Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 42 : Có xảy ra không?

Chuyện này vẫn gây phiền nhiễu trong lòng Dương Giản, nghĩ đến liền thấy đau đầu. Nếu như Ngô Tô Hoa tiếp nhận số phận cuộc đời của mình, như vậy cuối cùng cậu ta sẽ ở cùng với Lý Nguy. Mà tương lai của Lý Nguy cũng sẽ càng ngày càng lụn bại, càng ngày càng khó khăn, cho đến khi hai người cùng nhiễm bệnh mà chết. Hắn may mắn có thể bắt đầu lại một lần nữa, không thể nào lại liên lụy đến Ngô Tô Hoa. Người kia vốn là nắm trong tay một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều. Dương Giản không biết số phận của Lý Nguy có đi đến bước đường kia không, cũng không biết Lý Nguy và Ngô Tô Hoa cuối cùng sẽ như thế nào, hắn thậm chí còn nhịn không được gọi điện thoại hỏi Ngô Tô Hoa: “Cậu và Lý Nguy, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, đã phát triển đến bước kia chưa? Chuyện đó, rốt cuộc có xảy ra không?” Ngô Tô Hoa trầm mặc hồi lâu, sau đó cúp máy. Theo sự hiểu biết của Dương Giản với cậu ta, Ngô Tô Hoa đã làm chuyện gì thì nhất định sẽ thừa nhận, cậu ta không trả lời, cũng không phải có ý cam chịu, ít nhiều gì cũng tạm thời yên lòng. Nhưng bất kể thế nào, hắn đều phải để ý đến sự phát triển của mọi chuyện về sau, mà bản thân biến thành người chia rẽ uyên ương, thật là có chút không thể hiểu nổi. Dương Giản đưa ra phương án thứ nhất, là dự định nhờ Thôi Vân ra tay. Là người đầu tiên Ngô Tô Hoa thầm mến, lực ảnh hưởng của cậu ta không chừng sẽ lớn hơn so với tưởng tượng nhiều. Khi Dương Giản tìm được Thôi Vân, cậu ta đang tự học ở trên thư viện, sách trong tay và đống sách chất đầy bên cạnh đều là về kỳ thi ngoại ngữ. “Bạn thân, bận rộn gì vậy?” Hắn gõ xuống bàn của đối phương. “Là cậu sao, có việc gì? Nói thẳng đi.” Cuộc nói chuyện giữa hai người vĩnh viễn là lời ít mà ý nhiều như thế. “Có chuyện này tôi muốn nhờ cậu, không biết nên nói như thế nào.” “Nói đi.” “Về Ngô Tô Hoa.” “Cậu ta?” Chân mày của Thôi Vân cau lại. “Cậu và cậu ấy không phải là đã làm hòa rồi sao?” “Ai nói như thế? Cho dù cậu ta không hận tôi tôi cũng không ghét cậu ta nữa, bọn tôi cũng chỉ là những người xa lạ đã từng quen biết nhau thôi.” “Quá tuyệt tình rồi đi?” Dương Giản phiền não gãi gãi đầu. “Rốt cuộc là làm sao?” “Cậu biết tôi và anh họ của Ngô Tô Hoa là bạn cùng hợp tác đi, tôi thiếu anh ta một chuyện, hiện tại tên kia muốn đưa em họ anh ta ra nước ngoài, thế nhưng Ngô Tô Hoa không chịu.” “Cho nên anh ta bảo cậu nghĩ cách?” “Đúng vậy, đây không phải là đang tìm cậu nghĩ cách sao, cậu là một người thông minh, giúp tôi nghĩ một cách nào đi.” “Vậy cậu không sợ sẽ thiếu nợ tôi à?” “Cái này không tính, cậu vẫn còn đang làm thêm trong công ty của tôi mà, tiền thưởng gấp đôi, thế nào?” Thôi Vân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ không vì một chút tiền thưởng mà bán mình cho cậu.” Dương Giản vội kêu lên: “Tôi cũng không phải muốn cậu làm gì mà, chỉ cần cậu hỗ trợ tôi nghĩ ra một cách gì thôi.” “Vì sao cậu ta không chịu?” “Bởi vì không muốn rời khỏi phạm vi cuộc sống như bây giờ, cậu ta quen một người bạn mới, nhưng mà anh họ cậu ta không thích người kia.” “A…” Thôi Vân hiểu rõ liền bĩu môi. “Quan niệm của cậu sao lại cổ hủ như vậy, thật là vì kỳ thị sao?” “Tôi không kỳ thị người giống như cậu ấy, chỉ là chút không thuận mắt với việc làm của cậu ta thôi. Không biết là mình muốn cái gì, làm việc theo cảm tính không biết nặng nhẹ, cho nên tình cảnh càng ngày càng kém đều là đáng đời.” Lời này gần như có chút nhằm vào Dương Giản đã từng như vậy rồi, Dương Giản vội vàng giải thích: “Đó là do trẻ tuổi không hiểu chuyện mà.” “Còn trẻ? Đều là người trưởng thành rồi còn trẻ cái gì?” “Được rồi, cậu nói đi nói lại thì có chịu giúp tôi hay không?” “Giúp thế nào?” “Tìm cậu ta rồi nói chuyện được không?” Thôi Vân hạ quyết tâm thật lớn, mới nói: “Tiền thưởng gấp ba. Đồng thời tôi không đảm bảo kết quả.” “Được rồi.” Vì đảm bảo hiệu quả, Dương Giản cố ý chọn địa điểm là một quán café gần trường. Đây là một chỗ rất tốt, các bàn đều xếp xen kẽ rất ồn ào, nếu có ý định muốn nghe lén mà không muốn bị phát hiện thì, đây là một lựa chọn rất tốt. Dương Giản cố ý tìm một chỗ khuất, ngồi ở đó nhìn được Thôi Vân và ở phía sau lưng của Ngô Tô Hoa, có thể nghe được những chuyện họ nói vô cùng rõ ràng, đồng thời có thể vào lúc thích hợp mà nhắc nhở Thôi Vân. Ngô Tô Hoa đến đúng hẹn. Thôi Vân mặt không chút biểu cảm ngồi chờ, thấy cậu ta đi tới, ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh như thường, thật giống như nhìn thấy một người bạn nhiều năm không gặp. “Cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ngô Tô Hoa ra vẻ rụt rè. Thực ra cậu ta có thể đến đây, đã biểu thị rõ tất cả. Mối tình đầu hay những thứ linh tinh gì đó chỉ là ảo giác, cũng là loại ảo giác tươi đẹp nhất trong cuộc đời. Ngô Tô Hoa không mong đợi Thôi Vân có thể làm ra loại chuyện kinh người nào, lại càng không lưu luyến nữa. Nữ sinh làm thêm ở nơi này mang menu đồ uống đến, Thôi Vân gọi cho Ngô Tô Hoa một ly cà phê đúng vị mà cậu ta thích, cũng gọi một ly theo vị mình thích. Ngô Tô Hoa mím môi nhìn cậu ta. “Cậu vẫn còn hận tôi sao?” Thôi Vân thản nhiên hỏi. Ngô Tô Hoa cười cười miễn cưỡng: “Vì sao tôi lại hận cậu chứ?” “Bởi vì tôi, toàn bộ thời gian cậu học năm nhất không thể coi là sống tốt.” “Đó ra do tôi tự chuốc lấy, không liên quan đến cậu, đừng nói là hiện tại cậu cảm thấy hối hận nhé?” “Thật ra cũng không hối hận.” Thôi Vân cười cười, nói: “Chỉ là thiếu cậu một lời xin lỗi, trước khi tôi đi định trịnh trọng nói với cậu một tiếng, xin lỗi. Năm đó tôi còn trẻ người non dạ, cách thức xử lý không tốt.” “Quên đi, đều là việc trước kia rồi, hơn nữa hiện lại cũng không sao cả. Cậu nói cậu sẽ đi, đi đâu?” “Ra nước ngoài du học.” “À.” “Thực ra tôi cảm thấy con đường này cũng rất thích hợp với cậu.” “Nói thử xem?” “Cậu không có hứng thú với chuyên ngành của mình, huống hồ chỉ có môn tiếng Anh của cậu là tương đối tốt.” Ngô Tô Hoa căm tức nhìn cậu ta, nhưng không có cách nào phản bác lại. “Nếu như cậu đồng ý, tôi có thể giúp cậu tìmtrường học, coi như là bồi thường.” “Không, tôi không muốn đi. Như vậy đi, tôi đã tha thứ cho cậu, cậu có thể an tâm rồi.” Ngô Tô Hoa nói vô cùng dứt khoát kiên quyết. Không có cách nào rồi, Thôi Vân biểu lộ tư thái không còn cách nào khác với Dương Giản ở bên kia. Dương Giản dùng khẩu hình nói với cậu ta: ‘Thổ lộ đi.’ Làm sao được? Thôi Vân mặc kệ. ‘Tiền thưởng sẽ gấp đôi.’ Dương Giản nhắc cậu ta. Thôi Vân không phải loại thần giữ của như vậy, cậu đáp ứng làm chuyện này, thực chất chỉ là vì tình bạn với Dương Giản và sự hổ thẹn với Ngô Tô Hoa. “Làm sao vậy?” Ngô Tô Hoa thấy vẻ mặt cậu ta có chút kỳ quái, hỏi: “Đằng sau tôi có thứ gì sao?” “Không, không có.” Thôi Vân vội vàng ngăn cản không cho cậu ta xoay người, thế nhưng đã chậm. Ngô Tô Hoa nhìn thấy Dương Giản, ngạc nhiên hỏi: “Cậu làm gì ở chỗ này?” “Hì hì, trùng hợp thôi.” Dương Giản chột dạ đáp. “Là do cậu sắp xếp sao?” Dương Giản nhìn lướt qua Thôi Vân, người ở phía sau nhún vai, giống như đang nói: ‘Cậu tùy theo số phận đi, người anh em tôi rút lui trước đây.’ Cậu ta thanh toán tiền rồi đi trước, để lại Dương Giản và Ngô Tô Hoa ở nơi này mắt to trừng mắt nhỏ. “Cậu rốt cuộc là có ý gì? Lại bắt đầu muốn làm bà mối rồi?” “…” “Biết rõ tôi và Thôi Vân không có khả năng mà, cậu ta không muốn, tôi cũng không muốn.” Dương Giản lo lắng nhưng không thể nói ra lời, lẽ nào phải nói ra rằng cậu không thể ở cùng với Lý Nguy kia? “Dương Giản cậu càng ngày càng trở nên kỳ quái, tôi cho cậu biết, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. Nếu như theo mong muốn của cậu, chúng ta chỉ là bạn bè, xin hãy chú ý đúng mực một chút.” “Xin lỗi.” Dương Giản ảo não cúi đầu. Phương án này tuyên bố thất bại. Phương án tiếp theo, Dương Giản chuẩn bị hợp tác với Lâm Gia Nam, phải mềm không được cứng, trước tiên lừa Ngô Tô Hoa ra nước ngoài, sau đó giữ cả tiền lẫn hộ chiếu, định kỳ sẽ gửi phí sinh hoạt cho cậu ta sau. Cụ thể việc này phải làm như thế nào, vẫn cần bàn bạc với Lâm Gia Nam một chút. Dương Giản nghĩ như vậy, cầm điện thoại trong tay lên. “Cậu nói phải làm sao bây giờ?” Lâm Gia Nam dường như rất tin tưởng hắn. “Trước tiên anh nói tình huống cụ thể cho tôi biết, hình như cha mẹ của Ngô Tô Hoa đều ở nước ngoài đúng không? Ý tôi là, cha mẹ trên phương diện luật pháp.” Dương Giản hỏi. “Đúng vậy.” “Bên kia cậu ta tương đối gần gũi, là cha hay mẹ?” “Hình như bên kia không gần gũi ai…” “Vậy trong nhà các anh, người cậu ta gần gũi nhất là ai? Anh đừng nói là anh…” “Đúng vậy…” Lâm Gia Nam trả lời. “Còn người nào khác không?” “Để tôi nghĩ xem, ngoại trừ tôi, cũng chỉ có bà ngoại của nó thôi.” “Có thể mời bà ngoại ra nước ngoài không?” “Cái này không tốt lắm, thân thể của bà ngoại không được khỏe.” “Quan hệ của cậu ta với cha mẹ, kém lắm sao?” Dương Giản lại hỏi. Lâm Gia Nam suy nghĩ một lát, nói: “Rất kém.” “Vậy bọn họ chưa từng gọi cậu ta qua đó sao?” “Đừng nói Ngô Tô Hoa hiện tại không muốn ra nước ngoài, dù cho nó muốn, một cuộc điện thoại của hai người kia, có thể khiến nó bỏ ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Từ nhỏ đến lớn, Ngô Tô Hoa chưa từng có thời kỳ phản nghịch.” “Vậy anh có cách nào để lừa cậu ta ra nước ngoài không?” “Trừ phi…” Lâm Gia Nam trầm mặc một lát, nói: “Trừ phi nói có người ở nước ngoài gặp chuyện không may sắp chết, kêu nó đến bệnh viện giúp làm thủ tục.” “Quá độc ác đi?” Dương Giản không khỏi chậc lưỡi. “Xem ra không có cách nào khác nữa.” Dương Giản chợt nảy ra một ý: “Không phải, nói là anh phải ra nước ngoài, lừa cậu ta đi cùng anh được không? Sau đó trực tiếp làm thủ tục nhập học, một mình anh quay về? Thực ra tôi cảm thấy biện pháp này khá được, chỉ là vì sao đang yên lành anh lại muốn ra nước ngoài.” “Việc này thì dễ, nói là đi công tác. Vấn đề là lý do để dẫn nó đi cùng.” “Cái này đơn giản, cậu ta có hộ chiếu chứ?” Dương Giản hỏi. “Ừ.” “Đi thay tôi.” “Hử?” “Tôi không phải là có hợp tác với anh sao? Nói rằng có một hạng mục cần ra nước ngoài khảo sát, nhưng hộ chiếu của tôi trong chốc lát không thể làm được, kêu cậu ta đi thay tôi. Cậu ta chắc là sẽ đi thay tôi thôi.” “Nếu nó thực sự bị cậu lừa, tương lai sẽ hận cậu đến chết.” Lâm Gia Nam nhắc nhở. “Tôi thì không sao cả…” Dương Giản nhẹ nhàng nói. Sự việc đúng như hắn nghĩ, Dương Giản thành khẩn cầu xin Ngô Tô Hoa, mong cậu ta đi khảo sát thay mình, đồng thời còn căn dặn riêng thật nhiều điều phải chú ý trong hạng mục công việc, còn hứa sau khi công việc hoàn thành sẽ chia phần trăm cho Ngô Tô Hoa. Ngô Tô Hoa vốn không muốn đi, nhưng Dương Giản lại cường điệu thêm một lần nữa tầm quan trọng của chuyện này, giống như nếu hạng mục này hỏng thì những cố gắng lúc trước đều uổng phí mất rồi, hơn nữa hắn lại không có người nào khác đáng tin cậy có thể lập tức sắp xếp ra nước ngoài, chỉ có Ngô Tô Hoa. Tất cả mọi việc đều tiến triển thuận lợi ngoài ý muốn, cho đến khi Ngô Tô Hoa phát hiện ra tư liệu của mình cùng với thư báo trúng tuyển vào trường học ở nước ngoài trong máy tính của Lâm Gia Nam. “Chuyện gì đây?” Cậu hỏi Lâm Gia Nam. Lâm Gia Nam biết không thể lừa được nữa, liền nói thẳng kế hoạch của Dương Giản ra. Ngô Tô Hoa tông cửa xông ra ngoài. Lâm Gia Nam đuổi theo phía sau, mắt mở to nhìn cậu ta gọi một chiếc taxi, biến mất ở góc đường, sau đó gọi điện cho Dương Giản: “Hỏng rồi, nó biết hết rồi, sau đó chạy mất.”