Thần ma chi mộ
Chương 289 : Lần thứ tám vào tiên mộ
Trải qua mấy ngày bôn ba, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà thích hợp ở một thôn trong nội thành Thương Hải kêu là Phúc Hưng thôn.
Ở đây nhân khẩu đông đúc, bên ngoài thôn chính là khu buôn bán sầm uất, vị trí xem như không tệ.
Gần khu Phúc Hưng thôn có không ít đại học.
Vì vậy, những người thuê nhà ở đây đại đa số là sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc mới đi làm chưa bao lâu.
Tuy nói hoàn cảnh cư trú tịnh không quá tốt.
Thế nhưng, trong thành phố lớn tấc đất tấc vàng này, do nhà cho thuê giá tương đối rẻ, nên cũng tương đối được hoan nghênh.
Dẫu sao, những nhà trong tiểu khu xinh đẹp đó, đối với người bình thường mà nói, có hơi mắc rồi.
Kì thật, với tài lực của Triệu Thụy, muốn thuê một nhà có hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn hoàn toàn không khó.
Chẳng qua, Tôn Tiểu Lan lại cảm thấy ở đây phi thường không tệ, bởi vì, ở đây tiện cho việc mở phòng mạch của cô.
Tôn Tiểu Lan kiên trì phi thường đối với chuyện mở phòng mạch.
Bởi vì cô từ nhỏ đã lập chí hành y, phù hồ cứu thế, hy vọng có thể giải trừ đau khổ của mọi người, cũng hưởng thụ sư vui thích sau khi thành công, còn thù lao lại đặt vào vị trí thứ yếu.
Tôn Tiểu Lan cũng tự biết mình, cô đặt mình vào vị trí nhân viên phục vụ cho cơ sở trị liệu. (y tá? – lsqk)
Mà với trình độ của cô, đủ để đảm nhiệm cái công tác này.
Còn nếu gặp phải tạp chứng khó khăn ngoài khả năng của mình, tự nhiên sẽ bảo bệnh nhân đi bệnh viện lớn khám, đừng lãng phí thời gian ở chỗ cô.
Lúc này đã vào cuối mùa đông, Tết cũng sắp tới, học sinh nghỉ học về nhà, một số còn lên lớp, cũng tính toán chuyện nghỉ, chính là cao điểm đổi nhà trả nhà, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có người mang ba lô du lịch bước ra khỏi những ngôi lầu nhỏ.
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan không tốn nhiều công phu lắm, đã thuê được một phòng hai buồng đủ cho hai người cư ngụ trong một tòa nhà bảy tầng nhìn bên ngoài tương đối tốt.
Thật ra, Triệu Thụy cảm thấy, chỉ cần thuê một buồng là đủ rồi.
Chẳng qua, Tôn Tiểu Lan cẩn thận lại yêu cầu nhất định phải thuê một buồng khác, kiên trì ở riêng.
Triệu Thụy cũng hết cách, chỉ đành để mặc cô.
Ngoại trừ phòng ở, Triệu Thụy còn thuê hai mặt tiền dưới trệt, chuẩn bị cho Tôn Tiểu Lan mở phòng mạch.
Tiền thuê không rẻ nhưng cũng không quá mắc, coi như khá thích hợp.
Hai người mua sắm thêm đồ dùng trong nhà, còn sửa sang sơ qua phòng mạch, chuẩn bị xong những dụng cụ chữa bệnh thì cũng đã qua Tết.
Vào ngày mồng mười này, phòng mạch Lan Thụy của Tôn Tiểu Lan chính thức khai trương.
Cũng chẳng biết vì phòng mạch nằm ở vị trí quá hẻo lánh hay Tôn Tiểu Lan quá trẻ, mà không cách nào làm cho người ta sinh ra cảm giác tin cậy.
Liên tiếp mấy ngày cũng không có bệnh nhân đến khám, điều này khiến Tôn Tiểu Lan vốn nhiệt tình dâng cao rất là ủ rũ.
Triệu Thụy bèn lấy cớ “bây giờ là Tết, chúng ta lại mới tới, chờ qua một thời gian tự nhiên sẽ có người tới khám bệnh” an ủi cô.
Lúc này tâm tình Tôn Tiểu Lan mới hơi hơi tốt hơn một chút.
Một đoạn thời gian sau đó, Triệu Thụy ngoại trừ ở phòng mạch giúp Tôn Tiểu Lan, thì đi lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Thương Hải, thăm dò nghe ngóng chuyện đại đức cao tăng Duyên Giác hơn ngàn năm trước, hy vọng có thể tìm được manh mối về Phong Thần chi thư trong đó.
Chỉ là, do thời gian quá lâu xa, dò hỏi luôn mấy ngày cũng không có bất cứ thu hoạch gì.
Triệu Thụy cũng không gấp, bởi vì hắn biết quá trình tìm kiếm Phong Thần chi thư này vừa phức tạp vừa lâu dài, hắn đã chuẩn bị tốt cho việc trường kì kháng chiến rồi.
Thoáng cái, ngày mười lăm âm lịch đầu tiên của năm mới đã đến, ngày này vừa đúng tiết Nguyên Tiêu, có một số nhà treo đèn lồng, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo từ xa vọng lại.
Nguyên Tiêu qua xong, cũng có nghĩa là hết Tết.
“Tiểu Thụy, chút nữa chúng ta tới đường Đông Thanh xem đèn hoa đi.” Ăn cơm tối xong, Tôn Tiểu Lan vừa dọn dẹp chén bát vừa hứng thú bừng bừng nói “Tiểu Chu kế bên và nữ bằng hữu của hắn tối qua đã đi xem rồi, nói hoa đăng ở đó rất xinh đẹp đó! Người cũng đông lắm, rất náo nhiệt!”
“Không được đâu! Đêm nay em có việc!” Triệu Thụy lấy khăn lau bàn, có chút xin lỗi cự tuyệt.
Đêm nay là ngày mười lăm âm lịch, là ngày tiên mộ mở ra, hắn phải nắm lấy cơ hội này.
“Nếu không, ngày mai em với chị đi xem.”
“Nhưng ngày mai hoa đăng cũng kết thúc rồi.” Tôn Tiểu Lan mặt hoa lộ vẻ thất vọng “Chuyện đêm nay của ngươi rất quan trọng sao?”
Triệu Thụy cười cười gật đầu: “Nếu không quan trọng, em sao lại cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Lan tỷ? Thế này đi, ngày mai em không làm gì cả, cùng chị đi dạo, thế nào?”
Tôn Tiểu Lan nghiêng đầu suy nghĩ rồi hợp hai tay lại, nói: “Thế cũng được, dù sao bây giờ cũng không ai đến xem bệnh, ngày mai lại là ngày nghỉ. Tiểu Thụy! Ngày mai ngươi không được thất ước nghe!”
“Đương nhiên! Đương nhiên!” Triệu Thụy rối rít gật đầu, hứa lèo với Tiểu Lan tỷ, có thể sẽ chết rất thảm đó.
“Ngươi nha, cả ngày cả đêm không biết bận thứ gì, dù sao chuyện đó của ngươi cũng không có cách nào giải quyết.” Tôn Tiểu Lan có chút oán trách nói: “Tiểu Thụy, bây giờ ta cảm thấy, thế giới của ngươi tựa hồ rời ta càng lúc càng xa nha! Ta nghe nói, người tu đạo sẽ không già không chết, phi thăng thành tiên, có chuyện đó không? Còn như ta, đừng nói trường sinh bất tử, chỉ sợ qua vài năm nữa, ta đã già rồi!”
Triệu Thụy cười nói: “Sao lại thế chứ, Tu chân giả tuy sống lâu hơn người khác một chút, nhưng cũng có đại hạn đó, nếu như không thể phi thăng, đại hạn trước sau gì cũng đến, còn như Tiểu Lan tỷ bây giờ trẻ trung xinh đẹp thế này, đừng nói qua vài năm nữa, cho dù qua mấy chục năm nữa, cũng như thế này! Ừm, không đúng, phải nói là xinh đẹp hơn thế này.”
Tôn Tiểu Lan cười hi hi, lườm hắn: “Là ngươi miệng lưỡi trơn tru, qua mấy chục năm nữa, ta đã thành lão thái bà rồi.”
“Khẳng định sẽ không. Khẳng định sẽ không đâu.” Triệu Thụy vội vàng an ủi.
Kì thật, Triệu Thụy cũng từng nghĩ muốn giúp Tôn Tiểu Lan bước lên con đường tu chân.
Chỉ là, Tôn Tiểu Lan tịnh không có tư chất tu chân, mà tuổi còn quá lớn rồi, căn bản đã định hình, muốn có thành tựu phi thường khó khăn.
Ngoài ra, cũng không có tu chân pháp quyết thích hợp cho Tôn Tiểu Lan tu luyện.
Triệu Thụy suy xét, xem sau này có cách nào có thể cải biến bản chất của Tôn Tiểu Lan, sau đó lại tìm cho cô một bản cao cấp tu chân pháp quyết, để cô cũng bước vào Tu chân giới.
Đương nhiên, đây là một nhiệm vụ khó khăn, không thể gấp rút được, chỉ có thể từ từ thôi.
An ủi Tôn Tiểu Lan xong, Triệu Thụy chia tay cô, bắt taxi đi ra bờ biển.
Chờ xe taxi đi rồi, Triệu Thụy trực tiếp bay lên mặt biển, rồi chờ thời cơ tốt nhất để tiến vào tiên mộ.
Trên biển sóng gió rất lớn, xung quanh tịnh không có thuyền bè nào qua lại.
Triệu Thụy chờ một lúc, mãi đến khi vầng trăng tròn vằng vặc từ phía tây mọc lên đến giữa trời. (Thằng này ở dị giới chắc? – lsqk)
Ánh trăng từ mặt trăng tỏa xuống, phủ lên khắp mặt biển một tấm màn màu trắng sữa.
Triệu Thụy lấy nhập mộ tiên bài từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, hướng nó về phía mặt trăng.
Ánh trăng rơi trên tiên bài dường như tan vào, không còn tung tích.
Qua một lúc, trong tiên bài phát ra quầng sáng màu trắng sữa mờ mờ, cùng chiếu rọi với ánh trăng trên trời.
Không gian xung quanh dường như dây thừng bị xoắn lại, vặn vẹo không theo quy tắc gì cả, một cánh cổng lớn lấp lánh ánh sáng bạc mang theo tiếng va chạm ầm ầm từ từ xuất hiện trong không gian vặn vẹo.
Thoạt nhìn, còn cho rằng viễn cổ thạch môn trồi lên từ dưới đáy biển.
Triệu Thụy đã có một đoạn thời gian rất dài không tiến vào Tiên Ma lăng viên rồi.
Bây giờ thấy viễn cổ thạch môn bị triệu hoán ra, trong lòng khó tránh khỏi vui vẻ và cao hứng.
Hắn theo cầu thang bằng đá từ trên không trung buông xuống, từ từ đi lên, sau đó không chút do dự sải bước tiến vào.
Trong chớp mắt khi hắn tiến vào, viễn cổ thạch môn to lớn bỗng biến mất, không gian một lần nữa lại khôi phục bình tĩnh, ánh sáng màu bạc cũng chớp mắt không còn tung tích, dường như tất cả chưa từng xảy ra.
Trong Tiên Ma lăng viên, tiên âm réo rắt.
Ánh sáng màu vàng kim nhu hòa từ trên đỉnh rải xuống.
Triệu Thụy chậm bước trong những tiên mộ như rừng, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu của mình.
“Bát Hoang lục tiên quyết” của hắn đã tiến vào Luyện Thần trung kì cảnh giới, hắn có thể mở ra tiên mộ cấp tám trong lăng viên.
Những tiên mộ hắn có thể mở ra lúc này, càng lúc càng ít.
Bởi vì tiên mộ cấp càng cao, số lượng càng ít, còn như tiên mộ có viễn cổ bảo vật trong đó, thì lại càng ít trong số ít nữa.
Muốn tìm ra trong đám mộ như rừng này tịnh không phải chuyện dễ dàng, phải tốn thời gian. Triệu Thụy cẩn thận tìm kiếm trong Tiên Ma lăng viên một lúc, cuối cùng dừng chân trước một tiên mộ to lớn cao gần ba mét.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương