Thần ma chi mộ
Chương 282 : Quyết chiến (11)
Có cần phải liều mạng vậy không?
Thi Cương và Thi Trí nhìn nhau một cái, rồi trầm trọng gật đầu.
Bọn họ không còn con đường thứ hai để lựa chọn!
Ba người đồng thời múa Tử điện phi kiếm lên, lại làm phép thi triển Tam Tinh liên châu.
Sau khi ba quả lôi cầu thể tích to lớn ngưng tụ lại rồi, ba vị lão tổ tông của Thi gia bắt đầu khống chế Tam Tinh liên châu này, tiến hành dung hợp lần thứ hai.
Tiếng ngâm tụng chú văn rất lâu bay ra khỏi miệng ba người, không ngừng vang vọng khắp xung quanh.
Tử điện phi kiếm lưu lại trên không những đường tử quang quỹ tích kì diệu huyền bí, hợp thành từng bùa chú thần bí.
Ba quả Tử điện lôi cầu đường kính đến hai mét chầm chậm bay lên, càng bay càng cao, từ từ tiến lại gần nhau.
Ba vị lão tổ tông nét mặt trang nghiêm, thần tình nghiêm túc, dùng tính mạng của mình đánh cược một vố cuối cùng.
Gió hồ lạnh buốt thấu xương, không biết từ lúc nào, bắt đầu dần dần biến thành cuồng mãnh, mang theo tiếng rít thê lương, thổi lung tung trên mặt hồ bao la bát ngát, dâng lên những gợn sóng thật cao, khiến những thuyền đánh cá trên mặt hồ không ngừng tròng trành lắc lư, làm những ngư dân trên thuyền kêu hoảng từng chặp.
Tầng mây dày nặng như chì từ xa bay nhanh lại, nhanh chóng che phủ phía trên mặt hồ, hoàn toàn che lấp mặt trời hiếm hoi ngày đông.
Thế giới dường như trong chốc lát đã trở nên đen tối, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống rất thấp.
Một tiếng sấm kinh hoàng đột nhiên vang lên từ phía xa, sau đó vô số tiếng sấm nhất tề hưởng ứng, giống như hàng vạn con ngựa phi nhanh, ào ào tới, mưa đá to như hạt đậu khắp nơi, ào xuống giống như sông Thiên Hà bị thủng vậy.
Người dân trên bờ rơi vào một cảnh hoảng loạn, ôm lấy đầu, cuống cuồng tránh né, trong lòng vạn phần kì quái, vì sao thời tiết vừa rồi còn tốt, chớp mắt đã thành tệ như vầy.
Những thuyền đánh cá trên mặt hồ thì ngược lại, không chịu ảnh hưởng bởi cơn mưa như trút nước đó, vẫn tranh đấu với sóng gió trong hồ.
Triệu Thụy lơ lửng trên không, hơi ngẩng đầu, để mặt cuồng phong thổi tạt, mưa đá quất đập, vẫn sừng sững bất động.
Hắn cảm thấy hết sức rõ ràng, trong tầng mây này ẩn chứa lực lượng cực kì khủng bố.
Thế nhưng, hắn tuyệt không có nửa điểm sợ hãi lùi bước, chỉ là trong lòng hơi có chút kinh ngạc, không ngờ ba vị lão tổ tông Thi gia lại còn có chung cực tuyệt chiêu lợi hại như vầy!
Triệu Thụy điều động chân khí có trong cơ thể, trút vào Thị Huyết ma đao, làm cho huyết sắc quang nhận càng rực rỡ chói mắt hơn, uy thế vô cùng.
Ngoài ra, hắn cũng cho Đệ nhị nguyên thần trong đan điền chuẩn bị chiến đấu, tùy thời phát ra một kích mạnh nhất!
Chính vào lúc này, ba vị lão tổ tông của Thi gia đã làm phép xong.
Bọn họ đột nhiên cùng quát lên một tiếng, ba cây Tử điện phi kiếm cùng chỉ lên trời!
“Ầm!”
Ba quả tử điện lôi cầu cuối cùng cũng nối liền với nhau.
Liền đó, một luồng sét tím to lớn xé rách đám mây chì, từ trên không rơi xuống, đánh mạnh lên mặt ba quả lôi cầu.
Ba quả lôi cầu này phát ra tử sắc quang mang chói mắt, bắt đầu xoay chuyển, mà càng xoay càng nhanh, càng xoay càng gấp, đến cuối cùng cơ hồ mắt thường không thể nhìn rõ.
Đột nhiên, ba quả lôi cầu đó bỗng nổ tung ra, bắn ra vô số tia lửa điện.
Một con tử điện cự long dài đến trăm mét, khí thế uy mãnh tuyệt luân, trong tiếng nổ kịch liệt, hoành không xuất thế!
Nó phát ra một tiếng hú điên cuồng, xông thẳng lên độ cao vạn mét, ẩn vào trong mây, sau đó từ trong mây thò cái đầu to lớn ra, hung dữ nhìn trừng trừng Triệu Thụy, dường như chuẩn bị tùy thời bổ xuống!
“Thành công rồi!”
“Thành công rồi!”
Trên mặt ba vị lão tổ tông lộ ra thần sắc cuồng hỉ.
Pháp thuật mà Thi gia trước giờ không cách gì thực nghiệm thành công, trong hoàn cảnh nguy hiểm lâm đầu này, ba lão lại thi triển ra được!
Ba người cảm thấy, đây là ông trời trợ giúp cho họ!
Bọn họ đột nhiên lại có tự tin rằng mình thu được thắng lợi trong trường chiến đấu này.
Theo bọn họ thấy, tử điện cự long sinh ra do dung hợp lần thứ hai, nhất định có thể khiến Triệu Thụy nổ tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!
Tử điện cự long đó thân hình dài đến trăm mét, đường kính đến mười mét, không chỉ hấp dẫn ánh mắt của ngư dân trên mặt hồ, thậm chí đến cư dân trên bờ hồ ở phía xa cũng chú ý tới.
“Nhìn kìa! Rồng! Trên trời xuất hiện con rồng to!” Có người chỉ cái đầu rồng to lớn đó, lớn giọng la.
“Đó là chuyện gì vậy! Trên trời sao lại xuất hiện cự long!”
“Đó là cự long do sét tím hợp thành a!”
“Đó không phải là thần vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Đáng sợ quá!”
Đám người lao nhao phát ra tiếng kêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn dị tượng xuất hiện trên cao, mặt đầy vẻ khó tin.
Trong ánh mắt kinh ngạc của dân chúng, ba vị lão tổ tông của Thi gia đồng thời vung kiếm chỉ thẳng vào Triệu Thụy, kéo theo những đóa kiếm hoa, đồng thời giận dữ quát: “Giết!”
Hai mắt con tử điện cự long to lớn ấy bỗng chớp lên ánh chớp hung bạo, ngẩng đầu phát ra tiếng hú rung trời, rồi lấy thế lôi đình vạn quân xông từ trong mây ra, nhe nanh múa vuốt bổ thẳng vào Triệu Thụy!
Uy thế cuồng mãnh tuyệt luân đó khiến dân chúng bàng quan ở phía xa đều không tự chủ mà nín thở, kinh hãi đến mức tưởng như nhịp tim cũng tạm thời dừng lại!
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn con tử điện cự long khí thế hùng hổ đang xông nhanh đến, chẳng những không chút sợ hãi, trái lại còn hơi ưỡn ngực, để mặc cho cuồng phong quất vào mặt, sắc mặt bình tĩnh như mặt giếng cổ, không có chút gợn sóng nào.
Mắt thấy tử điện cự long đã xông đến gần, hắn mới không nhanh không chậm điều khiển Đệ nhị nguyên thần, ý niệm trong đầu xoay chuyển nhanh như chớp, một chùm sáng màu bạc bắn ra từ đan điền hắn.
Liền đó, một yêu ma sừng nhọn cao hơn hai mét, thần thái uy mãnh, khắp người lấp lánh ngân quang xuất hiện bên cạnh hắn!
“Giết!”
Triệu Thụy hai mắt trừng mạnh, hàn quang lấp lóe, chỉ vào tử điện cự long.
Đệ nhị nguyên thần ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm gừ vô thanh, sau đó hóa thành một chùm sáng bén nhọn màu bạc, xông thẳng vào tử điện cự long!
“Ầm!”
Tử điện cự long và Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy nặng nề va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, như vạn đạo thiên lôi rơi thẳng xuống nhân gian, làm cả mặt đất cũng hơi phát rung!
Tia sét màu tím chói mắt và tia sáng màu bạc bắn ra trong chớp mắt, rực rỡ vô cùng, chiếu cho mây chì đầy trời thành màu tím và màu bạc!
Trong chớp mắt huy hoàng, cho dù là ánh sáng mặt trời, cũng còn lâu mới sánh bằng!
Sóng xung kích to lớn nhanh chóng khuếch tán ra, dâng lên trên mặt hồ những đợt sóng cao đến mấy chục mét!
Chờ đến khi ánh sáng chói mắt hơi tối bớt, ba vị lão tổ tông của Thi gia mới thình lình phát hiện, tử điện cự long của bọn họ đã bị ngân sắc yêu ma kia chận lại!
Tử điện cự long thể tích to đến mức đủ khiến bất cứ người nào cảm thấy chấn kinh, Đệ nhị nguyên thần thân cao hai mét, trước mặt tử điện cự long giống như con kiến trước mặt con voi, không thể so sánh.
Thế nhưng, một yêu ma nhìn không lấy gì làm to lớn ấy, lại ngăn chặn hết thế công của tử điện cự long, khiến nó cho dù dùng hết toàn lực, cũng không cách nào tiến thêm một bước!
Sắc mặt ba vị lão tổ tông biến đổi, triệt để biến đổi, tự tin và vui vẻ vừa rồi, cơ hồ trong chớp mắt đã không cánh mà bay!
Bọn họ không cách nào ngờ được, tử điện cự long do lần dung hợp thứ hai sinh ra, chẳng những không đánh chết được Triệu Thụy, trái lại còn bị chận lại!
Đây đúng là chung cực pháp thuật mà bọn họ lấy mạng đánh cược mới thi triển ra được a!
Vậy mà lại bị ngăn chận như thế!
“Đệ nhị nguyên thần! Đó là Đệ nhị nguyên thần! Triệu Thụy vậy mà đã tu luyện thành Đệ nhị nguyên thần! Hơn nữa còn là yêu ma thể Đệ nhị nguyên thần! Hắn rốt cuộc là tu luyện pháp quyết gì vậy?”
Thi Cương chớp mắt, trừng trừng nhìn yêu ma thân hình màu bạc phát quang đó, lầm bầm vẻ không thể tin được.
“Đệ nhị nguyên thần? Đó không phải là pháp thuật chỉ tồn tại trong truyền thuyết viễn cổ thôi sao? Triệu Thụy làm sao có thể?” Trên mặt Thi Trí lộ vẻ chấn kinh.
“Truyền thuyết viễn cổ cũng chưa chắc đã là hư ảo đâu!” Thi Thận để mặc cuồng phong thổi loạn mái tóc trên đầu, trên mặt không có nửa điểm biểu tình “Trong mắt người phàm, chúng ta không phải là truyền thuyết sao?”
“Cho dù hắn có Đệ nhị nguyên thần, thế thì đã sao?” Thi Trí nghiến răng, hầm hầm nói, “Chiến đấu chưa kết thúc, hưu chết về tay ai, còn chưa biết được!”
“Không sai!”
Thi Thận nặng nề gật đầu, lại nắm chặt Tử điện phi kiếm, cùng Thi Trí và Thi Cương, ngưng tụ chân khí còn lại trong người, bắt đầu thúc đẩy tử điện cự long ấy.
Tử điện cự long phát ra tiếng hú điên cuồng cuối cùng, dòng điện màu tím cường đại từ trong miệng nó tuôn ra, hy vọng có thể hủy diệt Đệ nhị nguyên thần.
Thế nhưng, Đệ nhị nguyên thần phát ra ngân sắc quang mang càng mạnh mẽ hơn, ngăn chận tiến công của tử điện cự long, sau đó không ngừng xoay vòng quanh tử điện cự long, nên từng nắm đấm lên người tử điện cự long.
Sét tím bay loạn khắp nơi, tiếng sét kinh hồn sinh ra do va chạm liên miên bất tuyệt, vang khắp chân trời.
Dưới sự oanh kích của Đệ nhị nguyên thần, tử điện cự long càng lúc càng yếu ớt, cơ hồ mất đi sức phản kích, càng không có sự cuồng mãnh lúc đầu!
Triệu Thụy biết, thời khắc ra một kích cuối cùng đã đến.
Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Đệ nhị nguyên thần đã lập tức bay lên, vượt ra ngoài tầng mây, rồi như sao băng màu bạc từ vũ trụ rơi xuống, kéo theo cái đuôi sáng thật dài, rơi thẳng xuống, toàn lực nện vào tử điện cự long.
Đồng thời, Triệu Thụy cũng giơ cao tử sắc quang nhận, bay lên phía trên tử điện cự long, rồi toàn lực chém xuống.
Ngân sắc lưu tinh và tử sắc quang nhận, mang uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, phát ra tiếng rít phá không, đồng thời trùng trùng nện lên thân tử điện cự long.
“Ầm!!!!”
Tiếng sét đinh tai nhức óc lại vang lên, như tiếng chuông báo ngày tận thế, khiến mọi người trong chớp mắt tạm thời mất khả năng nghe!
Ngọn sóng cao mấy chục mét lại một lần nữa bị gió lốc cuốn lên không!
Ánh sáng màu máu, màu bạc, có cả màu tím xen lẫn vào nhau, tạo nên một cảnh tượng tận thế, vô cùng tráng lệ, vô cùng thê lương!
Dưới sự oanh kích cuồng mãnh như vậy, tử điện cự long sụp đổ hoàn toàn, biến thành từng con điện xà nho nhỏ bắn ra xung quanh, sau cùng biến mất vô ảnh vô tung.
Sóng xung kích cuồng mãnh, như quả chùy sắt to lớn, nặng nề nện lên người ba vị lão tổ tông Thi gia.
Ba người đồng thời phun mạnh một ngụm máu tươi, từ trên không rơi thẳng xuống Động Đình Hồ, bị sóng cuộn mãnh liệt trên hồ nhấn chìm rất nhanh, không bắn lên nửa cái bọt nước.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
8 chương
55 chương
20 chương
197 chương