Thần ma chi mộ
Chương 302 : Hi vọng
Sau khi Lâm Vạn Hòa trở về bệnh viện cũng không tìm Tôn Tiểu Lan trút giận, thậm chí không đề cập đến chuyện này.
Tôn Tiểu Lan cũng không biết Lâm Vạn Hòa rốt cuộc có đi khám bệnh không, cô cũng không tiện qua hỏi.
Sau khi tan ca buổi chiều, cô gọi điện thoại cho Triệu Thụy, nói với hắn, mấy ngày nay có Lâm cục trưởng cục vệ sinh có thể đi tới phòng mạch Lan Thụy, bảo hắn cần phải trị liệu cho tốt.
Nếu có thể trị liệu tốt cho Lâm cục trưởng, vậy chuyện phòng mạch Lan Thụy được giấy phép cũng không phải chuyện gì khó khăn, phòng mạch Lan Thụy cũng có thể thoát khỏi thân phận phòng mạch bí mật, trở thành phòng mạch hợp pháp.
“Lâm cục trưởng chị nói đó, hắn đã tới rồi.” Triệu Thụy trong điện thoại lạnh nhạt nói một câu.
“Thế kết quả ra sao?” Tôn Tiểu Lan đầy hy vọng chờ đợi Triệu Thụy cho cô một tin tức tốt.
Theo cô nghĩ, với tiên y chi thuật thần kì của Triệu Thụy, muốn trị khỏi bệnh cho một phàm nhân, hẳn phải là chuyện phi thường dễ dàng.
“Em đuổi hắn đi rồi.” Giọng điệu không sợ sóng gió của Triệu Thụy từ trong điện thoại truyền tới, triệt để phá tan ảo tưởng của Tôn Tiểu Lan.
“A? Ngươi đuổi Lâm cục trưởng đi?” Tôn Tiểu Lan hơi há miệng nhỏ ra, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhất thời chưa tỉnh táo lại.
Tuy nói cô tịnh không phải là một nữ hài ham mê quyền thế, nhưng đối với cách làm của Triệu Thụy cũng cảm thấy bất ngờ và không hiểu.
“Tiểu Thụy, ngươi vì sao lại đuổi bọn Lâm cục trưởng đi? Chẳng lẽ hắn không phải bệnh nhân sao?” Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Bọn họ tới quá trễ, lại ỷ vào thân phận mình, muốn chen vào háng khám bệnh, thế là em đuổi họ đi. Nếu quả thật muốn khám bệnh, sáng sớm ngày mai tới xếp hàng.”
Tôn Tiểu Lan nhất thời im miệng, cảm thấy Triệu Thụy thật quá tàn nhẫn rồi.
Bất quá, cô tịnh không lộ ra nửa điểm trách cứ.
Bởi vì cô cho rằng Triệu Thụy tịnh không làm sai.
Ngoài ra, tu chân giả thực lực thâm bất khả trắc như Triệu Thụy, coi thường quyền quý cũng là một chuyện rất bình thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vạn Hòa tới phòng mạch Lan Thụy rất sớm.
Lúc hắn tới, phòng mạch còn chưa mở cửa, hắn là người tới sớm nhất.
Lâm Vạn Hòa đứng ngoài phòng mạch, nhìn cánh cửa đóng kín, không khỏi lộ ra một tia cười khổ, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình đứng ngoài cửa chờ một bác sĩ trẻ tuổi khám bệnh.
Chờ đợi như vậy đại khái khoảng hai mươi phút, Triệu Thụy mới xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Triệu Thụy lúc đầu nhìn thấy Lâm Vạn Hòa, nhận ra người này là cục trưởng cục vệ sinh muốn chen hàng ngày hôm qua.
Hắn hơi gật gật đầu với Lâm Vạn Hòa, coi như chào hỏi, trước sau như một, không thấp không cao.
Mở cửa phòng mạch, hắn để Lâm Vạn Hòa tiến vào.
“Bệnh gì vậy?” Triệu Thụy ngồi ở vị trí của mình, hỏi một câu.
“Hoại tử đầu xương đùi” Lâm Vạn Hòa trả lời “Bệnh rất phiền phức.” Triệu Thụy gật gật đầu, rồi ra hiệu Lâm Vạn Hòa duỗi tay ra.
“Trị khỏi được không?” Lâm Vạn Hòa duỗi tay trái, dùng giọng bảy phần không tin, ba phần hi vọng hỏi.
Triệu Thụy không trả lời, mà ấn hai ngón tay lên mạch hắn.
Một luồng chân khí nhỏ mảnh như tơ từ ngón tay hắn bắn ra, bắt đầu lưu chuyển trong kinh mạch Lâm Vạn Hòa.
Kinh mạch, cơ bắp, xương cốt trong cơ thể Lâm Vạn Hòa, hiện lên rõ ràng trong đầu Triệu Thụy như một bức tranh lập thể.
Triệu Thụy phát hiện, ở chân Lâm Vạn Hòa từng có vết thương, linh khí hắc ám đậm như mực bao phủ đầu xương hai chân hắn, kéo dài tới hông, rất nổi bật.
Triệu Thụy tin chắc, nếu không dùng hết cách trung hòa cổ linh khí này đi, sẽ có một ngày nó cấp tốc lan ra, lấy đi tính mạng của Lâm Vạn Hòa!
Triệu Thụy nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại ghi chép trong Tử Thanh Tiên Y thần điển, rồi mở mắt ra, chậm rãi nói: “Tuy phiền phức, nhưng tịnh không có nghĩa là không thể trị khỏi.”
“Há? Thật sao?” Lâm Vạn Hòa bán tín bán nghi.
“Ông ở đây chờ tôi, tôi chế thuốc cho ông.”
Triệu Thụy nói xong, trở về phòng chuyên dùng để luyện đan, lấy ra các loại dược thảo sưu tầm từ Thiên Phúc ảo cảnh như Tẩy Cốt hoa, Phục Cơ trùng, bỏ vào Ngũ Phương luyện thần lô, luyện chế đan dược.
Luyện chế đại khái khoảng hai mươi mấy phút, Triệu Thụy tắt lửa của Luyện Thần lô, mở nắp lò, bảy hạt đan dược linh khí bức người đã nằm trong Luyện Thần lô.
Triệu Thụy lấy đan dược ra, trở về phòng khám rồi đưa đan dược tới cạnh Lâm Vạn Hòa nói: “Mỗi ngày một viên, uống trong bảy ngày.”
“Bảy ngày là bệnh tôi có thể khỏi?”
Lâm Vạn Hòa trợn tròn mắt nhìn Triệu Thụy, mặt đầy vẻ khó tin.
“Không sai, bảy ngày đảm bảo khỏi.” Triệu Thụy trả lời như chém đinh chặt sắt.
Lâm Vạn Hòa lúc này đã xác định, người trẻ tuổi trước mắt là một tên lừa bịp giang hồ chính cống.
Một bệnh nan y cực kì khó trị như vầy, người này lại nói chỉ cần uống bảy viên thuốc không rõ thành phần, liền đảm bảo khỏi!
Đây không phải đơn thuần là nói vớ vẩn sao!
Lâm Vạn Hòa lúc đó muốn giật mấy viên thuốc đó, ném trên đất, giẫm lên mấy cái để phát tiết phẫn nộ của mình.
Nhưng Triệu Thụy lại như nhìn thấu cách nghĩ của hắn, cười cười: “Đã tốn nhiều công phu như vậy tới chỗ tôi khám bệnh, vì sao không thử một lần?”
Lâm Vạn Hòa nghe hắn nói vậy, cũng cảm thấy mình một phen vất vả này, trở về tay trắng như vậy, đúng là rất không đáng.
Chuyện đã đến nước này, không quản thuốc này có tác dụng không, trước tiên cứ thử một lần đã rồi hẳn nói.
Nghĩ vậy, Lâm Vạn Hòa bèn tiếp lấy bảy viên thuốc, lạnh giọng nói: “Nếu như thuốc này quả thật có hiệu lực, Lâm Vạn Hòa ta tất có trọng tạ. Nếu không, ta cảnh cáo trước, nếu thuốc của ngươi không có tác dụng, vậy cũng đừng trách ta không lưu tình. Phòng mạch của ngươi, khẳng định đừng mơ mở ra nữa. Tôn Tiểu Lan có quan hệ với ngươi ở Thương Hải đệ nhất bệnh viện đó, cô ta cũng đừng mong làm việc ở bệnh viện đó nữa. Còn như ngươi có bị tạm giam hay không, phải trông vào tâm tình của ta.”
Triệu Thụy vẫy vẫy tay vẻ không quan tâm: “Lâm Vạn Hòa, nếu đến lúc đó bệnh ông không khỏi, cho dù đến đập bảng hiệu của tôi cũng được.”
Nói xong, vẫy tay một cái, nói với hàng bệnh nhân phía sau: “Vị kế tiếp!”
Lâm Vạn Hòa thấy Triệu Thụy khẳng định như vậy, trong lòng không khỏi bùng lên một chút xíu hi vọng.
Hắn gật gật đầu: “Tốt, câu này của ngươi tốt lắm. Vậy chúng ta không làm phiền ngươi khám bệnh nữa. Tiểu Hoàng, chúng ta đi.”
Nói xong, dưới sự dìu đỡ của tài xế, rời khỏi phòng mạch của Triệu Thụy.
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng không ra cửa tiễn vị đứng đầu hệ thống trị liệu thành phố Thương Hải, thậm chí đến đứng cũng không đứng lên.
Lâm Vạn Hòa mang vô tận hoài nghi và một chút xíu hi vọng, trở về bệnh viện.
Nằm trên giường bệnh quen thuộc, hắn lấy mấy viên thuốc ra, cẩn thận đánh giá.
Viên thuốc có màu trắng, trơn nhẵn óng ánh, có những tia dị tượng từ bên trong thấu ra, làm người ta tinh thần hơi chấn động.
Tiểu Hoàng rất quan tâm mang nước sôi đến, đặt trên bàn cạnh giường bệnh.
“Lâm cục trưởng, ông quả thật phải uống thuốc của tên giang hồ du y đó sao?” Hắn cẩn thận dè dặt dò hỏi một câu.
“Vậy thì sao?” Lâm Vạn Hòa không trả lời mà hỏi lại.
“Tôi cảm thấy tiểu tử kêu là Triệu Thụy đó có hơi không đáng tin, mấy viên thuốc này cũng không biết thành phần gì, vạn nhất uống vào xảy ra vấn đề gì…”
Lâm Vạn Hòa cười cười: “Còn có thể uống chết sao? Tiểu tử kêu là Triệu Thụy đó có ngu cũng không đưa độc dược cho ta. Kết quả xấu nhất là như uống vitamin. Cũng không có chỗ nào xấu.”
Nói xong, cầm một viên thuốc bỏ vào miệng, rồi uống một ngụm nước, nuốt xuống.
Tài xế Tiểu Hoàng khẩn trương nhìn lãnh đạo của mình, lo lắng phấp phỏng, sợ uống vào có mệnh hệ gì, vậy thì trách nhiệm của mình cũng rất lớn.
Trong lòng hắn đã chuẩn bị tùy thời kêu bác sĩ.
Lâm Vạn Hòa vừa uống viên thuốc đó chưa bao lâu, liền phát hiện có một cổ nhiệt lưu dâng lên từ trong đan điền, lưu chuyển một vòng trong thân thể, rồi chảy tới eo, khiến hai chân hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hắn nhắm mắt lại, yên lặng hưởng thụ cổ nhiệt lưu đó xung kích hai chân mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cổ nhiệt lưu đó dần dần lui đi, sau cùng biến mất.
Hắn phát hiện, hai chân vốn không có sức đi lại, lúc này lại khôi phục được không ít lực lượng!
Trên mặt Lâm Vạn Hòa lộ ra thần sắc kinh dị, trong lòng càng dâng lên một nỗi vui mừng khó nói nên lời!
Hắn bệnh hoạn nhiều năm, từng uống qua vô số thuốc, trải qua các loại điều trị khác nhau.
Thế nhưng, chuyện như thế này lại trước giờ chưa từng xuất hiện! Chỉ một viên thuốc!
Vẻn vẹn chỉ một viên thuốc, đã khiến hai chân bị bệnh nhiều năm của hắn có khởi sắc cực lớn!
Đây đúng là khó bề tưởng tượng!
Trong lòng Lâm Vạn Hòa đột nhiên dâng lên một cổ hi vọng cực kì mạnh mẽ!
Có lẽ, bác sĩ trẻ tuổi kêu là Triệu Thụy đó, đúng là một thần y thâm tàng bất lộ thật!
Uống xong bảy viên thuốc này, hai chân của hắn, có lẽ đúng như Triệu Thụy nói, hoàn toàn trị khỏi, khỏe mạnh như xưa!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương