Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 32 : Cùng giường cùng gối

Mây người lạc đường ở một nơi xa lạ, trời ban đêm đầy mây còn không có đèn đường, đưa tay ra cũng không thấy nổi năm ngón. May mà còn có đèn pin trong tay, bọn họ liền kéo nhau đứng chung thành một đoàn. Cả đám khẩn trương nửa ngày, rốt cuộc cũng theo tiếng ồn từ phía xa vọng lại tìm được đường về nhà trọ, mập mạp lau mồ hôi lạnh nói: “Thật sự là quá kinh sợ rồi, tiêu hao năng lượng quá mức, khéo còn sụt mất nửa cân thịt nữa.” “Nào có khoa trương như vậy.” Ngô Tô Hoa đấm lên tấm lưng dày rộng đầy thịt của cậu ta, cười to. Vừa nói, Thôi Vân vừa đi lên đẩy cửa sân ra, đúng lúc nhìn thấy lửa trại đang cháy rực trên mặt đất, phía trên có đặt một cái giá nướng bằng sắt, mùi thịt dê xông thẳng vào mũi. “Thì ra là đồ nướng ở đây.” Mập mạp ngạc nhiên mừng rỡ nhảy qua, đưa tay muốn nhấc thịt ở phía trên xuống ăn. “Còn chưa chín mà.” Mấy nữ sinh bên cạnh cười duyên vỗ vỗ tay cậu ta. Dương Giản chợt hiểu rõ, thì ra quán đồ nướng không mở ở bên ngoài, mà là do chính nhà trọ mình ở kinh doanh. Vị khách nào muốn ăn thì có thể đặt một cái giá ở trong sân, bày vài thứ như thịt dê non gì đó, đại khái cũng là thu mua từ mấy hộ chăn nuôi gần đây. Chỉ cần bàn bạc trước, có yêu cầu sẽ đi lấy về, mua rẻ bán đắt, kiếm tiền không sợ lỗ. Thảo nào mà quanh đây không có quán đồ nướng mở riêng, Dương Giản nghĩ, cũng nhìn qua một lượt thật kỹ, mấy nữ sinh đang đi rưới dầu và nước tương lên toàn bộ thịt dê đã chín được một nửa. Mùi vị này có thể từ từ điều chỉnh, trong lòng Dương Giản đã có kế hoạch rồi, miệng không khỏi mím lại mỉm cười. “Sao lại vui vẻ vậy?” Ngô Tô Hoa quay qua hỏi. Người xung quanh bắt đầu chen chúc ồn ào, rất ầm ĩ náo nhiệt, mà trong đám tiếng động ong ong huyên náo này, Dương Giản lại cảm thấy yên bình và kiên định không gì sánh được. Hắn quay đầu cười với Ngô Tô Hoa nói: “Cậu nghĩ tương lai sẽ thế nào?” “Tương lai?” Ngô Tô Hoa có chút không hiểu lắm. “Là tương lai của chúng ta sao?” Dương Giản cười rộ lên. “Dù không ở cùng với tôi, cậu cũng có tương lai của chính mình mà. Có việc gì…muốn làm, hoặc là có nơi nào muốn đến không?” “Những nơi muốn đi đều đã đi hết rồi.” Ngô Tô Hoa ngẫm nghĩ một chút, trả lời: “Hình như cũng không có việc gì muốn làm.” “Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao, dự định làm gì?” “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì, có thể sẽ tìm một nơi như sở nghiên cứu các loại gì đó rồi ngây người ở đấy.” Ngô Tô Hoa thành thành thật thật mà trả lời. “Thật tốt.” Ngữ khí của Dương Giản nghe có chút ước ao, nhưng cũng có chút tiếc nuối. Ngô Tô Hoa nhạy cảm nắm bắt được suy nghĩ của hắn. “Phải không? Cuộc sống bị người khác sắp xếp, rất không thú vị đấy.” “Bị sắp xếp thì có gì không tốt? Có người nâng đỡ, dù thế nào cũng sẽ không bị chệch sang đường khác. Nếu như tự mình cố gắng mà nói, nếu như đi nhầm một bước, sẽ bị xã hội này vứt bỏ.” “Thật là bi quan.” Ngô Tô Hoa không tán thành nói. Dương Giản chỉ cười cười: “Nếu như cậu được lựa chọn, cậu muốn làm cái gì?” “Đại loại như MC, hay nghệ sĩ gì đó.” Ngô Tô Hoa nửa đùa nửa thật nghiêm túc nói: “Tôi thích loại cảm giác được hàng vạn người chú ý đến, khi cậu đứng ở trên sân khấu, sẽ phát hiện tất cả đều trở nên rất đơn giản, tất cả bầu không khí không lành mạnh xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, toàn bộ đều khiến tôi yêu thích.” “Đây không phải là lừa mình dối người sao?” Dương Giản cười nói. “Sức lực gom góp được, trong một chớp mắt đứng ở trên khán đài lấp lánh kia, tôi sẽ cảm thấy rất khá.” “Tôi thấy cậu vẫn lên đi nhuộm tóc đi.” Dương Giản đột nhiên nói. “Vì sao?” “Không chịu nổi cô đơn như thế, loại hình tượng giống như hiện tại không phải là quá mờ nhạt trong mắt mọi người sao?” “Tôi có chỗ nào không chịu nổi cô đơn chứ?” Ngô Tô Hoa xù lông phản bác. “Thực ra cậu luôn muốn ở cùng một chỗ với tôi, cũng là bởi vì trống vắng đi?” “Không phải.” “Thật không đấy?” Ngô Tô Hoa đột nhiên trở nên trầm mặc. Dương Giản luôn nghi ngờ thành ý của cậu, điều này khiến cho cậu rất đau lòng. Thế nhưng từ sâu trong đáy lòng cậu hiểu rõ, xù lông và bởi vì bị đạp phải đuôi, mà Dương Giản chính là cái đuôi mà cậu cố gắng hết sức để giấu đi ấy. Từ nhỏ cậu đã lớn lên ở nhà bác trưởng bên ngoại, cũng bởi vậy mà có quan hệ rất khăng khít với dì và anh họ, nhưng những điều này không thể thay thế được sự tồn tại của cha mẹ. Trong ấn tượng của cậu, mình là một đứa trẻ rất hay tùy tiện khiến cho người khác chú ý. Khi Ngô Tô Hoa còn là một đứa trẻ, cậu sẽ khóc quấy, thế nhưng dần dần biết khóc quấy vô ích rồi, liền học đến một loại phương pháp khác, dùng hành động xa cách chịu đựng nổi loạn để làm người khác chú ý. Chỉ là…những cách này cũng vô ích, cho tới bây giờ cậu vẫn không chiếm được sự chú ý của cha mẹ. Cậu thừa nhận mình thiếu thốn tình cảm, cho nên muốn tìm kiếm ở chỗ khác. Nếu như có một người đồng ý cùng cậu chống lại thế giới, như vậy thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người có nhau, không còn ai khác. Đây là tình cảm mà Ngô Tô Hoa mong chờ, có thể không liên quan gì đến tình yêu. Lúc này Thôi Vân đưa một xâu thịt nướng qua, mặt thịt phía trên đã quét mỡ, mùi thịt cháy xém xen lẫn trong làn khói bốc lên, ngửi vào rất hấp dẫn. Ngô Tô Hoa không khỏi ngẩng đầu lên nhìn qua, gương mặt Thôi Vân sáng rực trong ánh lửa, là một loại sinh động không giống lúc thường. Ánh mắt của cậu ta ẩn đằng sau mắt kính, dường như có hơi cong cong. “Cho tôi hay là cho cậu ta đây.” Dương Giản ở bên kia kêu to. “Tùy các cậu thôi.” Thôi Vân duỗi tay ra. Ngô Tô Hoa không đưa tay ra nhận, Dương Giản liền thuận tiện cầm lấy cắn một miếng lớn, vừa ăn vừa quơ quơ xâu thịt trong tay trước mắt Ngô Tô Hoa. Ngô Tô Hoa thẹn quá hóa giận, cũng không để ý Thôi Vân đứng nhìn ở bên cạnh, tàn bạo trừng mắt về phía Dương Giản nói: “Cậu có để yên không hả?” Dương Giản cười đưa xâu thịt đến bên miệng cậu ta, Ngô Tô Hoa cũng không hề khách sáo cắn một miếng. Thôi Vân đứng im một chỗ, vẻ mặt khó lường. “Cậu có muốn ăn không?” Nhìn Ngô Tô Hoa cắn xong, Dương Giản lại vẫy vẫy về phía Thôi Vân. Thôi Vân hơi nhíu mày. Lúc này mập mạp bưng một cái đĩa lớn toàn thịt đi tới, trong miệng còn đang nhai cắn cái gì đó, đã vội vã mở miệng: “Nhanh lên chút nhanh lên chút, bên kia đang mở hội đánh bài rồi, các cậu có tham gia không hả?” Ngô Tô Hoa không có quá nhiều hứng thú với đồ ăn, nhất là loại đồ ăn thôn dã tự chế biến không biết chín chưa này, vừa rồi cậu cũng là vì dỗi mới cướp ăn, lúc này lực chú ý đã bị trận bài sắp mở hấp dẫn hết, nhảy dựng lên chạy theo mập mạp, bên đống lửa chỉ còn lại Dương Giản cùng Thôi Vân. Thôi Vân lặng yên không phát ra chút tiếng động đi đến bên cạnh Dương Giản, ngồi xuống. Dương Giản không nhìn cậu ta, nhưng giống như là nói với cậu ta: “Cậu ấy là một người rất đơn giản, cũng không có ý gì xấu.” “Tôi biết.” “Cậu vẫn còn ghét cậu ấy sao?” Thôi Vân dường như hơi nhếch khóe miệng lên. “Khi đó tôi hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, lại bị cậu ta làm sợ hãi, cho nên phản ứng có chút kịch liệt, lại nói, đúng là có lỗi với cậu ta.” “Nói như vậy, hiện tại có thể dùng tâm tư bình thường đối xử với cậu ấy rồi?” Thôi Vân không nói gì, nhưng lại hỏi: “Lại nói tiếp, sao cậu lại quan tâm đến cậu ta như vậy?” Dương Giản trầm mặc một lát, dù thế nào cũng không thể nói nên lời vì cảm thấy giống như hắn đang nói về chính mình lúc trước vậy. “Cậu với cậu ta…” “Làm sao có thể?” Dương Giản cười ra tiếng, chặn ngang lời cậu ta. “Nói cũng phải.” Thôi Vân thì thào: “Người giống như cậu, không có khả năng đi lên con đường này.” “Hử?” Dương Giản nhíu mày. “Cậu nói thử một chút xem, vì sao lại không có khả năng?” “Cậu có mục tiêu, phương hướng rất rõ ràng, làm sao có thể lầm đường lạc lối chứ?” “Là như vậy sao.” Dương Giản thở dài một tiếng, nhất định phụ một mảnh tâm ý của Ngô Tô Hoa rồi. Thôi Vân chần chừ, nhưng vẫn hỏi ra: “Tôi cảm thấy hình như cậu ta đối với cậu có chút khác biệt, mà cậu cũng biết điều đó. Vì sao, vẫn có thể dung túng cậu ta như vậy?” Dương Giản nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bĩnh tĩnh nói: “Thích một người là sai sao?” Thôi Vân theo bản năng lắc đầu. “Thực tế thì cậu ta có mang đến rắc rối gì không?” Thôi Vân sửng sốt một chút, nhưng vẫn lắc đầu. “Cậu không cần phải….dùng cách tuyệt tình như vậy, có đôi khi với cậu mà nói chỉ là chuyện vặt vãnh, nhưng với một người khác, là chuyện vô cùng tàn nhẫn, nói không chừng còn lưu lại bóng ma trong tâm lý nữa.” Thôi Vân hừ một tiếng, không nói gì. Người có cuộc sống an nhàn sung sướng như thế, vĩnh viễn sẽ không đứng trên lập trường của người khác để tự hỏi một vấn đề. Dương Giản cười khổ trong lòng, không hiểu sao lại nhớ đến Lâm Gia Nam. Nhưng ít ra Thôi Vân là vô tâm, không ác liệt giống như Lâm Gia Nam. Cũng may công việc của hắn tiến triển thuận lợi, lại có sự hỗ trợ của Thôi Vân, đúng hạn hoàn thành không cần lo lắng, hiện tại nghĩ tới số tiền sắp được giao, sau đó cách người kia càng xa càng tốt. Càng thấy rõ tính cách của Lâm Gia Nam, Dương Giản càng cảm thấy anh ta rất giống một người. Cũng may là đã có miễn dịch, Dương Giản mới có thể không để tâm đến thái độ một hồi vô cùng thân thiết quấn lấy rồi một hồi trở nên lãnh khốc vô tình của anh, giống như bệnh nhân ung thư ngẫu nhiên gặp được kỳ tích, đối với bệnh cảm mạo nhỏ hoàn toàn không thèm để ý nữa. Ăn uống đầy đủ lại đứng xem đánh bài một hồi, Dương Giản liền chuẩn bị đi ngủ. Bất cứ chuyện gì chỉ cần kiên trì một tháng sẽ thành thói quen, ngủ sớm dậy sớm cũng như vậy. Thẳng đến sau nửa đêm, hắn bị tiếng lạch cạch của người bên cạnh đánh thức, mới mở nửa mắt ra nhìn Ngô Tô Hoa đang bò lên giường. Giường của nhà trọ gia đình rất lớn, năm người nằm lên cũng không ngại chật chội. Theo thứ tự từ trong cùng, lần lượt là mập mạp, Trác Tiểu Phàm, Dương Giản, Ngô Tô Hoa và Thôi Vân, Thôi Vân có thể làm được đến mức này, cũng là thực sự không còn thành kiến với Ngô Tô Hoa, chỉ là không biết trong đó có công lao của Dương Giản hay không. “Tỉnh à?” Ngô Tô Hoa nhỏ giọng hỏi hắn. “Ừ.” “Thật ngại quá.” “Không sao.” Dương Giản nói, vốn là nửa tỉnh nửa mê đã biến thành hoàn toàn tỉnh táo. Ngô Tô Hoa lại thành thật ngả đầu ngủ say. Dương Giản không cam lòng, đưa tay chọc cho cậu ta tỉnh. “Làm gì vậy?” Ngô Tô Hoa trừng mắt nhìn Dương Giản. Dương Giản không nói gì, lúc này cũng ý thức được sự trẻ con và nhàm chán của mình. Hắn vừa nghiêng người qua, định bụng không thèm để ý đến Ngô Tô Hoa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cái mặt đang chảy nước miếng của Trác Tiểu Phàm. Hắn bất đắc dĩ xoay người lại, Trác Tiểu Phàm lúc này và phong độ của cậu ta lúc ban ngày tuyệt đối tương phản. “Bị cậu đánh thức rồi.” Ngô Tô Hoa tố cáo. “Là tôi bị cậu đánh thức trước.” “Tôi đã xin lỗi cậu rồi đó thôi, hơn nữa cậu cũng tha thứ cho tôi rồi mà.” “Đó là nói mê.” Mặt Dương Giản không chút cảm xúc nói. Ngô Tô Hoa đột nhiên xoay người, áp lên trên người Dương Giản, hai tay đè xuống bờ vai hắn khiến hắn không thể động đậy, cúi đầu gần như chạm lên trán hắn. “Làm gì vậy?” Lần này đến lượt Dương Giản mở to mắt. “Cậu có phải là cũng thích tôi một chút rồi đúng không?”