Thần Hoàng
Chương 242
Hai người thân ảnh phóng tới cực nhanh, trong chớp mắt đã nhảy tới nóc xe ngựa quỳ một chân với Tông Thủ.
Tông Nguyên yên lặng quỳ, Tông Lam lên tiếng:
- Huyền Hồ Thiết Kỵ thống lĩnh Tông Lam, ra mắt thế tử!
Sau đó tiếp tục lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt Tông Lam chuyên chú cẩn thận nhìn Tông Thủ, trong mắt nổi lên một chút mờ mịt:
- Tiểu Thủ, chúng ta sợ không có ba năm không gặp rồi? Ngươi cũng rất cao giống quân thượng, là một hán tử. Ngươi yên tâm, có Tông Lam ta ở đây, thế gian này tuyệt không ai dám động tới nửa cọng lông của ngươi, lúc này khiến thế tử sợ hãi, là Lam thúc không tốt, quân thượng đi vắng, cũng không thể chiếu cố tốt ngươi. Sớm biết rằng Lăng Vân Tông nói không giữ lời, ta sẽ không tới Vân Hải nhìn một cái...
Nói xong Tông Lam ta không khỏi dần dần nghẹn ngào, tayđập vào ngực giống như hối hận vô cùng.
Bên kia Ly Lạc nghe vậy nhất thời phì cười, thầm nghĩ tên gia hỏa to gan lớn mật này mà sợ hãi sao? Quả thực chính là giả theo ăn thịt cọp, giấu diếm nanh vuốt, chỉ khi tới gần mới cảm giác được sự khủng bố này.
Chỉ là vị thống lĩnh Huyền Hồ Thiết Kỵ này quả nhiên là giống lời đồn đãi, một người thú vị.
Tông Lam vẫn tiếp tục nói phảng phất muốn kể hết mọi bi ý ra trước mặt Tông Thủ, Tông Thủ cũng bất đắc dĩ, hắn cũng biết người này chính là một trong mấy thủ hạ thân tín nhất của Tông Vị Nhiên, không chỉ nắm giữ hai vạn thân quân Huyền Hồ Thiết Kỵ ở Càn Thiên Sơn, lại còn là tộc thúc của mình.
Đã sớm nghe nói người này cực kỳ thông minh, ở trên chiến trường càng dũng mãnh vô song, chỉ là có đôi khi tính cách hơi cổ quái.
Nhưng Tông Thủ cũng không nghĩ tới người này lại cực phẩm như thế, mở to mắt nhìn ký hiệu trong não hải, mãi tới khi thanh âm của Tông Lam dần dần dừng lại mới lấy lại tinh thần. Đồng dạng là hai mắt ướt át, con mắt Tông Thủ đỏ lên, vẻ mặt cảm động nói:
- Lam thúc nhanh đứng lên, có Lam thúc, ta cuối cùng có thể an tâm. Ngày sau nếu điệt nhi kế vị, nhất định sẽ phải nhờ nhiều hơn, chỉ mong khi đó Lam thúc đừng chê ta phiền.
Nghe thế câu, những người khác thì không nói, Sơ Tuyết lại kinh ngạc trừng mắt nhìn Tông Thủ một cái, trong lòng thầm nghĩ nguyên lai còn thích giả bộ như thế?
Mọi người còn lại, đặc biệt là Đàm Đào tới sau, hắn trợn trắng mắt lên.
Tông Lam lại không phát giác gì, thu hồi nước mắt, bỗng nhiên đứng lên, trong mắt lộ ra duệ mang:
- Làm sao có thể sẽ ngại phiền? Quân thượng đối với ta ân trọng như núi, đời này cũng khó mà trả hết. Thế tử có sự tình gì giao cho Tông Lam ta lo liệu là đúng. Kẻ địch của Thế tử chính là kẻ địch của Tông Lam ta. Ai dám gây bất lợi với thế tử, Tông Lam nhất định chém hắn đầu tiên.
Sau khi nói xong, hắn dùng mắt hổ quét khắp mọi người, thần sắc lăng lệ ác liệt vô cùng, khiến cho mọi người nhao nhao tránh đi. Chỉ có khi chạm đến hai người Ly Lạc cùng Thi Đan mới lộ vẻ vẻ ngoài ý muốn, làm như khó hiểu, dùng thực lực hai người này vì sao lại hộ tống bên cạnh Tông Thủ. Sau đó hắn cũng chẳng thèm để ý, hừ nhẹ một tiếng thì lại quăng ra hai ánh mắt cảnh cáo. Lúc này mới tay đè đao đến sau lưng Tông Thủ nghiễm nhiên coi mình là thân vệ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - Khóe môi Tông Thủ không khỏi giật giật, "được" một vị bát mạch Huyền Võ Tông đứng ở phía sau bảo vệ, hắn chỉ thấy vô cùng không khỏe.
Vị trí sau lưng này nếu như đột nhiên động thủ. Cho dù là hắn không có đề phòng cũng không thể toàn thân thoát ra, thật sự hắn không muốn người này chiếm cứ vị trí đó.
Tông Lam đối với phụ thân tiện nghi của hắn trung thành và tận tâm nhưng đối với chính mình chưa hẳn như thế.
Những lời kia rốt cuộc là biểu diễn hay là thật tâm như thế, thật sự khó biết.
Bất quá lúc này không nên cự tuyệt. Tông Thủ chỉ có thể khẽ lắc đầu tự nhẫn nại tiếp tục nhìn về Tông Nguyên vẫn đang nửa quỳ ở phía trước.
Sau nửa ngày yên lặng, khi thấy đối phương không hề có cảm xúc thiếu kiên nhẫn, Tông Thủ mới mỉm cười:
- Làm tốt lắm! Không đúng, phải nói là kinh hỉ mới chính xác. Trước đó ta thật không ngờ, ngươi rõ ràng có thiên phú như vậy. Trảm Mộ Linh Mục Giang, tru sát Phong Dục, lại xông qua mấy trận, Tử Lôi thương Tông Nguyên ngươi đủ tự ngạo rồi.
Thần sắc Tông Nguyên vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhàn nhạt lắc đầu nói:
- Cuộc chiến ngày hôm nay sao có thể nói là quan hệ với ta? 3000 thiết kỵ, tiễn đạp thiên quân, tất cả đều là thế tử làm nên. Bất quá Tông Nguyên cũng đã cẩn thận nghĩ tới những lời kia của thế tử lúc trước, quả nhiên là lời vàng ngọc.
- Tông Nguyên ta tuyệt sẽ không đơn giản bỏ cuộc, cũng sẽ không sống hèn, trận chiến vừa rồi ta được lợi rất nhiều, ngày hôm nay, Tông Nguyên ta còn không có tung hoành chiến trường, thương thiêu thiên quân nhưng tất sẽ có một ngày không làm thế tử thất vọng.
Bên kia Tông Lam nghe được mà không hiểu hai người đang nói gì, chỉ có mấy người Tông Thủ mới biết được thì chỉ im lặng không lên tiếng.
Tông Thủ cũng ngạc nhiên một hồi, sau một lúc lâu mới ẩn ẩn hiểu ra rồi dở khóc dở cười:
- Thì ra ngươi cho rằng trận chiến này là toàn dựa vào ta? Như vậy cũng biết ta làm gì nói ngươi trảm Mộ Linh Mục Giang, lại chém giết Phong Dục, duy chỉ không đề cập tới Dương Hiên Tạ Nộ không?
Tông Nguyên liền giật mình, cẩn thận hồi tưởng, ngữ khí của thế tử xác thực là có chút kỳ quái. Còn đang không biết vì sao thì đã thấy Tông Thủ giơ tay chỉ mi tâm nói:
- Ngươi tự xem ở đây đi.
Tông Nguyên vô ý thức sờ lên mi tâm của chính mình chỉ cảm thấy là một mảnh quang hoa, không có nửa phần dị trạng. Lập tức dùng linh thức điều tra, sau đó vẻ ngạc nhiên hiện rõ trong mắt.Ấn ký chữ "Hồn" trên mi tâm đã biến mất, còn có linh trận mà Tông Thủ vẽ trên người hắn và khôi giáp đã không thấy bóng dáng.
Như thế tức là giờ phút này chính mình kỳ thật là thân tự do sao?
Đúng rồi, xác thực lôi quang từ không trung đưa tới đã khiến thân thể hắn không còn cảm giác bị điều khiển, chẳng qua lúc đó quá múc chuyên chú, mới không có chú ý.
Nói cách khác, Mộ Linh Mục Giang, còn có Phong Dục chết trong tay mình? Trận thứ năm và thứ sáu cùng với Cuồng Hùng giáp sĩ cũng là mình tự mình suất quân công phá?
Sao có thể như thế? Mấy tháng trước mình còn đứng ở tiên thiên đỉnh phong không thể tiến giai, dùng Tứ Địa Luân Vũ Tông đánh chết hai vị Huyền Võ Tông sư, chẳng lẽ là hắn đang nằm mơ?
Không chỉ hắn, giờ phút này ngay cả Đàm Đào cùng Hổ Trung Nguyên cũng đồng dạng là hoảng hốt thất thần không dám tin nhìn về phía Tông Nguyên.
Nói như vậy, phần sau của trận chiến này không quan hệ cùng Tông Thủ, đều là Tông Nguyên làm ra?
Đồng dạng là phá trận vô song, cũng đồng dạng thi triển ra cuồng đình thương ý. Dù là đối mặt Cuồng Hùng giáp sĩ mạnh như vậy vẫn đơn giản tiêu diệt, rõ ràng không kém thời điểm Tông Thủ điều khiển,Như vậy chẳng lẽ giờ phút này Tông Nguyên không chỉ năng lực Huyền Võ Tông sư, trên chiến trường cũng đồng dạng khiến cho mọi người sợ hãi sao?
Đàm Đào rốt cuộc là lòng dạ thâm sâu nên tỉnh táo lại đầu tiên rồi sau đó rồi lại nhịn không được thở ra một hơi nói:
- Thì ra là tướng tài vô song!
Trách không được vị Càn Thiên Yêu Vương kia lại coi trọng Tông Nguyên như thế, mà vị thế tử này cũng đối đãi với hắn rất đặc biệt. Tông Nguyên này quả thật có tư cách khiến cho mọi người coi là kỳ trân.
Tông Nguyên vẫn còn đang mờ mịt, thần sắc thoạt đỏ thoạt trắng, biến ảo bất định.
Tông Thủ có chút không kiên nhẫn, trực tiếp mở miệng nói:
- Phương pháp Ma Đạo phần lớn là tiểu đạo. Khống Hồn Chi Thuật cũng giống như thế, nó không thể trói được người có ý chí kiên định, dù không có Lôi điện ngươi chỉ cần mấy ngày là có thể phá tan hồn ấn.
Thấy trong con mắt Tông Nguyên đã dần dần sáng trở lại, Tông Thủ hơi dừng một chút:
- Hồn ấn hiện nay đã mất, ta cũng vô pháp khống chế ngươi. Kế tiếp, ngươi chuẩn bị như thế nào? Nếu như muốn ly khai chỉ cần đồng ý không phải kẻ địch của Càn Thiên Sơn ta, ta sẽ mặc ngươi rời đi.
Lời còn chưa dứt, Tông Thủ chỉ cảm giác sau lưng bỗng nhiên dâng lên một đoàn khí tức vô cùng cuồng liệt, Tông Lam tiến lên trước một bước mục mang sát cơ lạnh lùng nhìn Tông Nguyên.
Phảng phất đối phương chỉ cần nói chữ đi sẽ xuất thủ chém đầu của hắn xuống.
Tông Thủ im lặng một hồi, chính mình rõ ràng đã quên người này. Chẳng lẽ không biết giờ phút này, chính mình đang dụ dỗ sao?
Nếu chỉ là một giới vũ phu thì không nói, nhân tài như vậy cứng rắn không được thì phải dỗ ngọt.
Được rồi, một mặt nóng một mặt lạnh, hiệu quả tựa hồ cũng rất tốt.
Tông Nguyên trầm mặc như cũ, sau một lát bỗng nhiên khấu đầu với Tông Thủ:
- Thế tử đối với Tông Nguyên ta, có ân không giết, có bán sư chi ân hơn nữa là tái tạo chi ân. Lương tâm của Tông Nguyên ta còn không có bị chó ăn hết. Cả đời này chỉ cần không chết sẽ mãi mãi làm khuyển mã cho thế tử? Chỉ có một chuyện khẩn cầu thế tử... là Tông Hạo, Tông Dương.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, vài câu sau nói không nên lời:
- Ta muốn lấy tính mạng của chúng?
Tông Thủ lập tức vui mừng, mặc dù người này không nói lần này trở về sẽ không làm cho mấy người kia sống khá giả, nếu là đoán không lầm thì trở về Càn Thiên Sơn sẽ gió tanh mưa máu.
Bất quá lúc này thời điểm lúc này thời điểm cũng không thể đáp ứng quá dễ dàng. Lấy tay xoa trán, Tông Thủ giả vờ lộ vẻ mặt đau đầu:
- Hai người này, một vị là tộc thúc ta, thân là Thiên Hồ Nhất Tộc trưởng lão. Một vị là đường huynh của ta, nhân tài mới xuất hiện của Tông thị. Dù bất kính với ta thế nào...
Tông Nguyên cũng không nói chuyện, thần sắc kiên quyết yên lặng khấu đầu, hắn dùng toàn lực đập xuống tạo ra những tiếng "bang bang", đỉnh thùng xe tạo ra một cái hố, huyết dịch chảy ra.
Mà giờ khắc này rất nhiều giáp kỵ Huyền Sơn Thành phụ cận thần sắc giận dữ lạnh lùng chằm chằm vào Tông Thủ.
Vũ lực có thể thuyết phục nhân tâm nhất, đặc biệt là Tông Nguyên dẫn đầu nhất cử đánh tan bốn mươi vạn đại quân, kỵ sĩ Huyền Sơn Thành sùng bái Tử Lôi thương đến cực điểm.
Giờ phút này đám người không nghe thấy mấy người Tông Thủ nói chuyện, chỉ thấy được Tông Nguyên dập đầu trước mặt Tông Thủ hồi lâu mà không dừng lại khiến cho họ âm thầm bất bình, trong lòng thầm nghĩ Tông Thủ đúng là hôn quân.
Cường giả như Tông Nguyên sau khi đại thắng không hề an ủi mà lại làm nhục như thế.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
969 chương
94 chương
87 chương
38 chương
181 chương
247 chương
3611 chương
128 chương