Thần ma chi mộ
Chương 325 : Phi thiên ngô công
Hai người Tô Lôi và Tiểu Chu quay phim nào đã thấy qua sinh vật khủng bố như vậy, nhất thời bị dọa đến mắt trợn miệng há, trong đầu trống rỗng, đần độn đứng nguyên chỗ cũ, không biết làm sao.
Qua một lúc, tiểu Chu mới tỉnh táo lại, sắc mặt trắng bệch, răng đánh lập cập run rẩy hỏi: “Đây… đây là quái vật gì! Chẳng lẽ là… rít? Sao… sao có thể có con rít to thế này!”
Tô Lôi nào còn quan tâm gì đến chuyện trả lời nữa, cô kinh khủng bất an nhìn con rết to lớn, di động bước chân, từ từ lui lại phía sau.
Lúc này cô cuối cùng cũng biết, vì sao liên tục có người mất tích ở đây.
Có con rết bự cỡ này tồn tại, những người mất tích đó chỉ sợ đều bị nó nuốt hết rồi!
Chỉ là, Tô Lôi không cách nào tưởng tượng, một con rết làm sao lớn được tới cỡ này, cho dù đột nhiên biến dị, cũng không có đạo lý nào biến dị tới trình độ này.
Tô Lôi lúc này bắt đầu có chút hối hận, nếu sớm biết ở đây có sinh vật khủng bố thế này, cô tuyệt đối sẽ không tới chỗ này!
Con rết to lớn màu tím dựng đứng thân thể lên, trừng trừng nhìn hai người, trên trăm cái chân bén nhọn như dao không ngừng vung múa trên không khiến người ta khiếp sợ.
Trong lòng Tô Lôi đột nhiên nảy sinh cảnh giác, cô nhận ra con rết to lớn khủng bố này sắp phát động công kích với hai người!
Cô la lớn một tiếng: “Chạy mau!” rồi xoay người đánh “vù”, dốc hết toàn lực chạy ra ngoài vườn, do quá vội vã, đến giày bị rớt cũng không chú ý.
Tiểu Chu nghe Tô Lôi la vậy cũng liền biết không hay, vác máy quay phim liều mạng chạy về.
Bất quá, phản ứng của hắn hơi chậm một chút, con rết khổng lồ màu tím đó rít lên một tiếng sắc nhọn, bổ mạnh tới, há cái mồm như chậu máu, nuốt gọn một phát cả người tiểu Chu.
Tô Lôi nghe tiếng kêu thảm cực kì kinh hãi của tiểu Chu, vội vàng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy nửa người của tiểu Chu đã bị con rết to lớn nuốt, chỉ còn lại hai chân hơi co giật ở ngoài.
Sắc mặt Tô Lôi trắng bệch, chỉ cảm thấy những gì mình ăn lúc sáng đều trào lên từng trận, suýt nôn ra.
Làm một kí giả từng trải, hiện trường hung án cô từng săn tin cũng không phải ít.
Thế nhưng, cảnh người sống sờ sờ bị sinh vật khủng bố nuốt lấy, lại mới thấy lần đầu.
Càng huống chi, người này còn là bạn tốt kiêm đồng nghiệp hợp tác nhiều năm với cô!
Điều này khiến cô quả thật chịu kích thích lớn.
Trong lòng Tô Lôi nổi lên một cơn sợ hãi khó bề áp chế, con rết biến dị to lớn này thật quá tàn nhẫn khủng bố!
Cô cắn chặt răn, sải đôi chân dài, dùng hết toàn bộ sức lực trong đời, liều mạng chạy ra ngoài vườn, trong lòng không ngừng cầu khẩn, hi vọng chư thần phù hộ, để cô chạy thoát khỏi công kích của sinh vật khủng bố này.
Tô Lôi liều mạng lao lên phía trước, bàn chân mềm mại giẫm lên đá nhọn sinh ra đau buốt thấu tim, cô há miệng thở dốc, cảm thấy quả tim đập kịch liệt trong lồng ngực, cổ họng vừa khô vừa chát.
Cô thật hi vọng mình có thể dừng lại, nghỉ một chút, cho dù chỉ nghỉ vài phút cũng được.
Thế nhưng, cô không dám nghỉ, thậm chí không dám hơi chậm chân một chút!
Bởi vì, sau lưng cô đang có một sinh vật khủng bố đuổi riết không tha!
Chỉ cần tốc độ chạy của cô hơi chậm lại một chút xíu, cô cũng sẽ gặp phải số phận bi thảm như tiểu Chu quay phim.
Khu vườn tịnh không quá lớn, Tô Lôi cũng không thâm nhập vào quá sâu, khoảng cách tới ngoài vườn cũng không tính là quá xa.
Thế nhưng, khoảng cách mười mấy mét này trong mắt Tô Lôi lại biến thành dài đằng đẵng, dường như vĩnh viễn không thể tới được đầu bên kia.
Trong đầu Tô Lôi lúc này không có bất cứ tạp niệm nào, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là chạy, chạy, chạy, chạy càng xa càng tốt.
Điên cuồng chạy gấp một hồi, Tô Lôi cuối cùng cũng tới được ranh giới khu vườn, chỉ cần sải thêm một bước, cô liền có thể rời khỏi ngôi nhà hoang ngụy dị khủng bố này rồi.
Cô vô thức quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên phát hiện, con rết tím to đến khiến người ta dựng tóc gáy đó, lại biến mất không thấy đâu!
Con rết to lớn đó đi đâu rồi?
Tô Lôi nghĩ vậy, vừa bước ra ngoài, vừa cảnh giác đánh giá xung quanh, hi vọng có thể tìm ra tung tích của con rết khổng lồ đó, đồng thời phán đoán xem nó có tạo thành uy hiếp với mình không.
Thế nhưng, điều khiến cô bất ngờ là, cô tịnh không phát hiện tung tích của con rết khổng lồ đó.
Tô Lôi không khỏi cảm thấy con rết khổng lồ đó có lẽ vì đuổi không kịp mình nên bỏ qua chuyện công kích, mà lựa chọn rời đi.
Cách nghĩ này khiến cô thở phào một hơi, thần kinh căng thẳng nãy giờ cũng hơi buông lỏng xuống.
Lúc này, cô mới cảm thấy thân thể của cô do vận động quá kịch liệt, dường như suýt tan ra, khắp nơi đều ngấm ngầm đau.
Bàn chân của cô càng bị đá đâm gây ra rất nhiều vết thương!
Cô vẻn vẹn chỉ kiểm tra sơ một cái để nghỉ ngơi một chút, rồi chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài.
Tuy nói con rết khổng lồ ăn thịt người đó đã biến mất không tung tích, nhưng tịnh không có nghĩa là nguy cơ đã giải trừ.
Bất luận nhìn từ đâu, ngôi nhà cỏ mọc um tùm này đều là một nơi cực kì nguy hiểm.
Tô Lôi định rời khỏi đây rồi lập tức đem tình huống ở đây báo cáo cho cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý sinh vật nguy hiểm này.
Khi cô mới vừa nhấc chân lên, bước ra khỏi vườn, cô đột nhiên cảm thấy dường như có chất lỏng đặc dính từ trên không rơi xuống, nhỏ lên đầu cô.
Cô có chút kì quái đưa tay sờ, phát hiện trên tay dính đầy chất lỏng tanh hôi, mà trong chất lỏng đó còn lẫn rất nhiều máu tươi thịt vụn màu đở thẫm!
Sự sợ hãi khó nói thành lời trào lên trong lòng, nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến thân thể Tô Lôi trở nên cứng đờ, không cách gì cử động.
Cô chầm chậm ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.
Chỉ thấy con rết khổng lồ đó đang chấn động đôi cánh kì dị, há to cái miệng như chậu máu, lặng lẽ xoay chuyển ở khoảng không trên đầu cô.
Một dòng nước dãi từ trong miệng con rết không ngừng nhỏ xuống.
Con rết biết bay!
Trong mắt Tô Lôi lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
Hình thể khủng bố như vậy, tính nết hung hãn như vậy, hơn nữa còn có thể bay lượn trên không, cô đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe!
Hi vọng chạy thoát của cô đã cực kì mờ mịt.
Phi Thiên Ngô Công thể hình to lớn, kêu rít một tiếng, mang một luồng gió tanh khiến người ta tởm lợm từ trên không trung lao xuống, bổ thẳng về phía Tô Lôi.
Tô Lôi muốn tránh, nhưng thân thể lại không nghe cô sai bảo, dưới chân như bị đổ chì, không cách nào di chuyển lấy một chút.
Cô than thở một tiếng, lòng như tro tàn, nhắm mắt lại, phấn quyền nắm chặt, chờ đợi cái chết đến.
Mắt thấy Phi Thiên Ngô Công sắp nuốt lấy Tô Lôi.
Triệu Thụy vốn theo sau Tô Lôi thật xa, vừa khéo đi ra khỏi hẻm, nhìn thấy một màn kinh hiểm này!
Hắn cơ hồ không chút do dự, lấy Minh Linh mặt nạ ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, mang lên mặt, rồi nhấn mũi chân lên đất, cấp tốc bay về phía Tô Lôi như một viên đạn pháo.
Trong chớp mắt hắn đã bay đến cạnh Tô Lôi, duỗi tay ôm lấy eo nhỏ của Tô Lôi, rồi xoay một góc 90 độ trên không, bay về phía bên phải.
“Ầm!” Phi Thiên Ngô Công nặng nề va vào mặt đất, làm mặt đất bị va chạm rung lên một lúc.
Mặt đất trong chớp mắt bị đập ra một cái hố sâu to lớn, cát đá bụi đất bay lên khắp nơi, thanh thế kinh người!
Tô Lôi vốn cho rằng mình lần này khó thoát khỏi kiếp nạn, nhắm mắt chờ chết, ai biết mình lại được giải cứu, thoát chết trong gang tấc!
Sự vui mừng này đúng là khó dùng ngôn từ để hình dung.
Cô mở mắt ra, muốn nhìn rõ ân nhân cứu mình rốt cuộc ra sao.
Ai biết, rơi vào tầm mắt cô lại là một cái mặt nạ màu bạc lấp lánh ngân quang yêu dị.
Người mang mặt nạ bạc!
Tô Lôi đầu tiên ngẩn ra, liền đó tỉnh ngộ, người giải cứu cô khỏi lằn ranh sống chết trước miệng Phi Thiên Ngô Công, chính là người mang mặt nạ bạc mà cô vẫn khổ cực tìm kiếm!
Sự thật, cũng chí có người mang mặt nạ bạc mới có thực lực cường đại thế này!
Chỉ là cô không ngờ lại gặp mặt người mang mặt nạ bạc thần bí với hình thức này!
Tô Lôi nhất thời suy nghĩ dồn dập, không biết phải nói gì.
Chính lúc này, Phi Thiên Ngô Công một kích không trúng, cuồng nộ cong mình, kêu rít lên, trên trăm đôi chân bén nhọn như dao vung múa loạn xạ trên không, vô cùng đáng sợ.
Món ngon trong miệng đột nhiên bị người cướp mất, bảo nó làm sao không phẫn nộ?
Nó lắc thân mình to lớn, quay đầu lại, lao thẳng vào Triệu Thụy, trên trăm đôi chân như trên trăm cặp đao bén nhọn cắt về phía Triệu Thụy!
“Cẩn thận!”
Tô Lôi lớn giọng kinh hô, sự khủng bố của con Phi Thiên Ngô Công này cô đã tận mắt thấy qua, nếu như bị nó vồ trúng, cô và người mang mặt nạ bạc này chỉ sợ lập tức biến thành thịt vụn!
Triệu Thụy lại tịnh không tỏ ra nửa điểm hoảng loạn, thân hình dừng lại, ngừng thế lui về sau, đưa tay phải ra, chân khí nhảy múa như ngọn lửa màu cam bỗng im lặng xuất hiện trong tay hắn.
Phi Thiên Ngô Công thân hình to lớn nhưng hành động nhanh chóng phi thường, chớp mắt đã đến gần Triệu Thụy.
Đôi chân bén mang theo tiếng phá không từ hai bên chém vào Triệu Thụy, cái miệng như chậu máu khí thế hung hăng cắn vào đầu Triệu Thụy.
Triệu Thụy thần tình lạnh nhạt, nhẹ nhàng hất tay lên một cái.
Chân khí cuồng mãnh lập tức lao ra như bài sơn đảo hải, mang theo cơn gió cuồng mãnh đập vào Phi Thiên Ngô Công.
“Ầm!”
Tiếng nổ to lớn bỗng vang lên, sóng khí cuồn cuộn mang theo sóng xung kích bức người lan ra xung quanh.
Chân khí của Triệu Thụy bắn ra hung hăng đập lên đốt thứ năm của Phi Thiên Ngô Công.
Lực đạo cực mạnh như lưỡi dao bén, dễ dàng xé Phi Thiên Ngô Công thành hai nửa!
Máu tươi từ vết cắt điên cuồng phun ra, nếu không phải Triệu Thụy dùng hộ thể chân khí ngăn lại, chỉ sợ đã bị dính khắp đầu mặt.
Con Phi Thiên Ngô Công phát ra tiếng rít thảm thiết, cái đầu to lớn rơi xuống đập lên mặt đất, làm mặt đất mềm ướt xuất hiện một cái hố to.
Con Phi Thiên Ngô Công nhất thời còn chưa chết hẳn, không ngừng vặn vẹo thân mình trên không, cố sức giãy chết.
Triệu Thụy hơi cau mày, trong tay lại ngưng tụ một cổ chân khí cường đại, nện về phía Phi Thiên Ngô Công.
Phi Thiên Ngô Công tuy thân thể to lớn, da cứng thịt dày, nhưng bị chân khí cuồng mãnh đập vào lại không thể chịu nổi, liền bị đập vỡ da toác thịt, không cách nào động đậy nữa.
Tô Lôi ngẩn ngơ nhìn Phi Thiên Ngô Công bị đánh thành thịt nhão, mắt trợn tròn vo, trong lòng chấn kinh khó bề miêu tả.
Con Phi Thiên Ngô Công này vừa rồi hung hãn như thế, khủng bố như thế, đúng là giống như chung cực ma thú, khiến ngươi ta dựng cả tóc gáy.
Trước mặt Phi Thiên Ngô Công, cô nhỏ yếu như giun dế, không có chút sức phản kháng, thậm chí đến chạy trốn cũng không cách nào làm được, chỉ có thể để mặc Phi Thiên Ngô Công xâu xé!
Thế nhưng, người mang mặt nạ bạc thần bí này, vẻn vẹn chỉ một kích tùy ý, đã đập loại sinh vật biến dị khủng bố như Phi Thiên Ngô Công thành hai khúc!
Lực lượng cường đại thế này, nếu không phải tận mắt thấy, Tô Lôi tuyệt đối không thể nào tin nổi!
Tuy cô từng kiểm tra hiện trường xảy ra trên đường cao tốc ra sân bay, có hiểu biết sơ bộ về lực lượng của người mang mặt nạ bạc này.
Thế nhưng, cô dẫu sao cũng chỉ quan sát sau khi sự việc xảy ra, cùng với tận mắt chứng kiến tại hiện trường là hai chuyện khác nhau.
Bây giờ tự thân trải qua chuyện vừa rồi, cô mới cảm thấy người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc cường đại thế nào!
Điều này khiến cô cảm thấy chấn động sâu sắc!
Tô Lôi nhìn Triệu Thụy gần trong gang tấc, trong lòng đột nhiên trào lên một loại xung động, cô muốn đưa tay gỡ mặt nạ của người mang mặt nạ bạc này, xem bên dưới mặt nạ rốt cuộc là mặt mũi ra sao!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương