Thần ma chi mộ

Chương 343 : Sự sợ hãi của đinh linh

Nhà trọ Thiên Hâm thuộc loại phòng trọ giá cao ở Tân Dương, mỗi tầng đều có mấy camera giám sát. Đinh Linh bèn cho người tới phòng giám sát lấy băng hình ghi lại ra, cẩn thận xem xét. Rất nhanh, một nam tử hành tung bí ẩn tiến vào tầm mắt họ. Trong băng, nam tử này đại khái ba mươi mấy tuổi, thân thể cao lớn, thần tình đờ đẫn, tỏ ra thập phần cổ quái. Hai giờ mấy phút đêm, hắn tới cửa phòng nạn nhân, không biết dùng công cụ gì, rất dễ dàng mở cửa ra, lách vào. Qua đại khái mấy phút sau, nam tử này hai tay đầy máu tươi bước ra, trong tay còn cầm một cái hộp. Cho dù đã phạm huyết án tày trời, nhưng người này vẫn không chút hoảng loạn, thản nhiên rời đi, khiến người ta cảm thấy chấn kinh với sự lãnh khốc của hắn! “Hung phạm hẳn là thằng cha này.” Đinh Linh nhìn màn hình nói “In hình người này ra, phân phát cho các đồn cảnh sát, cẩn thận điều tra, xem có thể tìm được manh mối gì không, ngoài ra đến kho tư liệu, cẩn thận tra tư liệu của người này.” Nhân viên cảnh sát dưới quyền lập tức nhận lệnh ra đi, không dám chậm chạp chút nào. Điều tra tiến hành mãi tới bảy tám giờ tối, đồn cảnh sát đường Phục Hưng đột nhiên gọi điện, nói dường như thấy người nay ở khu dân cư gần đó. Đinh Linh vừa nghe liền mừng ngoài tưởng tượng, vội vàng đưa tin này cho Triệu Hùng trung đội trưởng trung đội 1 phụ trách vụ này. Triệu Hùng năm nay ba mươi lăm tuổi, đang thời trẻ trung khỏe mạnh, kinh nghiệm trinh sát hình sự phong phú, nhưng làm người có hơi cố chấp bảo thủ. Hắn nghe tin này rồi, không nói nhiều, lập tức dẫn người tới khu dân cư đó. Đinh Linh tự nhiên cũng phối hợp hành động, dẫn đám Đường Lỗi cùng theo. Đến nơi, mọi người gặp cảnh sát ở đồn trên đường Phục Hưng, cẩn thận hỏi thăm tình huống nơi nghi phạm ở, đang chuẩn bị đi bắt người, Đường Lỗi đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: “Có cần phải xin tổng bộ chi viện không?” Đinh Linh còn chưa kịp đáp, Triệu Hùng đã nói: “Chúng ta ở đây có mười mấy cảnh sát hình sự huấn luyện nghiêm ngặt, vũ trang đầy đủ, nghi phạm lại chỉ có một, đối phó hẳn dư dả có thừa, còn cần chi viện gì nữa? Đinh Linh hơi cau đôi mày liễu, không biết vì sao trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an lờ mờ, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra. “Tôi tương đối nghiêng về đề nghị của Đường Lỗi, phải điều thêm ít người cho chắc.” Cô cân nhắc rồi nói “Làm như vầy đi, không cần kêu gọi tổng bộ, trực tiếp điều vài người trong trung đội của tôi là được.” “Người của ngươi không phải đều bận hết sao? Lấy ra được bao nhiêu? Vạn nhất hung phạm chạy mất trong đoạn thời gian này thì làm sao?” Triệu Hùng rất không đồng ý nói “Ngươi ở đây chờ chi viện đi, ta mang người lên.” Nói xong, rút súng lục ra, đi về phía tòa nhà dân đó. Đinh Linh không còn cách nào, chỉ đành đi theo. Bất quá, cô tịnh không bỏ ý định kêu gọi chi viện, mà lệnh cho Đường Lỗi gọi điện thoại cho người trong đội, bảo họ mau tới, Triệu Thụy tự nhiên cũng ở trong đó. Tiến vào tòa nhà dân, đám Đinh Linh và Triệu Hùng theo thang máy đến tầng 11 nơi hung phạm ở. Trong tầng lầu yên tĩnh phi thường, yên tĩnh đến có chút ngụy dị, thậm chí đến tiếng thở của mỗi người cũng nghe được rõ ràng.. Mọi người khom eo, nhẹ bước đến cửa phòng. Đinh Linh nghiêng đầu, áp tai vào cửa chống trộm nghe thử, bên trong dường như không có bất cứ động tĩnh gì, không cách nào phán đoán tình huống trong phòng. Cô chỉ đành bó tay ra hiệu cho Triệu Hùng. Triệu Hùng gật gật đầu, phất tay. Một viên cảnh sát mặc thường phục dưới quyền liền giấu súng, bước tới cửa phòng, chuẩn bị đóng vai người hỏi đường gõ cửa. Viên cảnh sát này mới vừa tới trước cửa, đưa tay lên, dị biến đột nhiên phát sinh. Một tiếng “ầm” vang to lên, cánh cửa chống trộm dày cui bị một luồng lực đạo to lớn đánh bay thẳng ra, nặng nề đập lên người viên cảnh sát đó, đập viên cảnh sát bay lên, đập luôn vào tường hành lang! Viên cảnh sát đó kêu thảm một tiếng, cả người lún sâu vào tường, máu tươi từ sau cánh cửa róc rách chảy ra, dường như vĩnh viễn không ngừng lại. Rất hiển nhiên, hắn đã không sống nổi nữa. Đám người Đinh Linh ngoài cửa nhất thời sợ ngẩn ra, cánh cửa chống trộm này dày cứng phi thường, trừ phi dùng cả đội đặc cảnh khiên cây đập mới miễn cưỡng đập ra được. Thế nhưng bây giờ lại bị một luồng lực lớn đập vỡ tung ra, hơn nữa còn ép chết một đồng sự của họ! Chuyện này rốt cuộc làm sao xảy ra! Còn chưa chờ đám cảnh sát ngoài cửa tỉnh táo lại, một bóng người màu xám đột nhiên dùng tốc độ kinh người từ trong phòng phóng ra, xông đến cạnh hai viên cảnh sát đứng gần nhất. Hai viên cảnh sát đó còn chưa kịp phản ứng, bóng người đó bỗng chộp hai tay ra, quả tim của hai viên cảnh sát đó lại bị móc tươi ra. Hai viên cảnh sát đó kêu lên thảm thiết, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng ra đất tắt thở, quả tim họ không ngừng đập trên tay người kia. Những cảnh sát còn lại nhìn thấy một màn khủng bố này, trên mặt không khỏi biến sắc, lộ vẻ kinh hãi và khủng bố, những cảnh sát ở đồn gần đó dẫn họ tới, do tham gia công tác chưa lâu, kinh nghiệm hơi ít, trước giờ chưa từng thấy qua cảnh máu me thế này, càng kinh hãi nhũn ra trên đất, run rẩy không ngừng! “Hung phạm! Hắn chính là hung phạm!” Triệu Hùng lớn giọng gào lên, nâng súng, ngắm thẳng nam tử đó, bóp cò “Quái vật đáng chết! Đi chết đi!” “Bịch bịch bịch” Tiếng súng kịch liệt vang lên, cơ hồ tất cả cảnh sát đều đồng thời bắn về phía hung phạm. Mùi khói thuốc súng cay mũi lan đầy trong hành lang, đạn như mưa đập lên người hung phạm, làm hắn loạng choạng lùi lại. “Chết rồi?” “Có chết không?” “…” “…” Đinh Linh trợn tròn mắt, nắm chặt khẩu súng, trừng trừng nhìn nam tử khủng bố đó, thần kinh như dây cung kéo căng, thêm một chút nữa sẽ đứt ngay! Cô tiến vào giới cảnh sát nhiều năm nay, lại chưa từng gặp qua hung phạm đáng sợ thế này! Cô bây giờ vô cùng hi vọng, hung phạm trúng nhiều đạn như vậy, sẽ ngã xuông toi mạng. Thế nhưng, hi vọng của cô tan vỡ rất nhanh, nam tử đó tuy trúng mấy chục phát đạn, thân thể bị bắn trăm vết ngàn lỗ, nhưng tịnh không ngã xuống, thậm chí đến thần sắc trên mặt cũng chẳng thay đổi chút nào, dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn chut nào! “Sao lại không chết!” “Thằng cha này trúng nhiều đạn như vậy, sao lại không chết!” “Đây rốt cuộc là quái vật gì!” “Cương thi! Chẳng lẽ hắn chính là cương thi trong truyền thuyết?” “Đó không phải là quái vật chỉ xuất hiện trong phim thôi sao? Sao lại xuất hiện trong hiện thực?” “…” “…” Mọi người đều kinh hãi thất sắc, lớn giọng kinh hô, trong tiếng kêu đầy sợ sệt. Bọn họ tuy là những cảnh sát hình sự được rèn luyện kĩ lưỡng, kinh nghiệm phong phú, nhưng gặp phải loại quái vật trước giờ chưa từng thấy này cũng bó tay hết cách. Đinh Linh mặt hoa trắng bệch một màu, cô là một cảnh sát ưu tú vừa anh dũng vừa có khả năng quan sát tương đối, nhưng đó chỉ là tương đối với người bình thường thôi. Bây giờ cô đối mặt với một quái vật đạn bắn không chết, khiến cô sinh ra một loại cảm giác bất lực sâu sắc. Đinh Linh đột nhiên có chút thống hận mình chết oan uổng vì Triệu Hùng, nếu như Triệu Hùng nghe lời cô chờ chi viện tới tới tiến hành bắt giữ, có lẽ tình huống sẽ khác. Bất quá hiện tại nói gì cũng đã muộn. Ánh mắt cô ném về phía Triệu Hùng, phát hiện Triệu Hùng mặt đầy kinh sợ, bàn tay cầm súng đã bắt đầu run run, bởi vì hung phạm khủng bố đó đang không chút biểu tình chầm chậm tiến về phía hắn! “Chạy mau!” Đinh Linh lớn giọng la một câu, cô đã nhìn ra hung phạm sắp sửa công kích Triệu Hùng. Tiếng Đinh Linh chưa dứt, trong cổ họng hung phạm đã phát ra tiếng rống trầm thấp, hai mắt lạnh lùng nhìn Triệu Hùng, rồi nhấn mũi chân xuống đất, chỉ thấy thân hình chớp lên, đã xuất hiện cạnh Triệu Hùng. Năm cái vuốt bén nhọn vung một cái, một đạo hàn quang chớp qua, Triệu Hùng thậm chí còn không kịp phản ứng, cổ đã bị vạch ra một cái khe vừa sâu vừa dài! Triệu Hùng ôm lấy cổ, quăng khẩu súng sang một bên, từ từ khuỵu xuống đất, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, không cách nào dừng lại. “Đội trưởng!” “Triệu Hùng!” “…” “…” Thấy Triệu Hùng chết thảm, tiếng cảnh sát kinh sợ vang lên khắp nơi, sự kinh hoảng bắt đầu lan ra. Mọi người đều cơ hồ mất đi đấu chí, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi địa ngục trần gian này. “Lui! Mau lui!” Đinh Linh miễn cưỡng áp chế sợ hãi trong lòng, nỗ lực bảo trì trấn định, hạ lệnh đúng lúc. Bây giờ đã không phải là lúc suy nghĩ làm sao bắt được hung phạm, mà phải suy nghĩ làm sao sống sót ra khỏi đây.