Thần Hoàng
Chương 223
Tông Thủ cũng kinh ngạc một hồi nhìn kỹ vị lão nhân bên cạnh một chút.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn mỉm cười:
- Tiền bối nhận thức Nghiêm trang chủ, chắc hẳn cũng là tiền bối ở trong Kiếm Tông. Tiểu tử ánh mắt vụng về thiếu chút nữa thì không nhận ra tiền bối, rõ ràng cũng là cao nhân trên Nhật Du Cảnh. Bất quá tiền bối nói ta võ đạo linh pháp không giống phàm tục còn có thể, Tông Thủ không phải người già mồm cãi láo, chỉ là làm kinh doanh, ta hiện nay còn không biết mình lợi nhuận hay thua lỗ. Tiền bối nhìn những người kia đều đang mắng ta ngu xuẩn kìa.
Hai người nói chuyện cũng không giấu thanh âm, mọi người trừ Hổ Thiên Thu cùng Đàm Đào rải rác mấy người ra thì không một ai có thể nghe thấy.
Mà lão giả kia nghe vậy lại cười lạnh một tiếng, mỉm cười nói:
- Đó là bởi vì bản thân những người này mới thật sự là đồ ngu. Ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là suy đoán giá cả thú tinh như thế nào mà nói sắp giảm giá trị. Dù sao bút kinh doãnh này xem ra là lợi nhuận định rồi, hơn nữa là lợi nhuận không nhỏ. Mua sắm sơ giai đan dược để tăng giá trị tài sản, ý nghĩ này quả nhiên là nghĩ hão huyền, cũng vô cùng hiếm thấy. Ngũ Tuyệt Sơn Trang ta mặc dù sớm đã chuẩn bị bán tháo thú tinh. Khả năng nghĩ đến đây, cũng chỉ là tận lực thu mua một ít đỉnh giai linh đan linh thảo mà thôi.
Tông Thủ nghĩ lão nhân kia, nguyên lai không chỉ là xuất thân Kiếm Tông hay là người của Ngũ Tuyệt Sơn Trang, trên mặt thì bất động thanh sắc:
- Tiền bối nói như vậy, ta an tâm. Các ngươi những đại tông môn này ăn thịt, con tôm nhỏ ta đây cũng chỉ uống chút canh.
Thời điểm Tông Thủ nói chuyện lại đang nhìn một người lúc trước lướt qua, thuộc hồ tộc, ngón tay dưới áo hắn thay đổi nhìn thì cực kỳ tùy ý nhưng lại có chút quy luật.
Tông Thủ im lặng, khi dễ chính mình không hiểu được ám hiệu mật ngữ sao? Kiếp trước những thứ này trên sách vở không đâu không có.
Bốn canh giờ sau gặp ở hành lang chữ ất khu đông, muốn gặp mặt Tông Nguyên sao? Sợ là phải thất vọng rồi.
Lão nhân kia lại không phát giác gì mà bật cười một tiếng, giao dịch liên quan đến trăm vạn tứ giai thú tinh, đây cũng không phải là húp chút nước đâu? Thu mua lượng lớn như Tông Thủ, Đông Lâm Vân Giới là xa xa không đủ, còn lại mấy phương Vân Giới cùng với mười hai đảo lánh đời tông môn cũng muốn cuốn vào.
Hắn đã ẩn ẩn trông thấy, ít nhất trong thời gian mấy năm này, giá cả đan dược sơ giai đều nắm trong tay vị thế tử này.
Lợi nhuận lớn như thế, ngay cả hắn cũng ẩn ẩn động tâm. Nếu không cố kỵ chữ tín của Tam Lục Tiễn Trang, chê khen của Ngũ Tuyệt Sơn Trang, hắn đã muốn liều lĩnh đoạt lấy cuộc làm ăn này vào trong tay.
Bất quá, mặc dù không so đo những thứ này, ước chừng không có cơ hội này rồi. Vị thế tử này đoán chừng cần mấy tháng đã trở thành đồng môn cùng địa vị với mình. Mà mặc dù không phải, thế lực đứng phía sau kẻ này cũng có thể làm cho mọi người chùn bước. Thương Sinh Đạo, Kiếm Tông cùng Nho đạo, Tam gia tranh đấu vạn năm cũng vẫn như cũ không rơi vào thế hạ phong. Kiếm Tông cho dù rất mạnh cũng chưa chắc liền có thể thắng hắn.
Tông Thủ đối với ngôn ngữ của lão nhà giàu của ngân hàng không để ý lắm, bất quá Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào thì vui mừng một hồi. Triệt để định ra lợi nhuận, thật sự không có lo lắng gì, trên mặt nhất thời lộ sự vui vẻ. Mà ngay cả ánh mắt của Sơ Tuyết cũng hơi đổi, một hơi đem tất cả tiền riêng của mình ra, nàng chỉ có mấy trăm viên nhị giai tam giai thú tinh, tự nhiên không thể tham dự cấp bậc giao dịch hàng sỉ này, bất quá cũng trong đại sảnh giao dịch vơ vét đi một tí hàng lẻ.
Hiện giờ giao dịch đã không sai biệt lắm, không chỉ mua sơ giai đan dược cùng vũ khí mà thôi, còn có một chút sinh ý món lợi kếch sù đồng dạng cũng làm. Thú tinh ở bên trong ngân hàng tư nhân của Tông Thủ chỉ buồn dùng không hết, chỉ cần hạ vài nét bút.
Mà những người này cuối cùng lại làm kẻ khác có chút không tưởng được, đúng là Không Khí Tông ngoại môn chấp sự tên là Kiều Hàn kia.
Tông Thủ vẫn luôn rất chờ mong đối với người này, Không Khí Tông dùng luyện khí làm chủ, tồn kho phù khí cùng sơ giai Linh Khí nhất định là cất giữ phong phú. Bất quá ở bên trong tông môn của hắn đồng dạng nuôi dưỡng đan sư. Đoán chừng Không Khí Tông, ít nhất cũng có năm trăm ngàn miếng trong kho.
Quả nhiên người này mới mở miệng không làm hắn thất vọng:
- Không Khí Tông ta sở hữu phù giáp tổng cộng 170 vạn bộ, phù binh là ba trăm bảy mươi vạn, cung kiếm kích đều đủ tích lũy ba năm, chia ra làm ba cấp. Sơ giai Linh Khí linh binh thí ít hơn một chút, số lượng hơn ba nghìn một chút, tổng cộng giá cả chừng mười viên thất giai thú tinh, đổi lại lục giai linh thạch cũng có thể. Hôm nay hàng đã chuyển tới, thế tử có thể tới kiểm kê đàm giá.
Tông Thủ cảm giác kinh hỉ, phù binh phù giáp cùng linh binh so với dược hoàn đan dược luyện chế khó hơn rất nhiều. Giống như Đan Tuyền Tông, bốn mươi Hỗn Nguyên lô toàn lực mà làm, mỗi ba ngày luyện ra gần bốn vạn viên sơ giai đan dược. Mà một mẻ phù binh linh binh lại ít nhất cũng cần mấy ngày, hơn nữa lượng tiêu thụ càng nhiều thì tiêu hao càng lớn.
Kỳ thật phương diện binh khí lợi nhuận ngày sau còn gấp mấy lần đan dược sơ giai, chỉ tiếc lượng ít đi một tí, Không Khí Tông có thể cất giữ nhiều nhiều như vậy đã làm cho hắn kinh hỉ lắm rồi.. Đừng nhìn số lượng trăm vạn không nhiều lắm nhưng tại Càn Thiên Sơn thành cũng chỉ có Huyền Hồ Thiết Kỵ hoặc Thiết Hổ đại kích sĩ tinh duệ trong tinh duệ mới có thể trang bị phù giáp như vậy. Tỉ lệ còn lại mói phân phối quan quân trong quân đội.
Rồi sau đó ngữ khí của Kiều Hàn đột nhiên chuyển:
- Bất quá Kiều Hàn ngày hôm nay lại còn có một số sinh ý khác muốn nói một chút cùng thế tử. Có thể mời thế tử đi một chuyến không?
Tông Thủ âm thầm nghi hoặc nhìn người này, đã nói là cố ý nói chuyện, vậy hơn phân nửa không phải thu mua sơ giai Linh Khí cùng phù khí hôm nay rồi. Không biết vị Không Khí Tông ngoại môn chấp sự rốt cuộc là có ý gì đây?
Bất quá cẩn thận suy nghĩ thì hắn giờ phút này còn có vài chục vạn tứ giai thú tinh, còn không có tin tức manh mối. Một ít đại mại gia còn chưa nhận được tin tức, đi xem chắc không sao.
Tông Thủ gật nhẹ đầu, Kiều Hàn ở phía trước dẫn đường, không bao lâu thì đi tới một khố phòng.
Rốt cuộc là một trong mấy cái tông môn lánh đời lớn nhất Đông Lâm Vân Giới, nơi này chiếm địa bàn cực kỳ rộng lớn bên trong Giới Phù Thành, chỉ mỗi nhà kho đã có không gian rộng 500 trượng.
Mà khi Tông Thủ theo Kiều Hàn đi vào trong đó thì lập tức là khẽ giật mình. Chỉ thấy ở trong một góc nhà kho này có từng dãy áo giáp chỉnh tề, màu sắc đỏ thẫm kiểu giáp toàn thân, mũ bảo hộ khuôn mặt đều có. Chúng treo trên giá gỗ đứng sừng sững lóng lánh quang trạch kim loại lại lộ ra khí tức sâm lãnh vô cùng.
Bên cạnh là một loạt binh khí, đại kích dài đến tám trượng, còn có trường cung, dao bầu màu đỏ thẫm.
Phía sau còn có mã khải chất liệu đồng dạng bao trùm toàn thân, chỉ là kiểu dáng có chút kỳ dị mà ở phần đầu càng sắc nhọn.
Vừa nhìn xa xa đã có một cỗ khí tức đập vào mặt.
Làm cho Tông Thủ để ý chính là bề ngoài của những vũ khí này, cũng không có một chút phù văn nhưng khí tức rõ ràng đều phía trên đẳng cấp linh khí. Rõ ràng tất cả binh khí áo giáp đều là khảm phù văn bên trong rèn mà thành!
Đưa mắt nhìn, khẽ đếm thô sơ giản lược bên trên đã có bốn ngàn năm trăm bộ.
- Tam giai Linh Khí? Không đúng, tựa hồ là đơn giản hoá mà rèn thành vũ khí, kết hợp với Linh Khí cùng phù khí.
Nói ngắn gọn chính là trong thời gian ngắn phát huy uy năng của Linh Khí không thể bền bỉ. Chẳng những cần chân khí cường hoành hoặc là Linh Năng thúc dục thì không cách nào sử dụng linh hoạt.
Tông Thủ nhíu mày cẩn thận quan sát:
- Hơn nữa tựa hồ đã có niên đại từ lâu, một số được tu sửa lại. Kiều chấp sự muốn đem toàn bộ những thứ này bán cho ta sao?
Mặc dù là như thế nhưng mà mấy người Hổ Trung Nguyên phía sau ngược lại hít một hơi hàn khí. Bốn ngàn năm trăm bộ tam giai Linh Khí! Đây là khái niệm gì? Dù là thực sự Tông Thủ thiếu hụt nhiều thứ như vậy nhưng số lượng này ít nhất cũng phải tốn 50 vạn tứ giai linh thạch, thậm chí trăm vạn đều có thể.
- Đúng vậy!
Kiều Hàn cười cười:
- Không biết thế tử có muốn giao dịch? Thế gian này, vũ khí đầy đủ có thể dùng cho chiến trận không nhiều lắm. Mà cấp bậc Linh Khí thì càng hiếm thấy!
- Những vật này là Không Khí Tông các ngươi tìm được trong di tích nào sao? Hơn một vạn năm kết quả là không bán được chứ gì?
Trên mặt Kiều Hàn lộ vẻ xấu hổ, Tông Thủ nhếch miệng cười lạnh một tiếng:
- Những binh khí khôi giáp này không có thực lực cấp Võ Tông căn bản chính là phế vật. Chẳng bằng khối sắt bình thường chút nào, hơn nữa chỉ có thể kỵ chiến, không thể bố chiến. Về phần những mã khải này phải trang bị cho Long Giác Dực Mã. Nhưng phải đi đâu tìm nhiều Long Giác Dực Mã như thế?
Long Giác Dực Mã bất đồng cùng Phong Dực Long Thú, Long Giác Dực Mã có thể so với tiên thiên tứ giai tinh thú còn Phong Dực Long Thú chỉ là tam giai. Mặc dù đều mang một chữ long nhưng Long Giác Dực Mã mới là huyết mạch long tộc chân chính, tổ tiên Phong Dực Long Thú chỉ là ngụy Long mà thôi.
Sắc mặt Kiều Hàn giờ phút này chuyển thành tái nhợt. Hắn vốn tưởng rằng Tông Thủ hơn phân nửa là kẻ ngốc, nếu không tại sao mua nhiều linh đan sơ giai như vậy? Giờ phút này xem ra là đụng phải người trong nghề rồi.
Mà Hổ Trung Nguyên cùng Đàm Đào thì hai mặt nhìn nhau một hồi, giảm hứng thú với những vũ khí này.
Long Giác Dực Mã, toàn bộ Đông Lâm Vân Lục cũng không quá một ngàn năm sáu trăm thớt mà thôi, hơn nữa giá cả kỳ trân quý.
Mặc dù Tông Thủ thật sự là tài đại khí thô mua được thì ở trong Càn Thiên Sơn cũng không thể gom góp cường giả Võ Tông nhiều như thế.
Nếu là tìm khắp toàn bộ năm vực hoặc là năm ba ngàn người có thể tìm. Bất quá quân chi lợi khí như thế sao có thể tùy giao cho người khác nắm giữ?
Còn nếu là một cao thủ Võ Tông thực sự quá nhàn rỗi rồi, còn không bằng mua một bộ Linh Khí tam giai chính thức.
Kiều Hàn tựa hồ cũng đang cố gắng áp chế nỗi lòng nôn nóng, giải thích với Tông Thủ:
- Khả năng thế tử không biết, bộ vũ khí này chính là vũ khí của Huyết Vân Kỵ Vũ Liệt Quốc thời đại Vân Hoang. Nghe nói thời đại kia, ba vạn Huyết Vân Kỵ nước này tung hoành vô địch ở vân giới. Chừng gần 600 vị Võ Tôn cùng cường giả Tố Thể cũng phải thua. Một khi gom góp một ngàn kết thành Huyết Vân Đột Trận, Đông Lâm Vân Giới, không người nào có thể...
Đ-A-N-G...
G!
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, không có hứng thú thu hồi ánh mắt: - Kiều chấp sự đừng khi dễ ta không đọc sách, chuyện Vân Hoang Vũ Liệt quốc ta cũng biết. Huyết Vân Kỵ cố nhiên vô địch hậu thế, tiêu diệt hơn mười tông môn. Bất quá ta cũng biết ba vạn Huyết Vân Kỵ rốt cuộc là bị diệt như thế nào. Nghe nói bộ khôi giáp này một khi số lượng phía dưới 300 thì sẽ tạo ra một sơ hở trí mạng? Ta nhớ được một quyển sách đã từng nói như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
260 chương
107 chương
124 chương
461 chương
43 chương
826 chương
78 chương
225 chương