Thần Hoàng
Chương 17
Lông mày Tông Thủ trợn lên, hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất. Tùng Văn Phong Kiếm trước người nghiêng nghiêng, hai tay nắm lại. Lực lượng ẩn núp đột nhiên bạo phát, chân phải của hắn đạp lên mặt đất vọt về phía trước nửa trượng.
Trong trò chơi tương lai, hắn đã từng giết người như ngóe nhưng trong hiện thực, vô luận là chiến đấu hay là giết chóc đều là lần đầu.
Thích ứng thần kỳ không hề có cảm giác cứng nhắc, trong lồng ngực hắn như đang thiêu đốt hỏa diễm.
Chỉ mấy bước hắn đã trông thấy mấy người đối diện trước mặt, ba người mặc áo lam, thân hình cường tráng đánh tới. Trong con ngươi của chúng có đồng tử màu xanh, là Lang Tộc cấp thấp, giờ phút này chúng lộ ra ý lãnh khốc nhưng không có một chút ý chí chiến đấu, có lẽ chúng chưa từng coi hắn là đối thủ. Chỉ coi hắn là một con gà công nghiệm ngoài mạnh trong yếu, không biết sống chết.
Cười cười tự giễu một cái, Phong Linh Kỳ Huyệt trên ngực phải Tông Thủ ầm ầm nổ tung khiến chân khí bạo tán chuyển xuống hai chân.
- Đạp Phong!
Bộ pháp quỷ dị khiến thân hình thân hình lập loè tạo ra một đoạn tàn ảnh. Cả người không hề báo hiệu gia tốc xuất hiện trước mặt người thứ nhất, cơ hồ là mặt đối mặt đấy, hắn nhìn rõ vẻ hoảng sợ trong mắt người này.
- Trùng Kiếm!
Không hề chần chờ do dự nửa phần, kiếm quang tựa như điện trảm xuống.
Một đạo tơ máu lập tức mang theo vô số cốt cách cùng huyết nhục từ cổ họng phun ra như suối.
Khi mà máu phun ra như suối, hai vị kiếm sĩ áo lam còn lại giật mình ngơ ngác một hồi.
Tông Du bên kia càng không dám tin nhìn một màn này. Chẳng lẽ là chính mình nhìn lầm? Người mới chết mặc dù không bằng Lịch Thị huynh đệ nhưng cũng là Võ sĩ đỉnh phong, mở ba mạch chi nhân, kiếm thuật trong cùng giai là tinh tuyệt, chẳng nhẽ lại khinh địch bị đường đệ không cách nào mở luân mạch một kiếm phong hầu.
Động tác của Tông Thủ lại không đình trệ nửa phần.
- Thôn Nguyên!
Khí huyết nghịch hành, luân mạch đảo ngược! Mũi kiếm Tùng Văn Phong Kiếm thình lình tuôn ra một cỗ hấp lực cực kỳ mạnh mẽ, hút toàn bộ pháp lực cùng với sinh cơ còn sót lại trong cơ thể người này, hóa thành một cỗ nguyên lực hội tụ bên trong kiếm.
Đáng tiếc lúc này Linh Nhãn không mở, nếu không có thể nhìn thấy linh hồn của người này cũng bị một kiếm này thôn phệ!
Thôn Thiên nguyên hóa chính là tàn khốc như vậy, thôn hấp thiên địa, vạn vật khả phệ!
Không chờ nguyên lực trong thi thể rút ra hết, chảy vào từ trong thân thể. Phía trên Tùng Văn Phong Kiếm lại bộ phát một đoàn thanh huy.
Chừng non nửa tinh nguyên nổ bung ở trong thân kiếm thúc dục phong hệ linh phù trong kiếm, sau đó kiếm quang tái khởi, bộ pháp Tông Thủ giống như là Lăng Ba Khởi Võ, không thể tưởng tượng nổi xuất hiện bên cạnh người một tên còn lại.
- Yến Tường!
Hồ quang màu xanh thê mỹ đến tuyệt vời, đầu lâu bay lên rất nhẹ nhàng, vô số huyết tương phun ra từ chỗ bị chặt đứt.
Khi mà hai gã áo lam kiếm sĩ trước sau ngã xuống, tất cả mọi người ở đây chỉ còn một mảnh tĩnh mịch. Chỉ nghe thấy bên ngoài trăm trượng tiếng vang của đao kiếm va chạm nhau.
Trước mặt tất cả mọi người trở nên mờ mịt, mà vẻ mỉa mai trên mặt Tông Du thậm chí còn không kịp thối lui.
Trong chớp mắt liền chém liên tục hai người! Một kiếm xuyên qua yết hầu, hai kiếm bêu đầu!
Hơn nữa kiếm thức, bộ pháp sử dụng rất bình thường. Phàm nhân tu võ mỗi người học trụ cột nhất định, nhưng trong tay Tông Thủ chúng lại có uy thế khó lường.
Giật mình cả kinh chỉ chốc lát, một kiếm sĩ Lang Tộc khác đã bị một kiếm chém giết, tốc độ của Tông Thủ còn lại tăng lên gấp mấy lần, giống như tật điện vọt tới trước mặt Tông Du, trong lòng Tông Du trong một sát na này ẩn ẩn cảm giác được một tia ý sợ hãi.
Phảng phất chính mình đối mặt không phải phế nhân khi còn bé bị hắn tùy ý khi dễ mà là một tuyệt thế cường giả mang theo sát ý sôi trào.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài thẳng tắp không còn sự ôn hòa bình thản nữa, chỉ còn lại sự lãnh mạc, sát ý như nhận khiến con mắt của hắn đau nhức.
Chính lúc tâm Tông Du sinh e sợ toan mà thần trí hồ tán loạn thì bên cạnh người đồng thời truyền ra hai tiếng gào thét, tâm thần Tông Du vừa tỉnh chỉ thấy Lệ Linh cùng Lệ Đô bay ra. Trong lòng hắn âm thầm hổ thẹn, chính mình rõ ràng lại sợ... sợ đường đệ của mình... Đến tột cùng là lịch lãm rèn luyện chưa đủ chỉ là hai Võ sĩ đỉnh phong mà thôi cũng khiến cho chính mình thất kinh. Tông Du hắn thật ra là Võ Sư trung giai quán thông năm mạch! Chỉ cần một năm sẽ trở thành Bí võ cảnh!
Nhíu nhíu mày, Tông Du cũng xiết chặt kiếm trong tay. Sau một khắc nhìn Tông Thủ ở đối diện, tay trái Tông Thủ nhẹ nhàng đảo một cái, một đạo ánh sáng màu xanh xẹt qua trước mắt. Bất ngờ cổ Lệ Linh bên trái bùng phát một đạo huyết hoa, hai mắt hắn trợn lên, nhìn chằm chằm vào đối diện với vẻ không dám tin.
- Đó là cái gì?
Mãi tới khi huyết quang phun ra như mưa, Tông Du vẫn còn rất mơ hồ. Chú mục nhìn kỹ, mới phát hiện trong cổ Lệ Linh đang cắm một phi đao màu xanh trắng giống như lá liễu, nội hàm huyết vân, mỏng như cánh ve!
Hai đồng tử của Tông Du co rụt lại, đây là phi đao? Lệ Linh là cường giả Võ Sư tứ mạch chỉ kém hắn một chút, kinh nghiệm đánh nhau mấy chục tận lại chết ở dưới một cái phi đao.
- Lệ Linh!
Một giọng nói bi thương vang lên giữa cánh đồng hoang vu, Lệ Đô nhanh chóng chạy tới phía trước, thần sắc dữ tợn vung cự kiếm trảm xuống thân ảnh phía trước.
Mà lúc này trong mắt Tông Thủ cũng chỉ còn lại có một người Lệ Đô, khi mà liễu diệp phi đao bắn ra thì không còn để ý nữa.
Lục Thần Ngự Đao, đoạn hồn tuyệt mệnh! Không người nào có thể sống!
Chỉ là nguyên lực dùng phương pháp Thôn Nguyên mới lấy từ trong ba người đó, một đao kia cũng tiêu hao gần nửa.Ánh mắt trở nên âm lệ, Loan Thai kỳ huyệt trong cơ thể nổ bung lần nữa, thực toàn bộ nguyên lực còn sót lại tụ hợp phía trên Tùng Văn Phong Kiếm nhấc lên một trận phong bạo, ánh sáng màu xanh tràn ra.
- Trùng Kiếm!
Lại là một thế kiếm vô cùng đơn giản nhưng thế không thể đỡ. Khi mà hai kiếm giao kích, phát ra một tiếng "keng!" tạo ra hỏa diễm.
Phản xung chi lực cực lớn khiến cho thân ảnh hai người lui về phía sau, trong lúc Lệ Đô vẫn còn ý đồ ổn định thân hình thì chân phải Tông Thủ đã vững vàng đạp trên mặt đất, dùng một chân làm trục thân hình xoay chuyển một cái.
- Yến Hồi!
Bóng kiếm chợt khẽ hiện bay bổng, vẽ ra một đạo vết máu trên cổ họng của Lệ Đô.
Không lệch một ly, sâu đúng một phân, một đao vừa vặn cắt đứt khí quản và động mạch của Lệ Đô.
Thôn Thiên hóa nguyên đem toàn bộ sinh mạng tinh nguyên, thậm chí hồn phách của Võ Sư cấp thấp này hút lấy.
Sau đó Tùng Văn Phong Kiếm trong tay chấn động phát ra một tiếng oanh minh dễ nghe, thân hình Tông Thủ dừng lại lạnh lùng nhìn Tông Du cách đó mấy bước.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
187 chương
98 chương
3237 chương
21 chương
338 chương
169 chương
291 chương
186 chương