Thần ma chi mộ

Chương 307 : Ám sát

Khâu Loan năm nay ba mươi tuổi, thân thể to lớn, cơ bắp chằng chịt, không một chút thịt thừa, có người hình dung hắn như một con báo gepa tùy thời có thể tiến vào trạng thái săn mồi, cường đại, khát máu, trí mạng. Hắn từng là tinh anh trong bộ đội đặc chủng Malaysia, tham gia nhiều lần vây quét các phần tử khủng bố, thân kinh bách chiến, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Sau khi giải ngũ, hắn lại gia nhập vào một tổ chức hắc bang to lớn ở đó. Khâu Loan nhờ vào kĩ năng chiến đấu tích cóp trong quân đội, cùng với thủ đoạn lãnh khốc vô tình, giải quyết gọn gàng, đối địch với sáu lão đại của hắc bang, từ đó thanh danh đại chấn. Hắn rất nhanh đã nổi tiếng trong bang, trở thành đệ nhất sát thủ trong bang. Thế nhưng, chính lúc hắn phong quang vô hạn, đã dẫn tới sự chú ý của cảnh sát Malaysia. Cảnh sát sau khi tiến hành điều tra chu đáo, bắt đầu thiên la địa võng bắt hắn. Khâu Loan không thể không nhếch nhác rời khỏi hắc bang, bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Đúng lúc hắn hết đường chạy, vừa khéo gặp Tạ Đông Lăng. Tạ Đông Lăng từng nghe qua uy danh hiển hách của Khâu Loan trong hắc đạo, bèn ra tay giúp đỡ, giúp hắn chạy thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, hơn nữa còn mang hắn rời Malaysia, tới Thương Hải. Từ đó, Khâu Loan trở thành bảo vệ bên người Tạ Đông Lăng, đến nay đã năm năm. Trong năm năm này, Khâu Loan không chỉ hoàn thành rất tốt nhiệm vụ bảo vệ Tạ Đông Lăng, mà còn theo lệnh Tạ Đông Lăng âm thầm trừ khử một số nhân vật có uy hiếp đối với ông chủ, hơn nữa không bị ai phát hiện. Khâu Loan trước giờ đối với Tạ Đông Lăng chưa từng có dị tâm. Đây không chỉ vì Tạ Đông Lăng từng cứu hắn một mạng. Quan trọng hơn là hắn hiểu rất rõ, tính mạng của hắn đã bị cột chặt vào Tạ Đông Lăng. Nếu như Tạ Đông Lăng quyền thế không đủ, tính mạng của hắn cũng không có gì bảo đảm. Sau khi nhận mệnh lệnh của Tạ Đông Lăng, Khâu Loan tốn một ngày thăm dò chỗ ở của Triệu Thụy, còn tự mình đến Húc Huy Hoa Đình khảo sát một lần, xác định đường hành động và rút lui, đảm bảo mình có thể ám sát thành công, lặng lẽ rút lui, không ai phát hiện. Khảo sát hoàn tất, Khâu Loan mới mở máy xe, rời khỏi Húc Huy Hoa Đình một trạm đường mới dừng lại, rồi từ đằng xa nhìn tới cánh cổng của Húc Huy Hoa Đình, kiên nhẫn ngồi nhìn, chờ Triệu Thụy trở về chỗ ở của mình. Đến tám chín giờ tối, Khâu Loan thấy Triệu Thụy từ bên ngoài về, tiến vào Húc Huy Hoa Đình rồi không trở ra nữa, mãi đến hai giờ sáng. Khâu Loan lúc này mới khẳng định Triệu Thụy đang ngủ trong nhà. Hắn khoác lên một cái áo nỉ màu đen, mang mũ lưỡi trai và khẩu trang, lấy ra một khẩu súng lục, lắp đạn và bộ hãm thanh đầy đủ rồi xuống xe, đi về phía Húc Huy Hoa Đình. Leo qua tường, Khâu Loan tiến vào Húc Huy Hoa Đình, cúi đầu, bước nhanh vào tòa nhà Triệu Thụy ở. Hắn không dùng thang máy, vì trong thang máy có lắp camera, dễ dàng chụp hình hắn, hắn đi theo lối cứu hỏa. Tuy leo mười lăm tầng có hơi hao thể lực, nhưng tương đối mà nói, thì an toàn hơn. Theo lối cứu hỏa, leo đến tầng mười lăm, thể lực Khâu Loan vẫn tràn đầy, hắn đến cửa phòng trọ của Triệu Thụy, móc ra chìa khóa đã chuẩn bị trước, bước vào. Tuy Khâu Loan tỏ ra thập phần thận trọng, nhưng hoàn toàn tự tin vào khả năng mình hoàn thành lần ám sát này. Bởi vì, hành động ám sát thế này hắn đã làm rất nhiều lần, trước giờ chưa từng thất thủ. Đối tượng đêm nay chỉ là một bác sĩ bình thường, càng không có khả năng thất thủ. Hắn thận trọng chỉ là để thêm một tầng bảo hiểm cho việc thành công trăm phần trăm. Phòng khách rất tối tăm, mắt Khâu Loan lúc này đã thích ứng với bóng tối, hắn đánh giá xung quanh một cái. Trong phòng khách đặt một bộ sofa màu trắng, trước bộ sofa là bàn trà bằng kính. Bức tường đối điện bắc một cái TV LCD hơn 40 inch. Nhà bếp và phòng vệ sinh bên phải phòng khách đều mở cửa, có thể thấy rõ bên trong không có ai. Bên trái có ba cửa phòng đóng chặt, đại khái là phòng ngủ và thư phòng. Chỉ là không biết Triệu Thụy rốt cuộc ngủ ở phòng ngủ nào. Trong cả căn phòng đều yên ắng không một tiếng động, cho dù một cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe được rõ ràng. Khâu Loan cho rằng, bác sĩ kêu là Triệu Thụy đó đại khái đang ngủ say trong phòng ngủ, tịnh không phát hiện tử thần đã lặng lẽ đến gần. Hắn khống chế hơi thở, rón nhẹ bước chân, mở khóa bảo hiểm của súng lục, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng thứ nhất. Đây là một gian phòng ngủ, bất quá, chiếu trên giường được cuốn lại, chăn đệm xếp ngay ngắn, chứng tỏ đã lâu chưa từng có ai ngủ ở đây. Tiếp đó Khâu Loan nhẹ nhàng mở cửa phòng thừ hai, nhìn vào bên trong, đây là thư phòng. Khâu Loan hơi nhếch mép, trên môi lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Hai phòng trước đã không thấy bóng dáng Triệu Thụy, không cần nghi ngờ, Triệu Thụy chỉ có thể ngủ trong phòng thứ ba! Hắn chậm rãi bước đến trước cửa phòng, tay trái nắm cửa, tay phải nắm chặt súng lục, chuẩn bị mở cửa, bắn vào Triệu Thụy đang ngủ mơ, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ. Trong lòng Khâu Loan, tịnh không có khẩn trương hay kích động. Bởi vì, nhiệm vụ ám sát thế này hắn đã hoàn thành rất nhiều lần, sớm đã quen thuộc và chai lì, không có nghiệp dư như thế. Hít sâu một hơi, Khâu Loan tay trái dùng sức, nhẹ nhàng mở cửa căn phòng thừ ba ra một bên, đang chuẩn bị bắn vào trong. Hắn đột nhiên phát hiện, trên giường vẫn trống không chẳng có ai cả! Loại tình trạng bất ngờ này vượt xa dự liệu của Khâu Loan, hắn chẳng thể nào ngờ, Triệu Thụy lại không có trong phòng ngủ! Khâu Loan không khỏi hơi ngẩn ra một chút. Bởi vì, hắn đã tìm khắp nhà, vẫn không tìm ra tung tích của Triệu Thụy, điều đó cũng có nghĩa là, Triệu Thụy không ở trong nhà! Thế nhưng, hắn rõ ràng thấy Triệu Thụy đi vào Húc Huy Hoa Đình, không có đi ra! Thế hiện tại, Triệu Thụy rốt cuộc ở chỗ nào? Hắn đã tra xét kĩ càng, Triệu Thụy ở Húc Huy Hoa Đình chỉ thuê có một phòng trọ! Đang lúc nghi hoặc, một giọng uể oải đột nhiên từ phía sau hắn truyền tới. “Nè, ngươi là ai? Đến nhà ta làm gì vậy? Sao tới cửa cũng không gõ một tiếng?” Thanh âm này trong hoàn cảnh vắng lặng, tỏ ra đặc biệt đột ngột. Cho dù với sự cay độc và trấn định của Khâu Loan, cũng không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Hắn xoay người cái “vù”, liền thấy Triệu Thụy tìm khắp nơi không có đang đứng sau lưng hắn! Trên mặt Khâu Loan liền lộ ra thần sắc quái dị cực độ. Nhà rộng thế này, hắn vừa rồi rõ ràng đã kiểm tra từng phòng một, tuyệt đối không có quên sót. Triệu Thụy này sao đột nhiên chui ra chẳng biết từ đâu vậy! Thật ra, ngay khi Khâu Loan xuống xe, tiến vào Húc Huy Hoa Đình, Triệu Thụy đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Bất quá, Triệu Thụy tịnh không có bất cứ biểu hiện gì. Bởi vì, lúc đầu hắn không thể xác định, vị khách không mời mà đến này, rốt cuộc có ý đồ gì, mục tiêu là ai. Thế nhưng, khi Khâu Loan lên đến tầng 15, Triệu Thụy liền có thể xác định, mục tiêu của người này chính là mình. Cho dù như vậy, Triệu Thụy cũng tịnh không đả thảo kinh xà, mà nằm trên giường giám dùng cảm giác giám thị nhất cử nhất động của Khâu Loan, mãi đến khi Khâu Loan mở cửa gian phòng này, mới khởi động Không Gian Thần Trạc, xuất hiện phía sau lưng hắn, dọa hắn nhảy dựng. “Ai phái ngươi đến đây? Có phải Tạ Đông Lăng không?” Triệu Thụy tiếp tục hỏi. Khâu Loan trầm mặt không trả lời, hắn trong lòng đối với sự xuất hiện đột ngột của Triệu Thụy, đúng là cực kì nghi hoặc. Nhưng hắn dẫu sao cũng là một sát thủ cay độc, không ngu đến độ hỏi Triệu Thụy nguyên nhân. Sau phút kinh dị ngắn ngủi, hắn không nói một lời, giơ tay lên, họng súng đen ngòm nhắm vào Triệu Thụy rồi bóp cò. Tiếng súng nhẹ nhàng vang lên, cho dù trong hoàn cảnh yên tĩnh như vầy cũng không vang vọng lắm. Đạn từ trong nòng bay ra dày đặc, bắn lên người Triệu Thụy. Khâu Loan rất tin tưởng tài bắn súng và phản ứng của mình. Hắn cho rằng, trong cự ly ngắn thế này, Triệu Thụy tuyệt đối không cách nào tránh khỏi, chỉ có đường chết. Triệu Thụy quả thật không có tránh né, hắn chỉ hết sức tùy ý phẩy phẩy tay, tất cả đạn giống như bị một sức hút cường đại, toàn bộ đều đổi quỹ tích, bay vào trong tay hắn. Săc mặt Khâu Loan biến đổi “soạt” một cái, hắn thân kinh bách chiến, giết người vô số, nhưng trước giờ chưa từng thấy qua tình huống ngụy dị như thế này! Người trẻ tuổi trước mặt lại hoàn toàn không sợ súng đạn, đến quỹ tích của viên đạn cũng có thể tùy ý thay đổi! Hắn lúc này cuối cũng cũng hiểu rõ, Triệu Thụy này tuyệt đối không phải là một bác sĩ bình thường! “Ngươi rốt cuộc là người gì!” Khóe mắt Khâu Loan co giật một cái, khàn khàn hỏi một câu. Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi. Đây là nỗi sợ hãi đối với sự vật mình chưa biết!