Thần ma chi mộ
Chương 356 : Phong ba trong quán ăn
“Này! Trùng hợp nha! Các ngươi cũng ăn cơm ở đây à?” Triệu Thụy lộ ra nụ cười, vẫy vẫy tay với Đinh Linh, chào hỏi.
Đinh Linh vứt bỏ được Trương bí thư, đi tụ hội với lũ bạn, vốn là tâm tình thoải mái, hứng thú dâng cao, nhưng vừa nhìn thấy Triệu Thụy, tâm tình tốt vừa đó trong sát na đã bay xa tới mười vạn tám ngàn dặm rồi.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Thụy, đặc biệt là thấy nụ cười có vẻ uể oải trên mặt Triệu Thụy, cô luôn không tự giác nhớ lại chuyện xảy tra trong kí túc xá của cảnh sát lúc đầu.
Cô trước giờ chưa từng hiển lộ thân hình trong sạch của mình trước bất kì nam nhân nào, lại bị tên oan gia đối đầu này thấy sạch!
Ý tưởng này làm trong lòng cô bất giác nổi lên một nỗi giận sâu sắc, mà cổ oán khí này, mỗi khi gặp Triệu Thụy lại trở nên cường liệt hơn vài phần.
“Đúng đó! Khéo thật!”
Đinh Linh lạnh nhạt trả lời một câu rồi cùng mấy đứa bạn ngồi xuống cái bàn bên phải Triệu Thụy.
Đám bạn của Đinh Linh vừa ngồi xuống đã thì thầm:
“Đinh Linh, hắn là đồng sự của ngươi à?”
“Xem ra rất hoạt bát nha!”
“Đúng đó! Không ngờ đội cảnh sát của hắn còn có người đẹp trai cỡ này!”
Bọn họ vừa liếc nhìn Triệu Thụy, vừa cười khúc khích nói.
Đinh Linh bực bội trừng mắt nhìn mấy đứa bạn một cái, nhỏ giọng oán trách: “Đẹp đâu mà đẹp, tệ hại thì có. Mắt mũi tụi bây để đâu vậy? Quá hoa si rồi!” “Là mắt ngươi không tốt mới đúng! Một thằng cha hoạt bát thế này trước mắt, lại còn làm như không thấy!” Đám bạn lập tức đồng thanh phản đối.
“Chúng ta coi như huề. Được rồi, không nói với các ngươi nữa, ta đi lấy đồ ăn.”
Đinh Linh trợn trắng mắt, phang một câu, đến thẳng quầy thức ăn lấy đồ ăn.
Triệu Thụy lúc này đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, cùng đi song song với Đinh Linh.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Khóe mắt Đinh Linh liếc Triệu Thụy một cái, hỏi chẳng thân thiện gì.
“Tôi cũng chẳng muốn đi theo cô. Nhưng đồ ăn ở bàn tôi hết rồi, cũng không thể ngồi không được.” Triệu Thụy cười nói “Tuy trong công tác cô là cấp trên của tôi, bất quá bây giờ tan sở rồi, không đến nỗi đi ăn cũng phải phân trên dưới.”
Trên mặt Đinh Linh có chút phát nóng, cảm thấy hành động vừa rồi của mình dường như có hơi tự tác đa tình.
Triệu Thụy cũng không nói nhiều, đến quầy lấy thức ăn rồi trở về chỗ mình ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp ăn gì, ông già ở bàn bên trái đã nhảy dựng lên:
“Úi cha! Cái giỏ xách của ta! Giỏ xách của ta đâu rồi!”
Triệu Thụy bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ông già như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến mức quay mòng mòng, cúi đầu, không ngừng tìm kiếm quanh chỗ ngồi.
“Vừa rồi còn để đây mà! Sao mới chớp mắt đã không thấy đâu rồi!”
“Sao? Mất túi xách à? Sao có thể chứ?”
Đôi vợ chồng trung niên vẫn ngồi suốt trước mặt ông già cũng giật nảy mình, bọn họ cùng ngồi ăn cơm nãy giờ, làm sao cái túi lớn đó lại biến mất trước mắt họ được!
“Hai vạn trong đó là tiền ta mới mượn của ngươi đó! Đó là tiền trị bệnh cứu mạng cho vợ ta! Tiền này tìm không thấy, ta phải làm sao đây!” Ông già mặt đầy vẻ đau thương, đấm ngực giậm chân, cơ hồ muốn phát khóc lên.
Ông gây ra động tĩnh quá lớn trong lúc gấp gáp, hấp dẫn tất cả ánh mắt khách hàng xung quanh, nhân viên phục vụ trong quán ăn cũng vội vàng chạy tới, hỏi thăm rốt cuộc phát sinh chuyện gì, bốn bên loạn thành một đống.
Triệu Thụy đánh giá, cái túi của ông già này đại khái là bị người ta lấy trộm.
Chỉ là vừa rồi hắn đi lấy thức ăn, không thấy bộ dạng kẻ trộm, nếu không, hắn ở kế bên, kẻ trộm hẳn không thể thành công.
Bây giờ muốn tìm ra kẻ trộm chỉ sợ đã quá muộn, tên trộm đó lấy cái túi xong có thể đã cao chạy xa bay rồi.
Triệu Thụy không ôm hi vọng gì, quét ánh mắt qua đại sảnh một vòng, đột nhiên, một bóng người có chút quen thuộc rơi vào tầm mắt!
Bóng người đó chính là tiểu nữ hài hồi trước lấy tiền của hắn rồi phun kẹo cao su gài bẫy hắn!
Nữ hài mặc một áo khoác ngắn màu hồng phấn, tỏ ra đặc biệt khả ái.
Nó đứng chỗ cửa chính phòng ăn đằng xa, hai tay để sau lưng, cơ hồ muốn bước nhanh ra cửa, ánh mắt nhìn ông già mất túi, trên khuôn mặt xinh đẹp dường như có vài phần bất nhẫn.
Triệu Thụy thấy bộ dạng này của nó, lại liên tưởng đến nghề nghiệp của nó, cơ hồ trong chớp mắt đã khẳng định kẻ trộm lấy túi xách là tiểu nữ hài này.
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên vài phần tức giận.
Hắn cảm thấy nữ hài này thật là không biết hối cải, đã không nhận được dạy dỗ từ lần trước, có lẽ là giáo huấn hắn dành cho nó chưa đủ sâu sắc.
Triệu Thụy đứng lên, lách khỏi tầm nhìn của nữ hài, lặng lẽ tiến lại gần nó.
Lần này hắn sẽ không bỏ qua cho nó dễ dàng như vậy.
Trong quán ăn người nhiều, nữ hài không phát hiện Triệu Thụy tới gần.
Nó vẫn đứng lưỡng lự ở cửa, dường như đang cân nhắc xem mình có nên coi như không thấy mà bỏ đi, hay trả lại túi xách cho ông già đáng thương kia.
Thần sắc trên mặt nó không ngừng biến ảo, dường như tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt.
Qua một lúc, đại khái lương tri cuối cùng chiếm thượng phong, nó lại trở vào quán ăn, lặng lẽ để cái giỏ đen tại một nơi tương đối bắt mắt rồi nhanh chóng rời đi.
Triệu Thụy hơi ngẩng ra, không ngờ tiểu nữ hài này trả lại cái túi.
Hắn bắt đầu cảm thấy, nữ hài này có chút không giống với tưởng tượng của hắn, vẫn còn chưa đi quá xa trên con đường tội lỗi, nếu như lúc này kéo nó lại, có lẽ giúp được nó trở về nề nếp.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, liền đuổi theo bóng lưng của nữ hài.
Tốc độ Triệu Thụy rất nhanh, chưa tới nửa phút đã lách tới trước mặt nữ hài, đưa tay chận đường nó lại.
“Này, chờ chút! Ngươi không thể đi như vậy chứ?” Triệu Thụy mỉm cười nói.
“Ồ? Là ngươi?”
Nữ hài nhìn thấy Triệu Thụy, đầu tiên là hơi ngẩng ra, sau đó liền nhận ra Triệu Thụy, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Đúng đó! Là ta!” Triệu Thụy gật gật đầu “Ngươi chẳng dễ dàng gì mới kiếm được món tiền lớn này, sao lại trả lại? Hai vạn đối với ngươi mà nói, hẳn không phải là con số nhỏ.”
“Vừa rồi ngươi thấy hết?”
Nữ hài cảnh giác, mắt chăm chăm nhìn Triệu Thụy, giống như con nhím, xù những lông vô hình bên mình lên, bao vây chính mình nghiêm nghiêm mật mật.
“Gần như thấy hết.” Triệu Thụy cười cười.
“Ngươi muốn sao?” Nữ hài tỏ ra rất cứng rắn, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một chút khẩn trương.
“Ta? Chẳng muốn sao cả.” Triệu Thụy nhún nhún vai “Ta cảm thấy lương tri ngươi chưa mất, nên muốn khuyên ngươi nhanh chóng quay đầu.”
“Nhiều chuyện! Ngươi không phải mẹ ta, cũng không phải cảnh sát, bớt lấy mấy thứ đó ra dạy dỗ ta đi.” Nữ hài hết sức khinh thường trợn trắng mắt, không coi Triệu Thụy ra gì.
“Há? Vậy thì ngươi thật bất hạnh.” Triệu Thụy mỉm cười, móc thẻ cảnh sát ra khỏi túi, lắc qua lắc lại trước mặt nữ hài: “Ta đúng là cảnh sát.”
“A?”
Nữ hài dường như bị người ta thi triển phép định thân, bộ dạng khinh thường liền cứng lại trên khuôn mặt nhỏ, bộ dạng vốn hơi có chút hung hăng, cũng quẳng ra Thái Bình Dương trong chớp mắt rồi.
“Ngươi… ngươi đúng là cảnh sát?” Cổ họng trắng nõn của nó động đậy, có chút gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Triệu Thụy nhướn nhướn mày “Muốn theo ta tới cục cảnh sát nghiệm chứng một lần không?”
“Không cần! Thật sự không cần! Ta tin ngươi!”
Nữ hài cố sức xua tay, tiến vào cục cảnh sát có gì tốt chứ?
Nó hết sức rõ ràng, tiến vào thì dễ, ra chỉ sợ khó lắm đấy.
Biết được thân phận của Triệu Thụy, nữ hài không khỏi có chút chột dạ, nó đảo đảo cặp mắt, lập tức thay đổi vẻ cứng rắn, lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, bắt đầu dịu giọng cầu khẩn.
“Đại ca, ta biết sai rồi. Vật vừa mới lấy, ta đã trả lại rồi, ông tha cho tôi một lần này đi, có được không?”
“Ngươi lần trước trộm đồ của ta không được, còn hãm hại ta, hôm nay đụng phải tay ta, còn muốn ta bỏ qua?” Triệu Thụy nhìn tiểu nữ hài, cười tít mắt nói.
Nữ hài bị nụ cười của Triệu Thụy làm nổi da gà, trong lòng âm thầm kêu khổ, cảm thấy mình sao xui xẻo vậy, cảnh sát đụng chạm lần trước, chưa tới mấy ngày đã lại rơi vào tay hắn!
Báo ứng này cũng nhanh thật!
Nó cúi đầu nhìn mũi bàn chân, bàn tay mân mê tà áo, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là ngoài ý muốn, thật sự, thật sự, chỉ là ngoài ý muốn.”
Nó càng nói càng hết sức, thanh âm cũng dần dần nhỏ lại.
“Ừm, cái mà ngươi kêu là ngoài ý muốn đó, khiến sếp của ta, vào lần đầu tiên gặp mặt, đã ghi trong lòng một ấn tượng hết sức không tốt!”
“A? Nữ cảnh sát hôm đó là sếp ngươi?”
“Đúng, hơn nữa hôm nay cô ấy còn ở trong quán ăn này. Có cần ta gọi cô ấy ra không?”
“Không cần đâu.” Khuôn mặt nhỏ của nữ hài đầy đau khổ đáp.
Nó lặng lẽ than thở một tiếng trong lòng, cảm thấy mình hôm nay lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương