Thần ma chi mộ

Chương 329 : Đánh chết vu long

Triệu Thụy thấy thế đến của Hóa Cốt Vu Long hung mãnh, thân hình vươn ra một cái, nhanh chóng lùi lại phía sau. Long trảo to lớn bén nhọn của Hóa Cốt Vu Long mang theo một luồng cuồng phong khiến người ta nghẹt thở lướt qua sát bên người hắn, trùng trùng đập lên mặt đất. “Ầm” Tiếng va chạm to lớn vang lên, cát đá bụi bặm bị đánh bay lên không rồi rơi lả tả khắp nơi, một cái hố sâu đường kính năm sáu mét xuất hiện nơi Triệu Thụy vừa đứng! Triệu Thụy chép miệng, thần sắc ngưng trọng, chỉ một kích tùy ý đã tạo thành phá hoại lớn thế này, lực lượng của Hóa Cốt Vu Long này thật khiến người ta giật mình! Hóa Cốt Vu Long một kích không trúng, không cho Triệu Thụy bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào, há to miệng, chất lỏng đặc dính màu tím mang theo mùi cay mũi điên cuồng phun ra khỏi miệng nó như nước lũ! Triệu Thụy không kịp phòng bị, liền chìm trong chất lỏng đó. Chất lỏng nhấn chìm Triệu Thụy rồi chảy xung quanh. Tình huống khủng bố xuất hiện, phàm là nơi chất lỏng chảy tới, bất luận hoa cỏ cây cối gì, toàn bộ đều bị hòa tan trong chớp mắt, không còn lấy nửa dấu vết! Thậm chí đến mặt đất cũng bị chất lỏng đặc sệt màu tím đó ăn mòn thành từng vệt sâu hoắm, như bị hồng thủy bào mòn ngàn vạn năm! Chất lỏng được Hóa Cốt Vu Long phun ra vốn mang độc tính không tồn tại ở thế giới này. Bất cứ sinh vật nào chỉ cần dình vào đều lập tức bị kịch độc đó hòa tan, đến vụn xương cũng không còn! Cường toan ăn mòn mạnh nhất trên thế giới cũng không bằng một phần vạn độc dịch của Hóa Cốt Vu Long! Đây cũng chính là nguyên nhân của cái tên Hóa Cốt Vu Long. Tạp Mã thần vu đứng đón gió trên sống lưng của Hóa Cốt Vu Long, thấy Triệu Thụy bị độc dịch nhấn chìm, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức vui mừng, khí thế hăm hở. Trong mắt lão, người mang mặt nạ bạc này tuy không biết dùng cách nào chạy thoát khỏi công kích của Luyện Hồn Độc Viêm, nhưng tuyệt đối không thể chống lại sự ăn mòn của độc dịch Hóa Cốt Vu Long. Lão rõ ràng hơn ai hết, độc dịch của Hóa Cốt Vu Long phun ra rốt cuộc đáng sợ thế nào, cho dù Luyện Hồn Độc Viêm của lão cũng còn xa lắc mới bằng! Chính vào lúc này, Hóa Cốt Vu Long tạm thời ngừng phun độc dịch, độc dịch như hồng thủy rơi trên mặt đất, chảy tràn bốn phía. Thân hình Triệu Thụy vốn chìm trong độc dịch, một lần nữa đột nhiên hiện ra trước mặt Tạp Mã thần vu! Nụ cười của Tạp Mã thần vu đông cứng trên mặt, sự chấn kinh dần dần lan rộng ra. Nếu không tự mắt thấy, lão đúng là không tin nổi vào mắt mình! Người mang mặt nạ bạc này chống được Luyện Hồn Độc Viêm còn có lý. Nhưng hiện tại, đến độc dịch của Hóa Cốt Vu Long phun ra cũng không làm người mang mặt nạ bạc này thương tổn chút nào! Đây rốt cuộc là chuyện gì?! Vì sao lại thế?! Tạp Mã thần vu vừa sợ vừa giận, trong đầu loạn thành một đống. Lão nhớ rõ ràng, một tháng trước, người mang mặt nạ bạc vẫn còn ôm đầu chạy như chuột trước công kích của Luyện Hồn Độc Viêm của lão. Thế nhưng, chỉ sau một tháng ngắn ngủi, người mang mặt nạ bạc này không chỉ ngăn được công kích của Luyện Hồn Độc Viêm, thậm chí đến độc dịch của Hóa Cốt Vu Long cũng không thể làm tổn hại chút nào! Một tháng qua, rốt cuộc đã xảy ra biến đổi to lớn nào? Chẳng lẽ người mang mặt nạ bạc này kiếm đâu ra một loại tích độc chí bảo, có thể chống cự kịch độc! Tạp Mã thần vu trừng trừng nhìn Triệu Thụy trong lòng phán đoán vậy, lại cảm thấy có chút không giống. Bởi vì, bảo vật có thể chống lại độc dịch của Hóa Cốt Vu Long có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi loại đều có đặc điểm, nếu người mang mặt nạ bạc sử dụng những bảo vật đó, lão hẳn phải nhìn một cái là ra ngay. Còn như người mang mặt nạ bạc này, lại dường như thân thể không sợ bất kì kịch độc nào. Tạp Mã thần vu nghĩ hoài không ra, chỉ cảm thấy người mang mặt nạ bạc trước mắt này càng lúc càng tỏ ra thần bí. Đột nhiên, trong đầu lão lóe lên một tia linh quang, nhớ lại một truyền thuyết viễn cổ. Nghe nói thời kì viễn cổ từng có tiên nhân, thông qua pháp quyết tu luyện đặc thù mà có được Vạn Tích chi thể, đạt đến cảnh giới thần kì vạn độc bất xâm. Chỉ là, Vạn Tích chi thể đó dẫu sao cũng chỉ là một truyền thuyết viễn cổ, trăm ngàn năm nay chưa từng nghe nói có người tu luyện thành công. Đường nhiên, truyền thuyết viễn cổ tịnh không phải toàn bộ đều hư vô phiêu miểu, chí ít Tạp Mã thần vu cũng biết, Phong Thần chi thư từ viễn cổ truyền lại là thật sự có thật. Hơn nữa lão còn nghĩ cách thu thập đủ bốn tấm tàng bảo đồ, chỉ thiếu một tấm nữa là có thể xác định mảnh vỡ của Phong Thần chi thư nằm ở đâu. Chính vì như vậy lão mang thái độ bán tín bán nghi với việc người mang mặt nạ bạc này có phải luyện thành Vạn Tích chi thể không. Sự thật, lão càng muốn tin rằng người mang mặt nạ bạc này chỉ trùng hợp có được một bảo vật giải độc, hơn là đã tu luyện thành Vạn Tích chi thể trong truyền thuyết. Trong đầu Tạp Mã thần vu nghĩ nhiều như vậy, kì thật chỉ là chớp mắt chấn kinh liền có phản ứng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, hai mắt Triệu Thụy đã chớp động tinh mang, phát động phản công. Hăn ngưng tụ từ đan điền một nắm chân khí, trút vào Thị Huyết ma đao. Thị Huyết ma đao vẫn bay lượn quanh người hắn lập tức bay lên trên cao, phát ra quang mang chói mắt màu máu, khiến người ta gần như không thể nhìn thẳng. Năm ngón tay Triệu Thụy thu lại, quang mang màu máu ngưng tụ trong chớp mắt, lại hình thình một huyết sắc quang nhận to lớn! Hắn triển khai thân hinh, tăng hết tốc độ xông về phía Hóa Cốt Vu Long, giơ cao cánh tay, cách không khống chế huyết sắc quang nhận, rồi vung mạnh xuống một cái. Huyết sắc quang nhận đó mang theo tiếng rít phá không, như sấm sét từ cửu thiên rơi xuống, trùng trùng chém lên trên người Hóa Cốt Vu Long! “Ầm” Thân hình to như quả núi của Hóa Cốt Vu Long lại bị Thị Huyết ma đao chém bay đi, vạch một đường cong vụng về trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, làm ngọn đồi rung lên một cái, rồi hết sức thảm hại lăn một hơi từ trên đỉnh đồi xuống dưới chân đồi mới dừng lại. Chỗ bị Hóa Cốt Vu Long lăn qua, cây cối đều gãy sạch, hình thành một cái thông đạo rộng đến hai ba chục mét, kéo dài từ đỉnh núi xuống chân núi. Hóa Cốt Vu Long nằm sấp trên mặt đất, chỗ bị Thị Huyết ma đao chém trúng trên người vảy tàn phá rơi rụng, da thịt lật sang hai bên, xuất hiện một vết đao sâu dài, một lượng lớn máu tươi từ trong vết đao tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất. Tạp Mã thần vu bị một đao hung hăng này đánh văng từ trên lưng Hóa Cốt Vu Long xuống, bay đi thật xa, ngã chỏng vó cách Hóa Cốt Vu Long không xa, bên miệng tràn đầy máu tươi. Hóa Cốt Vu Long do lão triệu hoán, do lão khống chế, tinh thần liên hệ với lão. Nếu như Hóa Cốt Vu Long bị trọng kích, lão cũng đồng dạng bị trọng thương. Bò lên khỏi mặt đất, chùi vết màu bên mép, Tạp Mã thần vu oán độc nhìn Triệu Thụy một cái, một lần nữa bò lên lưng Hóa Cốt Vu Long. Tuy độc dịch của Hóa Cốt Vu Long không thể gây thương tổn cho Triệu Thụy, nhưng nhục thể của nó vẫn có lực lượng khiến bất kì ai cũng cảm thấy khủng bố! Tạp Mã thần vu lại một lần nữa ngâm tụng chú văn, trong tiếng ngâm tụng khẩn trương, Hóa Cốt Vu Long xòe đôi cánh, rít lên một tiếng, bay lên trên cao, rồi cuồng nộ rống một tiếng, kéo cái thân hình to lớn, từ trên cao xông xuống, bổ tới Triệu Thụy, thanh thế kinh người! Chớp mắt, Hóa Cốt Vu Long đã xông tới gần Triệu Thụy, long trảo to lớn không ngừng chụp tới Triệu Thụy, tốc độ nhanh đến mắt thường khó thấy được! Tiếng ầm ầm liên miên không dứt, như tiếng sấm liên tục, vang tận chân trời, long trảo to bằng chiếc xe con đập trên mặt đất từng cái hố sâu to lớn, mặt đất chấn động mãnh liệt khiến người ta gần như khó đứng vững, cả ngọn đồi run rẩy trước mặt Hóa Cốt Vu Long. Cây cối to lớn lúc này yếu ớt như cọng cỏ, vỡ tan thành những mảnh gỗ nhỏ, cùng với đất đá cát sỏi, đều bị sóng xung kích cuồng mãnh hất lên cao bảy tám mét rồi rơi xuống như mưa, phủ đầy mặt đất. Triệu Thụy thi triển Thuấn gian di động, lãnh tỉnh tránh né công kích như cuồng phong bạo vũ của Hóa Cốt Vu Long. Bất quá trong lòng hắn lại âm thầm kinh ngạc, không ngờ sinh vật hình thể to lớn như vậy lại có tốc độ nhanh nhẹn như thế! Hóa Cốt Vu Long liên tiếp công kích đều không trúng, dường như sốt ruốt không chịu được, lắc đầu vẫy đuôi, thế công cũng lặng lẽ lộ ra dấu hiệu lộn xộn. Triệu Thụy nhạy bén phát hiện ra điểm này, liền nắm lấy cơ hội, lập tức phóng ra Đệ nhị nguyên thần từ trong đan điền. Đệ nhị nguyên thần mang theo quang mang màu bạc, từ trong đan điền bay ra, nhanh chóng lớn lên trong không trung, sau cùng trở thành một thanh niên yêu ma thân thể to lớn, hình thái uy mãnh! Sau đó, nó ngẩng đầu phát ra một tiếng rống giận rung trời, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp nện một quyền lên đầu Hóa Cốt Vu Long! Một tiếng “ầm” to lớn vang lên, Hóa Cốt Vu Long bị đập trúng, lăn mấy vòng trên mặt đất, lăn ra thật xa. Hóa Cốt Vu Long rung động đôi cánh thịt, đang muốn bò dậy tái chiến, Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy giẫm hai chân xuống đất một cái, mang theo một trận cuồng phong nhảy lên cao, rồi mượn thế rơi xuống, toàn lực đập lên đầu Hóa Cốt Vu Long! Tạp Mã thần vu thấy vậy sắc mặt đại biến, biết yêu ma to lớn lấp lóe ánh bạc này một khi đập xuống, lão sẽ tan xương nát thịt! Lão lúc này cũng không để ý đến Hóa Cốt Vu Long nữa, hoảng hoảng hốt hốt nhảy khỏi lưng Hóa Cốt Vu Long, chạy về phía xa. “Ầm!!” Đệ nhị nguyên thần mang uy thế cuồng mãnh tuyệt luân từ trên không rơi xuống, nặng nề nện lên thân Hóa Cốt Vu Long. Mặt đất rung động kịch liệt, cây cối và đất cát trên đồi bị sóng xung kích sinh ra do va chạm hất bay lên không trung. Cả quả đồi lõm xuống, bị phá hoại hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng ban đầu, mà con Hóa Cốt Vu Long lại nằm yên trong cái hố to, máu thịt mơ hồ, vảy tím vỡ nát rơi rụng khắp nơi. Nó đã mất hết sức chiến đấu.