Thần Hoàng

Chương 236

- Sắc bén, thiết kỵ đạp trận, tam quân khí đoạt. Nhìn phương xa, Ly Lạc nén không được tán thưởng một tiếng, trong nửa khắc phá tam trận, sắp đột phá tứ trận, ba nghìn thiết kỵ vẫn thế không thể đỡ. Giờ phút này sĩ khí mấy chục vạn liên quân của Vân Hà Liệt Diễm đều đã rơi xuống cực hạn, không còn vững như bàn thạch trước kia nữa. Bất quá trong lời nói của hắn, tuy là tán thưởng Huyền Giáp thiết kỵ chiến đấu hăng hái nhưng dư quang trong khóe mắt nhìn Tông Thủ. Hắn biết rõ Tông Nguyên sở dĩ thống lĩnh ba nghìn thiết kỵ có thể tung hoành vô địch trong quân đội đều là vì thiếu niên này. Vô luận là thương thuật kia hay là kỹ xảo phá địch xông trận đều khiến người ta vỗ án tán dương. Trong con ngươi Thi Đan cũng lóe ra quang trạch khác thường, tiếp theo nàng lại bỗng nhiên nhíu mày nhìn phía trên không. - Đến đây! Chỉ thấy trên không sơn cốc kia chẳng biết từ lúc nào mây đen dầy đặc, từng đoàn điện quang tụ dẫn đến, lôi điện uốn lượn, thân to như cái thùng nước tựa hồ tùy thời muốn đánh xuống dưới. Lông mày Thi Đan nhăn lại, hồn lực nàng đã khôi phục bộ phận, có thể tạo quy mô đạo pháp to lớn như thế, nhưng bây giờ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể khiến Lôi Điện tiêu giảm bộ phận uy lực mà thôi, vô lực bị xua tan. Lôi xà lắng xuống, vô luận là đánh phương nào cũng đủ quyết định xu thế của cuộc chiến. Nếu là ở ngoài mười dặm có thể lấy mạng Tông Nguyên, đổi lại bên này cũng phá vỡ được xa trận. Đang lúc nàng quyết định đem hết toàn lực thúc dục linh quyết không thẹn với lương tâm thì Tông Thủ bên kia lại bỗng nhiên thở dài phảng phất có bộ dáng vô cùng đau lòng. Thi Đan còn tưởng rằng hắn thở dài vì không thể nghịch chuyển chiến cuộc này, trong nháy mắt chỉ thấy Tông Thủ bỗng nhiên móc ra ba tờ đạm kim phù từ trong lòng ngực, rất là lưu luyến muốn đưa tới. Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt Thi Đan cùng Ly Lạc đều biến đổi. - Đây là Nguyên Diệt Loạn Linh Phù? Thi Đan giờ khắc này hận không thể đạp Tông Thủ mấy cái. Nguyên Diệt Loạn Linh Phù là thứ truyền từ thượng cổ Vân Hoang, một tấm là năm miếng thất giai thú tinh, phương pháp chế luyện cũng đã thất truyền. Vị thế tử này quả nhiên là không làm cho người ta thót tim, có con bài chưa lật như thế sao không lấy sớm ra mà còn hại nàng lo lắng vô ích như thế. Không chút do dự tiếp nhận, Thi Đan dùng linh lực thúc dục linh quyết, phù lục mở ra hóa thành mũi tên nhọn màu lam dài bốn thước bay lên không trung. Sau khi lên cao ngàn trượng thì bỗng dưng nổ tung tán thành vô số lam sắc quang điểm, đem bao phủ toàn bộ địa vực vài chục dặm, rồi sau đó trong nháy mắt vũ điện lôi xà bên trong tầng mây tán đi, mây đen tụ tập cũng giảm sút không ít. Ly Lạc ngửa đầu nhìn bầu trời, mắt hàm thâm ý cười nhìn Tông Thủ nói: - Thủ đoạn của Thế tử quả thực cao minh, thao lược hơn người. Người giống như ngươi, lần đầu tiên Ly Lạc ta mới nhìn thấy. Lúc này đây mới chân chính bội phục vài phần, bố trí đủ loại chuẩn bị không bao giờ lọt lưới điều gì. Thi Đan đồng dạng tán thưởng, nàng nghĩ đến Tông Thủ lúc trước không kể mưu trí, cử động nhưng cũng có vài phần tin tưởng. Vô luận là Tam Tí Linh Nỗ hay là Nguyên Diệt Loạn Linh Phù đều rõ ràng cho thấy nhiều con bài chưa lật đều có thể xoay chuyển chiến cuộc. Mà ngày hôm nay, rõ ràng là đến có chuẩn bị! Nhìn ba nghìn kỵ quân phá trận, có xu thế thổi quét ngàn quân không giống như trong tưởng tượng của nàng, không cầm binh pháp. Tông Thủ cũng hận không thể đấm ngực giẫm chân, Nguyên Diệt Loạn Linh Phù chính là hắn dùng giá cả thú tinh sau khi sụt giá mới mua. Ba cái phù lục tổng cộng xài một trăm năm mươi miếng thất giai thú tinh. Tổng hợp lại còn quý và đắt hơn bốn nghìn năm trăm bộ Huyết Vân Giáp, mỗi một tấm lấy ra dùng cũng chẳng khác gì cắt da cắt thịt hắn. Trước kia tuy là giả bộ rộng rãi, có thể kiếp trước có thói quen keo kiệt không thể bỏ nên hiện giờ Tam Tí Linh Nỗ ngày sau còn có chút tác dụng. Nguyên Diệt Loạn Linh Phù cùng Phong Viêm Bạo Tiễn là vật tiêu hao dùng xong cũng như bánh bao thịt vứt cho chó ăn. Thở dài thườn thượt, Tông Thủ kiềm chế lấy tâm thần, chuyên chú vào mặt kính đen. Thiếu tốn chút tiền, mấu chốt là đánh tan bốn mươi vạn liên quân trước mắt, bên kia nhược thủy có thể kềm chế một phần nhưng tình hình này có sẽ không được lâu lắm. Lúc này đây đầu nhập mấy trăm thất giai tinh, nếu không thắng thì sẽ mệt à. Nhìn biểu tình đau lòng đến cực điểm của Tông Thủ, Ly Lạc không khỏi che miệng bật cười, lắc lắc đầu, tầm mắt nhìn chăm chú ở ngoài mười dặm, ánh mắt cũng dần dần lộ vẻ ngưng trọng. Trong mắt nàng có thể nhìn thất vài đạo khí trụ tinh mang hội tụ trước đài cao. Vài vị Huyền Võ tông liên thủ, nếu có thể kích phá, như vậy một trận chiến này nói không chừng thật đúng là có thể đại thắng. Nếu Tông Nguyên thân vẫn, như vậy mấy người bọn họ chỉ có có sớm trốn chạy thoát đi. Ngay khi thương trong tay xuyên qua yết hầu mấy người cuối cùng ở phương trận thứ tư, Tông Nguyên cũng bỗng dưng nheo lại mắt nhìn khí tức mạnh mẽ ở bên ngoài mười trượng. Trước mắt là một đại hán cao chín thước, một tay cầm lá chắn tam giai linh khí, một tay cầm đao đứng ở trước trận, ánh mắt ngưng trọng lạnh như băng nhìn chăm chú. Khí tức là Huyền Võ thất mạch. Người này, hắn biết chính là Vân Hà Sơn Tạ Nộ! Mà giờ khắc này phụ cận đó cũng có hai vị Huyền Võ tông sư khí cơ không thua người này ẩn náu trong phương trận. Tông Nguyên không hề biến hóa nửa phần, thả lỏng toàn thân một lần nữa. Ngay từ đầu huyết tinh cường thế, phong cách hắn giờ phút này khác xa lúc trước, động tác của hắn ngắn gọn không sợ nửa phần, hắn tuyệt không lãng phí nửa điểm sức lực. Mỗi một thương ngắn gọn vô cùng, cho dù Võ Tông cũng ngăn không được một thương đơn giản mà nhanh đến cực hạn và tinh chuẩn tới cực điểm. Thương thuật cao minh, thích hợp chiến đấu trên chiến trường không cần hoa mỹ, chỉ cần đơn giản đoạt mạng người. Tông Nguyên cũng hiểu ra, cơ hồ đem tinh lực toàn thân đầu nhập trong chiến đấu. Chỉ cầu thương của mình có thể nhanh hơn một ít, càng ngắn gọn một phần! Vị thế tử kia tuy nói có thể khống chế thân thể của chính mình, nhưng không cách nào trăm phần trăm khống chế mỗi một tấc cơ thể mỗi một, mỗi một phần chân khí biến hóa cần muốn cho thương hắn nhanh hơn, càng sắc bén cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn! Nói đến kỳ quái, sau khi phá trận thứ tư, chân khí trong cơ thể hắn không tiêu hao bao nhiêu. Minh hoàng Bảo Châu ở thương ngạc thỉnh thoảng hấp thu tinh nguyên, càng khiến cho hắn thời thời khắc khắc duy trì tinh lực khí huyết thịnh vượng. Cho dù giờ phút này, hoàn toàn san bằng một phương trận hắc giáp, chỉ cần nghỉ ngơi chốc lát là có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Cho nên một trận chiến cùng vài vị Huyền Võ tông thì Tông Nguyên hắn cũng đồng dạng rất chờ mong. Thương của hắn phải mượn mấy người kia để đạt tới đỉnh cao, có thể rõ ràng nhìn thấy, thương thuật võ đạo của vị thế tử kia khiến cho mình có cảm giác chạm tới gần cự ly của cánh cửa võ đạo chân chính, thậm chí đại môn đó đã rộng mở, chỉ cần bước chân một cái là đi qua. Về phần sinh tử, hắn sớm đã quên, ba nghìn huyền sơn giáp kỵ phía sau Tông Nguyên giống như hắn đã nói, chết mà không hối tiếc! - Trận thứ tư! Phá! Một tiếng gào thét khàn cả giọng phía sau điên cuồng gầm lên: - Có ta vô địch, giết! Bạo rống như long, khí thế tăng lên, khoảng cách mười trượng chỉ tới trong giây lát. Cơ thể Tông Nguyên lập tức thẳng lên, thương thế xoay chuyển như độc long đánh tới. Vô số lôi quang hợp ở đầu mũi thương bành trướng xuyên qua, giờ khắc này lôi xà trong không trung đã có một bộ phận bị thương này gợi lên quấn quanh nó rồi điên cuồng xông vào trong Tử Lôi Thương phát ra trận trận tiếng vang. Tạ Nộ ở đối diện vẻ mặt ngưng trọng tuy bị ảnh hưởng tinh thền nhưng cũng không để điện quang ở trong lòng. Sau đó giờ khắc này, lôi điện xông lên bị Tông Nguyên cường thế đưa tới, sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang trắng bệch. - Dẫn lôi nhập vào cơ thể, không đúng, đây là Cuồng Đình thương ý. Còn chưa kịp phản ứng, tử thương dài tám trượng đã đánh lên trên lá chắn, trong khoảnh khắc nhiệt lực trực tiếp phân chia lá chắn thành hai. Mũi thương cũng theo sau đâm vào, một thương đâm vào bụng hắn, cương kình nổ mạnh huyết nhục bắn ra. Tâm thần Tông Nguyên giờ phút này đồng dạng ngơ ngẩn, đây là thương ý! Không phải võ đạo xu thế, cũng không phải kiếm ý trên người vị thế tử kia, mà là chân chính ý niệm võ đạo. Dùng ngũ mạch ngoại đan, một thân linh khí còn có ý niệm của ba nghìn người, thi triển Cuồng Đình thương ý. Cũng may thân hình hắn đã dưỡng thành bản năng, một thương đâm Tạ Nộ, hai tay vẫn theo động tác của bản năng. Mà khi thương thế vừa thu lại, tâm thần Tông Nguyên bỗng dưng vừa tỉnh. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thanh thổ nhập lôi: - Tạ Nộ đã trảm! Dám cản ta! Giết! Tiếng nói vừa dứt thì hai luồng khí tức không kém hơn Tạ Nộ đồng thời đánh tới. Cương phong tịch quyển, kình khí sượt qua, ánh đao sáng như tuyết mang theo sát ý đâm vào da thịt người ta. Tông Nguyên kêu đau đớn một tiếng, một tia lôi quang rót vào Long Giác Dực Mã bên dưới kích thích cả người và ngựa gia tốc bước qua hai trượng tránh đao nhận kiếm ảnh. Sau đó Tử Lôi Thương trong tay đâm tà tà đâm ra, lôi quang trên không trung tụ xuống càng nhiều hơn, kích thích thương thế nhanh đến cực hạn mắt thường có khả năng nhìn thấy. Cơ hồ trong nháy mắt thiểm tức một vị nam tử trung niên mặt vàng đã xông tới. Là Liệt Diễm Sơn thất mạch Huyền Võ Mục Giang! Cơ hồ trước tiên, Tông Nguyên liền nhận ra lai lịch của người này. Thương thế của hắn càng thêm sắc bén, thương ảnh đâm một cái rồi rung lên xoắn đầu người này thành thịt nát.