Thần Hoàng
Chương 240
Xa xa có thể thấy được hai bóng người trên đài cao đang nhảy xuống cỡi hai con Ngự Phong Câu cực kỳ hùng tráng, lúc sau bắt đầu chạy trốn điên cuồng về phía sau doanh trại quân đội.
Mà dưới đài cao kia có bốn năm trăm thân quân sắc mặt nghiêm chỉnh nhưng xanh mét hối thủ doanh sĩ tốt ngăn cản ơ ngoài. Chỉ là giờ phút này vội vàng thành trận nên nội tâm kinh hoàng sợ hãi, không sai biệt lắm bị loạn thành một đoàn.
Tông Nguyên thấy thế, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, hai người đó giờ phút này còn không dám liên thủ đánh với hắn một trận.
Hai năm trước, hắn là cho dù biết rõ phải chết cũng không sợ lui bước như Phong Dục, người như vậy cũng danh xứng hậu thế với hắn? Sau đó trong đầu lại như điện lưu xẹt qua, nhớ tới mấy ngày trước, Tông Thủ dưới Giới Phù Thành nói với hắn một câu.
Phải chém đầu Hùng Khôi cùng Phong Dục xuống làm cái bô.
Lúc đó ở Giới Phù Thành hắn còn đang thất hồn lạc phách, trước trận chiến ngày hôm qua thế tử cũng từng nhắc tới.
Chỉ là khi đó hắn lại tưởng Tông Thủ khích lệ thôi, không phải sự thực.
Thế nhưng lúc này hắn không khỏi huyết mạch sôi sục, tâm tình phấn khởi, thế tử quả nhiên là nói được thì làm được, không bao giờ nói sai. Nói muốn chém đầu hai người này, hiện tại thật sự cho hắn cơ hội.
Trong chớp mắt, vô số hình ảnh xuất hiện trong óc. Hai năm trước đó, chính mình ở trên chiến trường Phong Dục này bị đại kiếm cuồng khảm ép tới không có lực chống trả, phải quỳ rạp xuống đất. Còn có hai năm qua những lời ong tiếng ve mà hắn nghe rất nhiều, thậm chí trong Giới Phù Thành, hai người này cũng nói những lời khó nghe tới cực điểm.
Tông Nguyên cười nhạt, giờ phút này sinh tử vinh nhục của hắn kỳ thật cũng không còn để ý, cay đắng những năm qua hắn nhận rất nhiều.
Ngày hôm nay nếu như không lấy đầu hai người này thì cô phụ ý tốt của thế tử sao?
- Giết!
Giục ngựa tiến lên, Long Giác Dực Mã gia tốc, Tông Nguyên một người một thương không nửa phần đình trệ đụng vào mấy ngàn giáp sĩ, cho dù thân binh Phong Dục Hùng Khôi liều chết ngăn trở cũng chỉ phí công. Doanh môn đầy gỗ cao chất cao như núi bị một thương của Tông Nguyên đánh nát. Sau đó Huyền Giáp kỵ sĩ đông đảo dũng mãnh tràn vào, đuổi theo phương hướng hai người kia chạy trốn.
Hai người Phong Dục, Hùng Khôi lúc này đều sớm đã hoàn toàn khủng hoảng, không còn nửa phần bình tĩnh của phong phạm thế tử.
Ngự Phong Câu dưới thân họ mặc dù đều là dị chủng tiến vào tứ giai cảnh. Vốn tưởng không chiến thì chạy thoát, Long Giác Dực Mã dưới thân Tông Nguyên giờ phút này không biết bởi vì duyên cớ nào mà như nổi cơn điên, mã tốc nhanh hơn bốn phần. Khoảng cách trăm trượng chỉ sợ hơn mười tức là có thể hoàn thành.
- Đậu con bà nó thật vui vẻ!
Hùng Khôi thoáng nhìn về phía sau, ánh mắt âm trầm vô cùng. Thân hình hắn khôi ngô như hùng tộc, thể trọng hơn bộ tộc Phong Lang vài lần, mặc dù là đồng dạng cưỡi tứ giai biến dị Ngự Phong Câu nhưng lại rớt về phía sau ngựa của Phong Dục.
Hắn vốn không còn chiến ý, lòng dạ biết rõ có Tông Nguyên Thống soái, ba nghìn huyền sơn thiết kỵ tung hoành tiễn đạp thiên quân, lấy thủ cấp một người trong vạn quân như lấy đồ trong túi.
Trái lại bên mình, sáu vị Huyền Võ sư đã có một người trọng thương, bốn người thân tử. Hai vị Hoàn Dương Linh Sư không có chút tin tức nào, lòng quân sợ hãi, sĩ khí sa tinh thần sa sút. Giờ phút này cho dù bốn mươi vạn người cùng một chỗ, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể ngăn trở đối phương trảm tướng giết người. Huống chi giờ phút này hai người dĩ nhiên bằng mặt không bằng lòng, căn bản không có nửa phần cơ hội chỉnh đốn đại quân.
Nguyên bản tính toán là mượn doanh trại quân đội che dấu cùng nhau chạy trốn, dù sao đối thủ cũng chỉ có ba nghìn nhân mã, bốn mươi vạn người mặc cho những người này giết như thế nào cũng không thể hết được. Giờ phút này lập tức giải tán ngược lại có thể khiến cho nhiều người chạy ra được khỏi hải hạp.
Nhưng chính mình nếu ở chỗ này ở chỗ này thì thật không còn gì nữa...
Tiếp tục truy đuổi nữa, chính mình không thể chạy ra khỏi doanh trại quân đội, sắp bị Tông Nguyên đuổi theo một thương "lên đĩa".
Con mắt xoay tròn, Hùng Khôi chỉ hơi do dự một phen đã đổi ngựa chạy sang một hướng khác. Nơi nào còn có mười vạn bộ quân, chỉ cần Tông Nguyên không cạn tào ráo máng thì tính mạng của hắn có thể bảo vệ, chỉ là cử động lần này có chút mạo hiểm mà thôi. Nhưng cuối cùng bị đánh chết chẳng thà đánh cuộc một phen.
Sau khi Phong Dục tách ra, Hùng Khôi lại chạy như điên năm sáu chục trượng nhìn về phía sau, chỉ thấy Tông Nguyên đuổi theo phía sau chỉ nhìn hắn một cái rồi không tiếp tục để ý đến hắn, vẫn đuổi theo thân ảnh của Phong Dục khiến Hùng Khôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thầm nghĩ mình may mắn, quá may mắn khi hai năm trước không bắt Tông Nguyên quỳ xuống.
Trăm trượng này trong chốc lát đã chỉ còn không đến hai mươi trượng, Phong Dục giống như tự biết chính mình tiếp tục trốn không thoát, sau khi chạy một lát, may mắn không còn nữa, hắn hét mạnh một tiếng nhảy xuống ngựa chém về phía sau một tiếng.
- Hai năm trước, ta khiến ngươi quỳ xuống cầu xin tha! Hai năm sau, Phong Dục ta vẫn có thể làm thịt ngươi. Báo Ly Kiếm, trảm!
Đại kiếm dài đến bảy thước chỉ múa may tạo thành một trận gió, đánh nát toàn bộ quân trướng và cọc gỗ trăm trượng bị đánh nát. Mà mặt đất dưới thân Phong Dục trong lúc đó đột nhiên trầm xuống chừng hai thước khiến đất bằng phạm vi năm mươi trượng trũng xuống, một kiếm này chém ra phải chừng ba trăm vạn cân cự lực! Bóng kiếm như gió phút chốc đánh tới, tàn ảnh liên tiếp bám tới trảm tới trước mặt Tông Nguyên.Ánh mắt Tông Nguyên híp mắt nhìn, nếu một canh giờ trước đó, một kiếm này của Phong Dục chỉ sợ dù hắn thi triển hết toàn lực, chỉ có thể né tránh để khỏi nguy. Giờ phút này trong mắt hắn không còn gì để lăn tăn.
Cho dù chính mình không được thì vị thế tử kia khống chế thân hình mình cũng thoải mái lấy được tính mạng mình.
Thương trong tay đơn giản tới cực điểm, đơn giản đến cực điểm vận dụng xảo lực thương hoa rung lên, cự kiếm trong tay Phong Dục rời tay văng ra hơn mười trượng.
Tiếp theo ngay khi Long Giác Dực Mã xẹt qua, Tông Nguyên lại dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bỗng dưng rút ra đao chém bay đầu Phong Dục lên cao.
Sau đó Tử Lôi Thương trong tay tiếp tục lóe lên, đầu lâu kia quay trở lại, chỉ thấy hai mắt Phong Dục vẫn trừng lên, đồng tử chưa từng tan rã như vẫn còn ý thức. Bên trong trừ vài phần mờ mịt thì tất cả là vẻ oán hận không cam lòng, Tông Nguyên lại không quản lấy đầu kẻ này giắt vào hông.
Nhưng trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, mới vừa rồi mọi việc đều xuất từ ý niệm của hắn, vốn nghĩ vị thế tử kia không nhàm chán như vậy nên thuận lý thành chương là làm.
Thử giơ giơ tứ chi của mình lên, quả nhiên hoạt động tự nhiên, lúc sau Tông Nguyên đã không còn nghi hoặc, phỏng chừng trận chiến này đã thắng, thế tử đã không còn khống chế thân thể của chính mình, mà giờ khắc này phía sau hắn đi theo Huyền Sơn Thành kỵ sĩ cũng sôi nổi hẳn lên.
Lúc trước đi theo Tông Nguyên xông trận vốn hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ mong kéo theo một vài tấm đệm lưng, cho tới xông trận bất bại, trảm Dương Hiên trong lòng mới có một chút hi vọng. Sau này liên tục đạp thất trận, ngay cả chủ nhân nổi tiếng của Hắc Vân Long Thương sĩ cùng Cuồng Hùng giáp sĩ đồng dạng tiễn đạp ngàn quân, trong lồng ngực bùng nổ một luồng hỏa diễm.
Nhưng khi tận mắt thấy đầu Phong Dục bị Tông Nguyên một đao chém xuống nhất thời không biết phải làm sao, cảm xúc không dám tin cùng mừng như điên chảy vào đáy lòng, nhất thời đều không thể phản ứng. Chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt trở nên hốt hoảng, họ không dám tin chiến tích khủng bố trước mặt là do chính mình sáng tạo.
Trong mọi người chỉ có Đàm Đào vẫn duy trì trấn tĩnh. Sau khi thở ra một ngụm thì thét dài một tiếng:
- Phong Dục đã trảm! Huyền Sơn ta uy vũ!
Nội tức trong giáp trụ chấn động khắp nơi, ba nghìn Huyền Giáp kỵ sĩ, lúc này mới hơi hơi hoàn hồn sau đó điên cuồng thét dài.
- Huyền Sơn giáp kỵ ta ngày hôm nay mã đạp ngàn quân, không ai địch nổi.
Sau đó dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía Tông Nguyên, họ giơ cao thương lên:
- Tử Lôi vô địch, Đông Lâm vô song!
Tiếng kêu hội tụ của ba nghìn người chấn hơn mười dặm, ở ngoài doanh trại quân đội, nhân mã Vân Hà Sơn thành mặt vàng như đất.
Tướng lãnh tướng lãnh yên lặng không nói, lại không một lát chần chờ do dự mang theo người dưới trướng tới một chỗ khác ngoài hạp khẩu, điên cuồng bôn tẩu. Hơn mười vạn đại quân lập tức tản mát, dù chưa bị đánh tan nhưng đã đâm quàng đâm xiên lộ ra vẻ lung tung.
Mà người của Liệt Diễm Sơn lộ vẻ mặt thê lương có chút lo lắng không yên.
Thế tử đi cùng Phong Dục, Phong Dục đã chết như vậy thế tử bọn hắn hiện giờ còn sống hay đã chết?
Ba vạn kỵ quân vây quanh xa trận lúc này cũng đã rút lui khỏi.
Giờ khắc này Hùng Khôi chạy về một hướng khác bên ngoài hai trăm trượng, nơi đó có mười vạn đại quân của hắn, mấy vạn thiết kỵ ở xa đã tới bảo vệ.
Hùng Khôi nhất thời khẽ thở phào nhẹ nhõm, tự nghĩ chính mình dĩ nhiên an toàn, không khỏi quay đầu lại, ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn doanh môn phía sau.
- Phong Dục chết nhanh như vậy sao? Đúng là đáng tiếc, đáng tiếc! Vân Hà Sơn ngày sau sợ là không người kế tục, hắc hắc!
Đang lắc đầu muốn trốn vào trong kỵ quân thì trong lòng Hùng Khôi vừa động quay đầu nhìn về phía bên phải.
Chỉ thấy cái hướng kia, chẳng biết lúc nào đã tràn ngập hơi sương mỏng bao phủ hơn trăm dặm phạm vi, xung quanh nhanh chóng mở rộng.
Hùng Khôi vốn là nhíu mày không thèm để ý, tiếp đó lại nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch. Tiếp theo trong nháy mắt chỉ nghe thấy từng tiếng bước chân như sấm nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
260 chương
107 chương
124 chương
461 chương
43 chương
826 chương
78 chương
225 chương