Thần Hoàng

Chương 45

Lúc sương mù màu đen tràn ngập khiến chung quanh Phiên Vân Xa trăm trượng càng không cách nào nhìn thấy được gì. Lông mày Tông Thủ lập tức chau lại, đuổi giết không ngớt, những người này, thật đúng là muốn mạng của hắn! Mạnh mẽ cắn nát đầu ngón tay, dùng huyết làm mực, ở mắt và bên tai phân biệt vẽ ra hai phù văn cực đơn giản, chính là " Nhĩ thông ", và Mục minhLập tức trong thiên địa vài đạo khí lạnh lẽo dũng mãnh tiến vào, trong 50 trượng, cơ hồ tất cả thanh âm đều không lọt khỏi thính giác của Tông Thủ, tầm mắt cũng bỗng nhiên rộng rãi, mặc dù vẫn vẫn như cũ nhưng lại có thể nhìn rõ chung quanh hơn mười trượng. Chỉ thấy hai bóng người màu đen đang mượn sương mù yểm hộ, lặng yên không một tiếng động từ ngoài cửa sổ vọt vào xe. Còn chưa chờ hai người này nhìn rõ ràng tình hình chung quanh thì hai đạo bạch quang đã từ trong tay áo Tông Thủ bắn thẳng ra mà tới, xuyên thủng cổ họng hai người. Hai mảnh màu phi đao liễu diệp trắng bạc trực tiếp xé rách thanh quản. Hai bóng người này chỉ kịp phát ra "Ôi" một tiếng, cơ hồ bé không thể nghe được liền không cách nào lên tiếng được nữa. Mắt thấy Tông Thủ lách mình tới, bắt lấy thân hình xụi lơ của bọn hắn, sau đó nhẹ nhàng buông ra, thẳng đến khi lại vừa vào thùng xe, toàn bộ quá trình, không có dù là một chút tiếng vang. Đồng tử hai người này đều hơi hơi co rụt lại, thủ đoạn của người này còn lão luyện hơn cả bọn hắn! Xem niên kỷ cũng chỉ mười ba tuổi, thật sự là thế tử Càn Thiên Sơn tay không đủ lực bắt gà trong truyền thuyết kia sao? Lại còn chưa tới kịp phân biệt, ngón tay Tông Thủ đã điểm mạnh vào thái dương hai người một cái. Sau một hồi choáng váng tất cả ý thức của hai người liền lập tức toàn bộ nhạt nhòa. Động tác của Tông Thủ không có nửa phần ngừng lại, sau khi cầm lên kiếm trong tay hai người liền ra khỏi Phiên Vân Xa. Động tác mau lẹ, giống như Linh Hồ chớp động, cũng vô thanh vô tức. Ngoài xe lúc này vô số hạt mưa to như đậu nành đang rậm rạp chằng chịt tật rơi mà xuống, tiếng vang hách phách bạch bạch chấn khiến màng tai hắn đau nhức, cũng triệt để che khuất thanh âm của Doãn Dương và Sơ Tuyết. Còn có cuồng phong cuốn tất cả, lạnh như đao. Lại hết lần này tới lần khác không cách nào xua tan đi khói đen kia một chút nào cả. Lúc rời khỏi khoang xe, Tông Thủ vẽ bên người hai cái phù văn, như cũ dùng huyết làm mực, là "Tùy Phong" và "Tị Vũ". Lúc thân hình hắn đi vào trong mưa gió, cả người liền thật giống một khối không khí phiêu miểu bất định, ẩn trong gió, hạt mưa kia rơi xuống, cũng cực kỳ tự nhiên, chảy xuống hai bên. Nhìn kỹ trước mắt một chút, chỉ thấy một nam tử dùng khăn che mặt đang ở bên ngoài hơn mười trượng thần sắc cảnh giác, mắt mang vẻ hồ nghi nhì về nhìn về phía Phiên Vân Xa. Tựa hồ đang nghi hoặc hai đồng bạn kia vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức. Trong mắt thoáng hiện lục mang, tựa hồ cũng có đạo pháp gia trì, có thể nhìn được vật ở trong sương mù này. Tông Thủ khe khẽ cười cười, thân hình như điện chạy vội, khi nam tử này còn chưa kịp phản ứng đã xẹt qua không gian mười trượng. Kiếm quang chợt lóe, đón kiếm quang đang bối rối chặn đường ở đối diện xuyên thẳng qua mà vào, trực tiếp đâm vào trong xương sọ của nam tử! Mũi kiếm dùng sức xoắn một phát, cũng không nhìn kỹ thành quả chiến đấu của mình như thế nào, Tông Thủ liền trực tiếp lướt qua người này, tiếp tục chạy về hướng Đông. Trong chớp mắt phát động đạo pháp kia thì hắn liền mơ hồ phân biệt vị Linh Sư ra tay kia chín thành chín có thể đang ở hướng này. Đây không chỉ là kinh nghiệm tích lũy sau khi trải qua vô vàn nguy hiểm trong giả thuyết ảo cảnh mà càng là sự tự tin của một vị Thiên Vị Võ Tông trong hiện thực! - Hai lưỡi kiếm này vừa là phong tiềm, vừa là đạp ảnh, đều là phù binh! Thậm chí còn hơn Tùng Vân Phong Kiếm mấy phần. Những người này, rốt cuộc lai lịch ra sao? Ngắn ngủn chạy vội hơn mười tức, Tông Thủ hiểu rõ ràng hai thanh kiếm cầm trên tay. Chỉ là tin tức này lại khiến vẻ nghi hoặc trong mắt Tông Thủ càng thêm nồng đậm. Tùng Vân Phong Kiếm phải tốn trọn vẹn một khỏa thú tinh tam giai, trước khi linh triều bắt đầu, cũng tương đương với mười vạn lượng bạc ròng. Mà phong tiềm kiếm và đạp ảnh kiếm này luận giá trị còn hơn cả nó. Mặc dù là hai khỏa thú tinh tam giai cũng chưa chắc có thể mua được. Đây là nhân thủ phương nào, sao lại hào phóng như thế? Tam giai yêu thú, đủ tương đương với chiến lực của một vị Bí Võ Sư, bản thân rất hi hữu, muốn chém giết lại càng khó khăn. Kiếm như vậy, do linh đoán sư trung giai tự tay rèn, là trân bảo mà ngay cả một ít Bí Võ sư cũng phải đỏ mắt, lúc này lại nằm trong tay Võ sư trung giai này, thật sự rất khả nghi. Giữa không trung, bỗng nhiên lần nữa vang lên, chỉ nghe thanh âm của Doãn Dương rống lên một chữ "Giết", một đoàn hỏa diễm màu trắng lập tức dâng lên không trung, quấn quanh một đoàn ánh đao sáng như tuyết. Khi ánh đao lần nữa lóe lên, một bóng người như bị đốt thành than lập tức từ trên không rơi xuống. - Sao ta cảm giác khí tức trên người Doãn thúc có chút không đúng, tựa hồ bị hạn chế gì đó? Lần trước lúc ta sơ tạo hồn hải đã có cảm ứng, lần này hắn giao chiến với người càng rõ ràng hơn.Âm thầm kỳ quái, Tông Thủ lại không chút động dung, cũng không quay đầu lại, cực kỳ tỉnh táo thúc dục phù lục trên thân hai thanh kiếm. Nếu nói trước kia, hắn là ẩn vào trong gió, cùng sức gió chung quy vẫn có chút ngăn cách, như vậy lúc này, vừa phát động phong tiềm phù trên thân kiếm thì cả người Tông Thủ liền triệt để dung nhập vào trong cuồng phong. Mà khi thúc dục đạp ảnh thì quanh người Tông Thủ càng xuất hiện một tầng bóng dáng màu đen, che phủ lên thân ảnh của hắn. Thanh âm dưới chân, càng triệt để tiêu trừ. Mượn nhờ sức gió này, Tông Thủ chạy đi rất nhanh, càng giống như quỷ mị. Chỉ nháy mắt đã thoát ly khu vực khói đen bao phủ. Bất quá mượn nhờ vài đạo phù văn chi lực này vẫn có một đoàn bóng đen như không nhìn thấy di động trong rừng rậm, chỉ trong mười lượt hô hấp đã đến bên ngoài một ngàn bảy trăm bước. Rồi sau đó trong tầm mắt cũng xuất hiện một bóng người. Ước chừng ba mươi tuổi, một thân áo bào trắng, cho dù là trong rừng rậm tràn đầy bùn nhão mưa to này thì cũng không hề nhiễm một hạt bụi. Quanh người bố trí lấy một pháp đàn cực kỳ giản dị, phía trước đốt hai cây sáp ong, ba cây định hồn hương trụ chọc vào nên trong. Trên mặt đất giội thú huyết, vừa vặn hình thành một hình Âm Dương Đồ. Trung niên áo bào trắng kia tiện tay chấp kiếm gỗ đào, đứng ở chính giữa đồ hình, chân đạp hai mắt Âm Dương, trước người lơ lững bốn tấm đạo phù màu vang, trong miệng đang niệm gì đó. Giờ phút này cũng giương mắt nhìn cười lại một tiếng: - Không ngờ lại bị ngươi tìm được, nguyên lại bên người vị thế tử kia cũng không phải không có người tài ba! Ngươi đã đã đến, vậy liền chết đi! Chỉ dùng tay động một chút, bốn tấm đạo phù kia đã nhao nhao đánh ra. Tụ tập trong phiến rừng rậm này, vô số nước Băng Linh xuyên không tới.