Thần Hoàng
Chương 100
Tông Thủ từ đầu đến cuối căn bản là không có dùng sức, chỉ dùng sắc bén của đao cắt cái đuôi cứng cỏi giống như roi sắt thành hai đoạn!
Liêm Vĩ Sư lại rống một tiếng phảng phất thống khổ tới cực điểm. Tông Thủ vẫn không buông tha nó,hắn đạp mạnh xuống lưng khiến cho huyết nhục Liêm Vĩ Sư bắn ra. Xương cột sống dài hơn mười trượng tức thì từ đầu tới đuôi kịch liệt run run phát ra những thanh âm răng rắc thật lâu.
Đợi đến Sơ Tuyết cùng Củng Hân Nhiên lấy lại tinh thần chỉ thấy hung thú tam giai đỉnh phong trước mắt đã triệt để nằm trên đất.Ánh mắt nó vặn vẹo thống khổ không còn khí lực rống lên tiếng. Giờ phút này thần thái của nó còn nhu thuận phục tùng vô cùng hơn cả con mèo.
Toàn thân Sơ Tuyết bỗng dưng rùng mình một cái, nàng cẩn thận quan sát Thiếu chủ của mình, giờ phút này gương mặt tinh xảo tuyệt luân đúng là giống như cười mà không phải cười làm cho người ta chỉ cảm thấy lạnh lùng và tàn khốc khó hiểu.Ánh mắt nhìn như bình tĩnh lại phảng phất hung tàn hơn, điên cuồng hơn những hung thú kia.
Nhất thời nàng quên phản ứng, mãi tới khi trông thấy trong đôi mắt màu đỏ tím hơi có vẻ không kiên nhẫn nàng mới vội vàng hoàn hồn, nàng ôm Củng Hân Nhiên nhảy lên trên lưng của cự sư.
Tông Thủ lúc này mới thoả mãn cười cười, đá đá dưới chân. Đầu cự Sư lập tức câm như hến, tâm trí cũng có vài phần Thông Linh biết được ý tứ của Tông Thủ, nó vội vàng đứng dậy rít gào vài tiếng liều mạng chạy gấp xuống dưới núi như gió táp không chậm hơn lúc Tông Thủ lên núi bao nhiêu.
Chỉ là địa thế của núi gập ghềnh, phần lưng Liêm Vĩ Sư cũng xóc nảy không thôi. Hai cái chân của Tông Thủ giờ phút này lại như mọc rễ dính cứng ở đầu cự sư.
Một tay nắm cung, một tay giữ tên, trong mắt lập loè một tia điện mang màu tím.
Mặc dù tru sát sáu người nhưng trong lồng ngực hắn cũng không thể thoải mái. Lệ ý tràn ngập thủy chung không có chỗ thổ lộ, nghe xong nguyện vọng của Củng Hân Nhiên thì càng cảm thấy phẫn hận khó nén.
Không biết người nọ dưới núi giờ phút này có cái gì chuẩn bị?
Tông Thủ hắn là Kiếm Hoàng Đàm Thu vạn năm sau đến giết người!...
Cao Dật từ Thi Ma Sơn xuống chỉ thấy hơn mười kỵ sĩ đang lẳng lặng chờ đợi cách chân núi ngoài trăm trượng.
Tọa kỵ đều là Đạp Vân Câu chọn kỹ lựa khéo, cực kỳ cường tráng. Dù là thân phụ ngàn cân cũng có thể nhẹ nhõm tự nhiên.
Trong đó mười người mặc thiết giáp, thân mang đại đao, khí thế khôi khung không nhúc nhích.
Bất quá ánh mắt Cao Dật trước tiên quăng về phía đội ngũ phía trước. Đó là hai thớt Ngự Phong Câu hiếm thấy ở Vân Giới, trong đó một thớt trống không, còn một thớt bên cạnh có một lão nhân đang ngồi.
Trên người lão có một thanh kiếm, khí thế hung hãn hơn tất cả mười tên giáp sĩ đằng sau công lại. Giờ phút này lão đang khoan thai thanh thản ngồi nhìn phương xa.
Cao Dật thấy thế cười cười, thân hình bỗng nhiên phiêu khởi chỉ dùng hơn mười tức liền xẹt qua trăm trượng vô cùng ưu nhã rơi vào bên trên Ngự Phong Câu.
Con ngựa này cũng bị ý niệm Ma Thần Thi Ma Sơn nhuộm trong mắt hơi có hồng ý. Khi Cao Dật rơi xuống nó hung mãnh chồm lên, Cao Dật lại không hốt hoảng chút nào, một ngón tay điểm sau đầu Ngự Phong Câu. Chỗ đầu ngón tay thoáng hiện một cái phù trận, lập tức liền khiến cho đầu linh câu này khôi phục tỉnh táo. Hắn nhìn lão giả bên cạnh cười nói:
- Mễ tiên sinh sao lại tự mình đến Ma Thi Sơn này? Hung danh của Huyết Cốc Ma Thi Sơn là thật, tiên sinh là Tiên Thiên đại cao thủ chớ có xảy ra chuyện gì mới tốt.
- Chỉ cần không bước vào núi này, một chút ý niệm quấy nhiễu còn không làm khó được ta.
Lão giả họ Mễ nhàn nhạt giải thích một câu, lạnh giọng cười cười:
- Thực lực mặc dù chịu chút ít áp chế, bất quá nơi đây lại có ai có thể làm gì được ra? Cũng chỉ có những Võ sư tiên thiên ý chí không kiên định mới sợ nơi đây sợ như sợ cọp. Ngược lại ngươi thì sao, đã lấy đồ chưa? Củng Hân Nhiên hôm nay như thế nào rồi?
Lão giả quay đầu trong mắt lập loè một tia tinh mang.
- Tự nhiên đã tới tay!
Cao Dật cười cười, từ trong tay áo lấy ra một quyển điển tịch màu vàng hơi nặng, hắn cười nói:
- Bất quá kính xin Mễ tiên sinh, trước tiên để ta sao chép một phó bản rồi mới dâng cuốn sách này, về phần nữ nhân kia, ta muốn nàng đời đời kiếp kiếp đều ở cùng ta.
Lão giả kia ậm ừ, nghe một câu nghe phía sau mới cười nhạo một tiếng:
- Nói như vậy, là chuẩn bị luyện nàng ta vào trong Thất Linh Hoàn sao? Ngươi rất nhẫn tâm, cũng không uổng lão chủ nhân coi trọng như thế.
Cao Dật lại không thèm để ý chút nào, cười nói:
- Cao gia chúng ta mới phất, không thủ lạt chút ít như thế nào đứng vững? Nữ nhân kia làm trễ nải hai năm của ta, hao hết tâm tư mới khiến cho lòng nghi ngờ của nàng biến mất. Thật sự làm cho người ta tức giận. Ta hôm nay chỉ là có chút kỳ quái, vũ kinh bí yếu truyền lưu thế gian không dưới ngàn cuốn. Các ngươi nếu là muốn, dễ dàng thì nên được. Cần gì phải chằm chằm vào cuốn sách này và hao tâm tổn trí như thế?
Lão giả họ Mễ không nói gì, chỉ lấy ra một cái bình ngọc, tiện tay ném cho Cao Dật:
- Đây là thù lao ngươi muốn, lão chủ nhân thân hái cửu thiên tinh anh, thặng sơn chi liên, luyện chế thượng phẩm Nhân Cực Đan có 49 viên, ngay cả ta trước kia chỉ được ban thưởng một viên. Đây là vận mệnh của ngươi! Về phần sự tình vũ kinh cũng không phải chuyện ngươi có thể biết.
Cao Dật mừng rỡ ra mặt, sau khi tiếp nhận thì giấu bình ngọc này vào trong tay áo nói:
- Truyền thuyết vật ấy làm cho tất cả người chưa vào Linh Sư tiên thiên võ tu thực lực đại tiến. Dịch cân hoán cốt, thực lực đại tiến. Dịch cân hoán cốt, cường hồn kiện thân bằng mười năm rèn luyện, thật là khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.. Đúng rồi, trước khi vào Huyết Cốc, ta từng gặp phải một người, là Tông Thủ thế tử của Càn Thiên Sơn, không biết có cần xử lý không?
- Thế tử Càn Thiên Sơn!
Thần sắc lão giả họ Mễ vốn là một mực nhàn nhạt, tựa hồ đều không để ý, mãi tới khi nghe được một câu này thì khuôn mặt có chút động. Suy ngẫm chỉ chốc lát, hắn khôi phục lại bình tĩnh nói:
- Được rồi! Không cần phải tự tạo thêm cường địch, để hắn tự sanh tự diệt, đoán chừng cũng sống không được bao lâu. Người này mà chết trong tay người của Càn Thiên Sơn thì không sao, một khi là người bên ngoài nhuộm máu của hắn thì Càn Thiên Sơn vô luận là phương nào đều sẽ dốc sức báo thù. Gần đây lại không biết vì sao có quan hệ với thành chủ Vân Thánh Thành. Nói đến buồn cười, trước mắt phương phương thế lực phía tây Vân Giới, ai cũng muốn giết hắn nhưng lại không dám đơn giản hành động. Bạn đang xem tại Truyện FULL - Trong lòng Cao Dật cũng hiểu rõ, hắn cười lạnh một tiếng:
- Phế vật ngay cả Luân Mạch đều không thể, nếu bị đàn thú thịt đi thì ai biết được là do chúng ta gây ra?
Trong lòng Cao Dật cũng hiểu rõ, hắn cười lạnh một tiếng:
- Phế vật ngay cả Luân Mạch đều không thể bị đàn thú thịt đi thì ai biết được là do chúng ta gây ra?
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
13 chương
77 chương
192 chương
227 chương
164 chương