Cho tới bây giờ, Khâu Xử Cơ vẫn luôn là người có tính tình nóng nảy, thậm chí có thể nói là lỗ mãng, dễ xúc động. Ông cũng là một kẻ cố chấp, chỉ biết tuân theo những đạo lý không thực tế mà mình cho là đúng, kiên trì giữ vững ý kiến của mình. Cho dù là lần này Triệu Chí Kính đã liên hợp người Mông Cổ kê đơn bọn họ, sau đó cướp lấy vị trí chưởng môn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vô cùng thê thảm kia của Triệu Chí Kính, ông vẫn cảm thấy phẫn nộ. Ông nghĩ, Triệu Chí Kính dù có làm sai, cũng là người của Toàn Chân giáo, muốn trách phạt cũng không tới phiên người ngoài làm. Khi Triệu Chí Kính kê đơn sư huynh đệ mình, Khâu Xử Cơ cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, luôn nghĩ chờ có cơ hội thoát thân, nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên Triệu Chí Kính này một phen. Tuy Triệu Chí Kính muốn giành chức chưởng môn, nhưng chung quy gã vẫn không dám hại chết mấy vị sư thúc, chỉ đem bọn họ nhốt vào trong một gian mật thất, mỗi ngày đều sai người đưa thức ăn và nước có pha thuốc cho bọn họ, thậm chí trong phòng còn đốt hương có thuốc mê. Sau khi Triệu Chí Kính bị thương, những đệ tử kia liền nâng hắn trở về, trong giáo liền trơ nên hỗn loạn, cuối cùng vẫn có người chạy đi thả Toàn Chân Thất Tử ra để chủ trì đại cục. Toàn Chân Thất Tử mặc dù đối hành vi của Triệu Chí Kính đều cảm thấy phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của gã, vẫn có chút hận người đã xuống tay tàn nhẫn kia, nhưng mà bọn họ cũng cảm thấy có chút kỳ quái, người của môn phái nào lại dám ra tay với đệ tử Toàn Chân giáo như thế?! Khi bọn đệ tử kể lại đều nói những điều này là do Dương Quá ra tay xong, Khâu Xử Cơ liền cảm thấy nộ khí trùng thiên, không thèm để ý tới Mã Ngọc đang gọi mình, liền mang theo mấy đệ tử chạy về phía Cổ Mộ, chuẩn bị khởi binh vấn tội. Nhưng mới đi nửa đường, ông liền nghe đệ tử báo lại rằng mấy người Dương Quá đã gần xuống tới chân núi. Khâu Xử Cơ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ bọn Dương Quá này chắc sợ rồi, sau đó liền vung tay lên, cùng với mấy đệ từ đi đến chỗ chân núi, sau đó đứng canh giữ ở trên đường nhỏ, cho đến khi đám người Dương Quá xuất hiện mới có một màn như đã nói phía trên. Sau khi Khâu Xử Cơ rống lên câu kia, Võ Tu Văn và Dương Quá liền dừng bước, rồi xoay người lại, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Võ Tu Văn cũng biến mất, trong mắt cũng hiện lên hàn ý, lạnh lùng nhìn Khâu Xử Cơ đang đứng đối diện. “Ngươi nói lại lần nữa xem!” Dương Quá lạnh lùng nhìn Khâu Xử Cơ, không hề che giấu sát ý trong mắt. Khâu Xử Cơ vừa thốt lời này ra khỏi miệng, cũng có chút hối hận, nhưng khi nghe thấy Dương Quá nói vậy, cảm giác được sát ý trong lời của đối phương, cơn tức trong lòng liền dâng lên, tia hối hận kia lập tức biến mất. Khẽ nâng cằm, ông nói: “Ta nói là, ngươi và cha của ngươi đều đáng chết như nhau. Năm đó, cha của ngươi nhận giặc làm cha, còn liên hợp với bọn người ngoài định giết sư phụ của hắn là ta đây. Nay ngươi cũng giống như vậy, đều phản bội sư môn, sát hại sư phụ. Chẳng lẽ không đáng chết sao?” Khóe miệng Dương Quá khẽ nhếch lên thành tia cười lạnh, một giây sau liền xuất hiện ở trước mặt Khâu Xử Cơ, trọng kiếm cũng hung hăng đánh xuống. Trải qua sáu năm luyện tập, mặc dù nội lực không sánh bằng Khâu Xử Cơ, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Hơn nữa, về phương diện võ học, Dương Quá vẫn cao hơn Khâu Xử Cơ một bậc. Khâu Xử Cơ không ngờ tới Dương Quá lại đột nhiên công kích mình như thế, cũng không ngờ hắn cư nhiên dám công kích mình, nhưng kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch của ông rất nhiều, cho nên lập tức phản ứng bằng cách lui về phía sau, tránh đi đòn công kích của Dương Quá, nhưng ông cũng lập tức nhớ tới phía sau đều là đệ tử của Toàn Chân giáo, nếu như mình lui lại, nhất định sẽ làm mấy đệ tử này bị thương. Trong lúc vội vàng ông chỉ có thể nhảy lên tránh né, dùng chân đá bay trọng kiếm của Dương Quá, nhảy trên không trung, thuận thế rút trường kiếm trên lưng mình ra. Trọng kiếm của Dương Quá bị Khâu Xử Cơ đá đi, động tác hơi khựng lại một chút, những đệ tử phía sau thấy thế liền toả ra vây xung quanh. Dương Quá vòng kiếm ra phía sau, tiếp tục chém về phía chân của Khâu Xử Cơ. Thân thể của Khâu Xử Cơ đang lơ lửng trên không trung, không có chỗ mượn lực, thấy nguy hiểm đang kéo tới, hô to một tiếng, cố gắng xoay người trên không, mũi kiếm hướng xuống. Song kiếm chạm vào nhau, kiếm của cả hai đều là bảo  kiếm, cho nên cũng không có thương tổn gì. Khâu Xử Cơ mượn lực nhảy sang một bên, đáp xuống bên cạnh, đối với việc Dương Quá có nội lực cao như vậy có chút giật mình. Nhưng chỉ là giật mình mà thôi, sau đó liền cười khẩy nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đánh thắng ta sao?” Mặt Dương Quá không chút thay đổi, không để ý đến Khâu Xử Cơ, trọng kiếm vung lên, Ngọc Nữ Kiếm Pháp liền xuất động. Khâu Xử Cơ tiếp mấy chiêu, sắc mặt dần dần trở nên khó nhìn, ông là người nào chứ, đương nhiên liền có thể nhìn ra đây là chiêu thức chuyên dùng để khắc chế Toàn Chân Kiếm Pháp, có thể nói nó chính là khắc tinh Toàn Chân Kiếm Pháp. Ông tức giận nói: “Kiếm pháp này của ngươi học được từ đâu? Ngươi có rắp tâm gì?” Khâu Xử Cơ thầm nghĩ, nếu kiếm pháp này truyền ra ngoài, toàn bộ đệ tử của Toàn Chân giáo sẽ không thể hành tẩu trong giang hồ, nhất thời cảm thấy vừa sợ vừa giận. Dương Quá không để ý đến ông, từng chiêu từng chiêu trong Ngọc Nữ Kiếm Pháp được xuất ra, Khâu Xử Cơ dần dần có chút luống cuống tay chân, nếu không phải có nội lực cao hơn Dương Quá một bậc kia, làm sao còn có thể kiên trì đến giờ phút này. Nhưng ngay cả khi như vậy, cuối cùng Khâu Xử Cơ vẫn bị Dương Quá dùng một kiếm đánh ngã, chật vật nằm ở trên mặt đất, oán hận nhìn Dương Quá, nói: “Ngươi muốn như thế nào?” Bên kia, đám đệ tử của Toàn Chân giáo thấy Khâu Xử Cơ cư nhiên bị Dương Quá đánh bại, cũng không dám tin, muốn tiến lên cứu, nhưng Dương Quá chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn họ một cái, những người đó đều đứng im tại chỗ, không dám tiến lên. Võ Tu Văn bước lên phía trước, nhìn đám đạo sĩ đứng nguyên tại chỗ kia, trong mắt hiện lên một chút chế giễu, sau đó hướng tầm nhìn sang đối diện với ánh mắt phẫn hận của Khâu Xử Cơ, Võ Tu Văn thản nhiên nói: “Khâu Xử Cơ, ngươi cho rằng, mình là ai chứ?” Khâu Xử Cơ nghe thấy Võ Tu Văn nói thế, trong mắt liền phát ra lửa hận, muốn giãy dụa, nhưng trọng kiếm của Dương Quá đang đè ở cổ mình, chỉ cần động một chút, bảo đảm một giây sau cổ liền bị cắt rời. Võ Tu Văn nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Khâu Xử Cơ, phì cười một tiếng, rồi nói: “Ta và Dương Quá đã sớm không phải là đệ tử của Toàn Chân giáo bọn ngươi, và tên Triệu Chí Kính kia, càng không phải là sư phụ của bọn ta. Hắn làm cái gì, Toàn Chân giáo các ngươi chẳng lẽ không rõ  sao? Nên quản tốt người của mình trước đi, còn về phần bọn ta, ngươi không có tư cách này.” “Chuyện năm đó của Dương Khang, đừng tưởng rằng bọn ta không biết là ngươi có thể nói lung tung. Ngươi làm sư phụ của Dương Khang, nhưng lại không hảo hảo dạy hắn, ngươi nói hắn nhận giặc làm cha, vậy sao ngay từ đầu ngươi lại không nói cho hắn biết ai là cha của hắn, tại sao đến phút cuối cùng mới nói cho hắn biết. Ngươi có nghĩ tới hay không, một người dưỡng dục mình mười mấy năm trời đột nhiên biến thành cừu nhân của mình, ngươi bảo hắn tiếp thu chuyện đó như thế nào?! Còn ngươi, ngươi chỉ biết đi bức bách hắn giết người mà hắn mười mấy năm qua đều gọi là cha kia. Nếu như là ngươi, ngươi có thể làm được không?” Nhìn Khâu Xử Cơ hiện lên chút áy náy, Võ Tu Văn cười lạnh một tiếng, nói: “Đầu sỏ gây ra tất cả chính là ngươi, năm đó ở Ngưu gia thôn, nếu không phải ngươi dẫn quan binh Mông Cổ đến đó, làm sao hai nhà Quách, Dương lại rơi vào kết cục thế này. Đúng vậy, võ công của ngươi cao cường, ngươi không sợ quan binh, nhưng ngươi có nghĩ tới người của hai nhà Quách, Dương không?! Cuối cùng bọn họ đều rơi vào cảnh tan nhà nát cửa, Dương Khang mới có vận mệnh bi thảm như thế.” “Cho nên, hết thảy đều do ngươi mà ra.” Võ Tu Văn cúi đầu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Khâu Xử Cơ, lạnh lùng nói. Kỳ thật cũng phải không hoàn toàn đều là lỗi của Khâu Xử Cơ, nhưng Võ Tu Văn chính là không quen nhìn thấy cái bộ dạng tâm cao khí ngạo kia của ông ta, cho nên mới đem mọi thứ đổ lên người Khâu Xử Cơ. Khâu Xử Cơ đang phẫn nộ, sau khi nghe Võ Tu Văn nói xong liền biến thành ảm đạm, nghĩ đến cái chết năm đó của hai huynh đệ Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm, mình quả thật có liên quan rất lớn. “Triệu Chí Kính đã làm gì, không cần nói các ngươi cũng đều biết rồi. Còn chuyện lần này, hắn liên hợp với Hoắc Đô làm bậy, nếu như Toàn Chân giáo các ngươi còn muốn che chở hắn, ta đây không còn lời nào để nói. Chỉ là, Toàn Chân giáo có đệ tử như vậy, các ngươi cũng không thể lẫn tránh trách nhiệm được. Càng kéo dài, Toàn Chân giáo nhất định sẽ tụt dốc.” “Hiện tại bọn ta không rảnh để so đo với các ngươi, Toàn Chân giáo các ngươi về sau cách bọn ta ra xa một chút, đừng đến trêu chọc ta nữa. Bằng không, tuyệt bất dung tình.” Võ Tu Văn giữ chặt tay Dương Quá, xoay người đi về phía trước. Không phải là không muốn giết những người này, chính là Khâu Xử Cơ không thể so với Triệu Chí Kính, nếu giết chết Khâu Xử Cơ, cả Toàn Chân giáo liền liều mạng với bọn họ, lấy tình trạng hiện tại của mình và Dương Quá, căn bản không đủ năng lực đi đối đầu với cả một môn phái như vậy. Khâu Xử Cơ có chút mờ mịt nhìn đám người Võ Tu Văn rời đi, thực sự mình đã sai rồi sao? Lại nhìn đám đệ tử đứng nhìn xung quanh, nghĩ đến vừa rồi bọn họ ngay cả việc tiến lại đây cũng không dám, cả tên Triệu Chí Kính kia, trong nháy mắt, ông liền già hơn rất nhiều. Trên đường đi, bởi vì chỉ có một con ngựa, cho nên chỉ có Võ Tu Văn vì nguyên nhân thân thể không khỏe mà được cưỡi ngựa, trải qua chuyện vừa rồi, Dương Quá càng trở nên trầm mặc, ngay cả Trịnh Việt cũng không dám ăn nói lung tung, tốc độ của bốn người liền nhanh hơn rất nhiều. Thẳng đến khi gặp được thôn trấn kế tiếp, bọn họ cũng đã đi hơn nửa ngày, hơn nữa thân thể của Võ Tu Văn cũng không thích hợp đi lại trong một khoảng thời gian dài, cho bọn họ liền quyết định tìm một gian khách điếm nghỉ ngơi, trấn này lúc trước Võ Tu Văn và Dương Quá khi lần đầu xuống núi đã tới đây một lần, cho nên lần này vẫn đi tìm khách điếm lần trước mà thuê. Đặt hai gian phòng, Võ Tu Văn và Dương Quá một gian, Tiểu Long Nữ cùng Trịnh Việt một gian, bởi vì đã vào thôn trấn, cho nên Đại Điêu cũng không có theo sát bên người, Dương Quá cho nó quay về. Dù sao dẫn theo Đại Điêu như thế quá lộ liễu, nếu bị người nào có tâm nhìn thấy, chắc chắn sẽ muốn bắt giữ nó, sẽ khiến nó gặp nguy hiểm. Bọn họ sắp xếp hành lý xong thì đi xuống dưới lầu kêu một bàn đồ ăn, vừa ăn vừa nghe người bên cạnh nghị luận, đến lúc ăn cơm xong, cũng nghe được một tin tức quan trọng: Hoắc Đô có khả năng đang ở Tương Dương. Dương Quá và Võ Tu Văn ở trong rừng suốt sáu năm, lúc thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng sẽ hỏi thăm một chút chuyện trên giang hồ, đặc biệt là tình huống ở Tương Dương, bất quá người Mông Cổ thường xuyên công thành, hai người nghe riết cũng thấy quen, nhưng nghe được bên kia cũng không có đại sự gì, sau đó liền dần dần không quan tâm nữa. Nghe nói Kim Luân Pháp Vương kể từ sau lần luận võ gặp thất bại đã quay trở về Mông Cổ, không còn đến Trung Nguyên nữa, nhưng không ngờ lần này cư nhiên lại quay trở lại đây. Cho nên Võ Tu Văn suy đoán, Hoắc Đô hẳn là ở chỗ của Kim Luân Pháp Vương, vốn đang chuẩn bị trực tiếp đi đến Mông Cổ, hiện tại xem ra, phải tới Tương Dương một chuyến rồi. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải, nếu gã không ở sao Hoắc Đô lại có thể xuất hiện ở Trung Nguyên vào thời gian này, còn giúp Triệu Chí Kính cướp lấy chức chưởng môn của Toàn Chân giáo nữa, rốt cuộc bọn họ đã thỏa thuận gì với nhau? Nhưng dù sao hiện tại cũng đã bị Võ Tu Văn phá vỡ kế hoạch. Mọi người đều tự trở về phòng của mình, sắc trời cũng dần tối, Võ Tu Văn nghe Trịnh Việt thì thầm rũ Tiểu Long Nữ đi dạo, y liền mỉm cười, nghĩ kỹ thì cũng vất vả cho Trịnh Việt rồi, tính tình hắn vốn hoạt bát, cư nhiên có thể cùng với Tiểu Long Nữ trong Cổ Mộ lâu như vậy, xem ra hắn đối với Tiểu Long Nữ là thật lòng. Nhìn Dương Quá bên cạnh, y thật sự không nghĩ tới, hiện tại hai người bọn họ đều tìm được hạnh phúc của riêng mình. Vòng qua qua ôm lấy cổ Dương Quá, tựa vào trong lòng hắn, bỗng nhiên y hắt xì một cái, sau đó cọ cọ trước ngực hắn vài cái, nói: “Ta muốn đi ngủ.” “Đi tắm đã.” Dương Quá đặt Võ Tu Văn lên giường, đứng dậy gọi tiểu nhị đưa nước ấm tới, đợi đến khi hắn xoay người lại, liền phát hiện người trên giường đã nhắm hai mắt lại, hô hấp cũng trở nên vững vàng, rõ ràng là đã ngủ. Trong mắt hắn liền hiện lên vẻ cưng chìu, nước được đưa tới rất nhanh, Dương Quá ôm lấy người trên giường, thuần thục cởi y phục của cả hai, sau đó bế người trong lòng bước vào trong thùng gỗ, trước khi nước lạnh, liền đem cả hai tắm sạch sẽ. Sau khi giúp Võ Tu Văn mặc nội y xong, liền đem chăn đắp kín. Hắn gọi tiểu nhị đem thùng gỗ thu dọn sạch sẽ, rồi mới lên giường, đem người ôm vào trong ngực, sau đó hài lòng nhắm mắt lại ngủ. Tuy rằng đi ngủ rất sớm, nhưng lúc Võ Tu Văn tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, người bên cạnh vẫn chưa thức dậy. Võ Tu Văn động động cơ thể, cảm giác bàn tay trên lưng siết chặt mình vào lòng, y ngẩng đầu, hôn lên khóe miệng Dương Quá một cái, rồi nói: “Chào buổi sáng!” “Chào buổi sáng!” Âm thanh của Dương Quá có chút khàn khàn, mang theo một tia gợi cảm khó diễn tả. Võ Tu Văn tiến lại gần, cọ cọ ở cổ Dương Quá vài cái, nhìn da thịt màu đồng cổ trơn bóng của đối phương, còn có cả hầu kết đang nhô lên, y đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, liền gặm lấy hầu kết hơi chuyển động kia của hắn. Sau đó là một trận xoay chuyển, Võ Tu Văn liền phát hiện mình đã bị Dương Quá đặt ở dưới thân, nhìn dục hỏa trong mắt người phía trên, Võ Tu Văn cười khan một tiếng, cảm giác được ở bụng mình đang có vật gì đó cứng rắn chạm vào, khiến y có chút khẩn trương. Ngón tay Dương Quá nhẹ nhàng chuyển động trên mặt Võ Tu Văn, ánh mắt trở nên tối lại, đầu chậm rãi cúi thấp xuống, kề sát mặt của Võ Tu Văn, trán chạm nhẹ vào trán đối phương, nhẹ nhàng hôn lên môi của y, sau đó hắn vươn lưỡi ra, chậm rãi liếm xung quanh, sau đó xâm nhập vào bên trong khoang miệng đối phương, dây dưa với chiếc lưỡi non mềm của y, mút lấy chất lỏng trong miệng y, phát ra âm thanh ‘bẹp bẹp’. Thẳng đến khi hô hấp không thông, Võ Tu Văn nhịn không được mà nghiêng đầu sang một bên, Dương Quá thuận thế hôn một đường từ cằm xuống phía dưới, nội y rộng thùng thình đã sớm bị Dương Quá cởi ra, một bàn tay trực tiếp trượt xuống nơi thanh tú hơi đứng thẳng kia, thuần thục ma sát lên xuống, cảm thấy vật trong tay càng lúc càng trở nên đứng thẳng, Dương Quá cúi đầu nhìn thoáng qua. Vật thanh tú kia của Võ Tu Văn, so với của Dương Quá thì nhỏ hơn nhiều, nằm ở trong bàn tay to màu đồng cổ của hắn thoạt nhìn giống như bạch ngọc, nhìn thấy phía trên dần dần xuất hiện chất lỏng màu trắng, Dương Quá đột nhiên cảm thấy có chút khát, liền cúi đầu xuống ngậm vật kia, hút lấy chất lỏng trên đó. Võ Tu Văn bị kích thích mãnh liệt, kiềm chế không được mà rên rỉ ra tiếng, thấp giọng thở ra, hai tay nắm lấy cái chăn dưới thân, ngón chân đều thoải mái mà cong lên. Dương Quá ra sức hút, rất nhanh Võ Tu Văn liền bắn ra, chất lỏng kia liền được Dương Quá nuốt xuống toàn bộ, tuy đây không phải là lần đầu tiên thấy Dương Quá làm như thế, nhưng Võ Tu Văn vẫn ngượng ngùng mà quay đầu đi, hơn nữa cơ thể vừa mới phóng thích, cả người càng thêm rã rời. Chờ trong chốc lát, thấy người bên trên không có động tĩnh gì, Võ Tu Văn nghi hoặc nhìn sang. Dương Quá sủng nịch cười nói: “Hiện tại thân thể của ngươi không thể chịu nổi chuyện này.” Mặt Võ Tu Văn đỏ lên, liếc nhìn dục vọng sưng to của Dương Quá một cái, nó có chút dữ tợn, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những đường gân xanh phía trên, toàn bộ côn trụ đều có màu đỏ tím. Võ Tu Văn không cần nghĩ cũng biết chắc hắn đang rất khó chịu, y nhìn thoáng qua thấy gương mặt Dương Quá đang dần dần lấm tấm mồ hôi, miệng khẽ mấp máy, nghĩ đến việc này là do mình đốt lửa, nhưng vừa rồi Dương Quá lại làm cho mình thư thái. Y hạ quyết tâm, đem Dương Quá đẩy ngã trên giường, cầm lấy vật to lớn kia trong tay. Lúc Dương Quá bị Võ Tu Văn đè lên người thì có chút ngạc nhiên, nhưng đến khi tay Võ Tu Văn cầm lên vật kia liền nhịn không được mà thoải mái hô một tiếng. Võ Tu Văn nhìn côn trụ trong tay, sau đó ở dưới ánh mắt khiếp sợ của Dương Quá, ngậm vật kia vào miệng. “Văn nhi, không cần làm như vậy.” Dương Quá muốn ngăn cản, nhưng Võ Tu Văn lại nhanh chóng dùng cái miệng nhỏ của mình hút mạnh một cái, Dương Quá liền tê liệt đầu hàng, khoái cảm mãnh liệt chạy khắp thân thể. Võ Tu Văn hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt không dám tin của Dương Quá, có chút ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định nói: “Bởi vì là ngươi, cho nên ta nguyện ý.” Y lại cúi đầu xuống, tuy đây là lần đầu tiên y làm như vậy, vật lớn trong miệng cũng làm cho Võ Tu Văn ngậm lấy vô cùng vất vả, miệng vì thế mà có chút mỏi, nhưng y vẫn cố gắng di chuyển đầu lưỡi, hút lấy vật thuộc về Dương Quá kia, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve hai tiểu cầu phía dưới. Hai người sống chung mấy năm nay, Dương Quá cho tới bây giờ vẫn không để y làm loại sự tình này, ở trên giường vẫn thực săn sóc y, mặc dù có lúc cũng làm rất kịch liệt, nhưng cho tới bây giờ đều sẽ không làm y bị thương. Thậm chí giữa hai người cũng chưa bao giờ dùng tư thế tiến nhập từ phía sau lưng, bởi vì Dương Quá có nói qua, làm như vậy hắn sẽ không nhìn thấy khuôn mặt của Văn nhi, không thể nhìn thấy biểu tình trên mặt của y. Dương Quá thở dốc nhìn Võ Tu Văn, từ phía trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Võ Tu Văn, đôi môi có chút sưng đỏ đang ngậm lấy vật to lớn kia của mình, tuy động tác cũng có chút trúc trắc, nhưng nghĩ đến đó là Văn nhi, Dương Quá liền nhịn không được mà bụng dưới nóng lên, không lâu sau đó liền kêu lên: “Văn nhi, tránh ra, ta tới rồi.” Võ Tu Văn nghe xong, không có buông ra, mà còn hút thật mạnh một hơi. Dương Quá nhịn không được, liền phát tiết. Chất lỏng từ vật kia bắn ra rất nhiều, khiến cho Võ Tu Văn nhịn không được ho khan, Dương Quá đau lòng vỗ vỗ lưng y, giúp y thuận khí. Võ Tu Văn ghé người vào trước ngực Dương Quá thở hổn hển, thật vất vả mới hô hấp lại bình thường, cảm nhận được vị chát trong miệng, y cũng không cảm thấy ghê tởm, mà ôm lấy eo Dương Quá. Dương Quá cúi đầu, nhìn Võ Tu Văn bởi vì bị sặc rồi ho khan mà khóe mắt ẩn hiện hơi nước, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn y. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, hơi thở giao hòa. Võ Tu Văn dùng hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của Dương Quá, cảm nhận sự dịu dàng của Dương Quá, trong lòng cũng trở nên nhu hòa. Vào lúc hai người sắp khai hỏa lần thứ hai, bên ngoài liền truyền đến tiếng gọi lớn của Trịnh Việt, “Võ Tu Văn, Dương Quá, mau dậy đi.” Dương Quá buông Võ Tu Văn ra, dịu dàng lau đi chất lỏng ở khóe miệng của y, sau đó giúp y mặc quần áo lại cho tử tế, rồi mới đứng dậy. Chờ hai người thu thập xong, Võ Tu Văn mới mở cửa ra, Trịnh Việt đang đứng tựa vào lan can khách điếm, thấy Võ Tu Văn đi ra, liền tiến lên, đang định mở miệng nói gì đó, thì đột nhiên trên mặt xuất hiện nụ cười mờ ám, nói: “Có phải rất kịch liệt hay không?” Võ Tu Văn sửng sốt một chút, mặt cũng hơi hồng hồng, không thèm để ý đến người đang cợt nhả trước mặt, tùy tay kéo Dương Quá đi xuống phía dưới. Bữa sáng rất đơn giản, bánh bao và cháo trắng. Sau khi ăn xong rồi tính tiền, bọn họ rời khỏi khách điếm, đi mua thêm một con ngựa, vốn định mua hai con, nhưng vì Trịnh việt nói kỹ thuật cưỡi ngựa của mình không tốt, cho nên cuối cùng cũng chỉ mua một con. Nhưng ở trên đường, Võ Tu Văn nhìn người nào đó khoát tay trên lưng Tiểu Long Nữ, còn có nụ cười sáng lạn trên mặt, thật sâu cảm thấy người nào đó là đang nói dối. Bốn người hai ngựa hướng về phía Tương Dương mà chạy, tốc độ cũng không nhanh lắm, thời gian đi lại trên đường trong một ngày cũng không nhiều, bởi vì phải chiếu cố cho thân thể Võ Tu Văn, cho nên mỗi ngày đều phải đặt chân đến thành trấn kế tiếp lúc còn sớm, tránh việc phải ở lại qua đêm ngoài hoang dã vào buổi tối. Cứ như vậy qua hơn một tháng, bọn họ mới đến được thành Tương Dương. Thành Tương Dương ngày càng canh phòng cẩn mật, đám người Võ Tu Văn cũng thấy được ở phía xa xa có vài doanh trại đang đóng ở đó, còn có binh lính Mông Cổ đi tuần tra, thầm nghĩ hẳn đó là doanh trại của quân Mông Cổ. Binh lính trên tường thành không nhận ra hai người, sau khi Võ Tu Văn báo tên họ, mới có người cảm thấy bộ dáng của họ trông rất quen, sau đó mới nhìn kỹ lại tướng mạo của hai người, tuy đã qua sáu năm, bộ dạng cũng thành thục hơn rất nhiều, nhưng vẫn có một vài lão binh năm đó nhận ra hai người, lúc này liền hô to, cho người đi thông báo với Quách Tĩnh, đồng thời mở cửa thành ra cho bọn họ vào. Bốn người xuống ngựa đi bộ vào thành, rất nhanh, Võ Đôn Nho liền xông tới, cao hứng ôm lấy cổ của Võ Tu Văn, nhưng khi chú ý tới sắc mặt tái nhợt của y, lông mày liền nhăn lại, bất mãn liếc mắt nhìn Dương Quá một cái, hỏi: “Văn nhi sao lại như thế này?” “Thực xin lỗi.” Dương Quá nhìn Võ Đôn Nho, Võ Đôn Nho liền hừ lạnh một tiếng. “Đại ca, là tự ta không cẩn thận, chúng ta vào trong rồi nói sau.” Võ Tu Văn nắm lấy tay Võ Đôn Nho, cùng đi vào bên trong. Võ Đôn Nho dẫn mọi người vào một tiểu viện, sau khi an bài hai gian phòng cho bọn họ, liền vào khách phòng ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, mấy năm nay các ngươi đã đi đâu, sao lại không trở về thăm bọn ta?” Võ Tu Văn áy náy cười cười, suốt sáu năm không tới thăm đại ca là chuyện không đúng, nhưng y vừa nghe đến Tương Dương vẫn đang chiến đấu, trong lòng liền không kiên nhẫn, cho nên không muốn tới nơi này, mà cũng không liên hệ gì. Bây giờ suy nghĩ một chút, đúng là có chút sơ suất rồi. Sau khi nghe y đơn giản kể lại tình huống một chút, Võ Đôn Nho liền nhịn không được mà tức giận, biểu tình trên mặt cũng trở nên khó coi, nói: “Tên Triệu Chí Kính này thật sự là quá đáng, còn tên Hoắc Đô kia nữa. Nhưng mà, e rằng giải dược kia không thể dễ dàng lấy được!” Câu cuối cùng tràn đầy lo lắng. Võ Tu Văn gật gật đầu, y hiển nhiên cũng hiểu, muốn từ trong tay Hoắc Đô lấy được giải dược là chuyện không dễ dàng, nhưng sự tình này vẫn phải giải quyết. Mặc dù không có nội lực thì Dương Quá cũng sẽ bảo vệ mình, nhưng thân thể của mình thì tự mình hiểu rõ, nếu như không có nội lực duy trì, e rằng thân thể này không quá ba ngày hai đêm nữa lại sẽ ngã bệnh. Cái này cũng không đáng nói, nhưng việc mình đã tự thân khổ cực luyện nội công như thế, dựa vào cái gì mà không đi lấy về, cho dù cần cướp cũng phải cướp trở về. Dương Quá không nói gì, chỉ nắm chặt tay của Võ Tu Văn. Võ Đôn Nho ngồi bên cạnh Võ Tu Văn, hơn nữa Dương Quá cũng không có che giấu hành vi của mình, cho nên Võ Đôn Nho liền tự nhiên nhìn thấy được động tác này, lông mày của hắn hơi nhăn lại, trong mắt hiện lên một chút do dự, nhưng cuối cùng nó vẫn biến mất vào trong đáy mắt. Lúc này, một nữ tử từ ngoài cửa đi vào, nàng nhìn rất quen, là người Võ Tu Văn quen biết, thanh lệ thanh nhã, trên người là bộ y phục màu xanh nhạt, trên mặt là nụ cười dịu dàng, trọng yếu nhất, bụng của nàng ta hơi nhô lên, nhìn vào liền biết nàng đang mang thai. Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Võ Đôn Nho, ôn nhu kêu một tiếng: “Tướng công.” Nước trà trong miệng Võ Tu Văn thiếu chút nữa là phun hết ra ngoài, y nhìn nhìn Trình Anh, làm sao cũng không thể ngờ tới vị tiểu đồ đệ này của Hoàng Lão Tà cư nhiên ở cùng một chỗ với đại ca mình, Trình Anh không phải là sư thúc trên danh nghĩa của đại ca sao? Tại sao bọn họ lại ở cùng nhau? Hoàn Nhan Bình hay Gia Luật Yến, người nào là thê tử của Võ Đôn Nho thì Võ Tu Văn không còn nhớ rõ nữa, nhưng hiển nhiên không phải là Trình Anh rồi. Trịnh Việt không biết cô gái này là ai, nhưng nhìn phản ứng của Võ Tu Văn, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này, Võ Đôn Nho cầm lấy tay của nữ tử kia nói: “Văn nhi, đây là đại tẩu của đệ, Trình Anh. Là nữ hài năm đó ở Lục gia trang, biểu muội của nàng cũng ở chỗ này, đợi lát nữa ta sẽ giới thiệu cho các ngươi biết nhau.” Trịnh Việt nghe thấy tên Trình Anh, liền hiểu được vì sao Võ Tu Văn lại phản ứng như thế, hắn ghé đầu vào bên tai Võ Tu Văn, thấp giọng nói: “Đây đều là do ngươi gây ra đó.” Trước khi Dương Quá kịp trừng mắt, hắn đã ngồi thẳng người, không ngừng cười trộm. Trình Anh bên kia cũng nhìn Võ Tu Văn, cười nói: “Ta và biểu muội đã sớm được gặp tiểu thúc rồi. Tiểu thúc còn giúp bọn ta vài lần.” Võ Tu Văn bị hai tiếng ‘tiểu thúc’ này làm dựng cả tóc gáy, y cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mở miệng hô: “Đại tẩu.” Võ Đôn Nho hài lòng gật đầu, nói: “Lúc trước ta và Anh muội thành thân, cũng muốn báo cho đệ biết, nhưng lại không biết cách liên lạc với đệ. Bọn ta đã thành thân được một năm rồi, hiện tại Anh muội cũng đã mang thai hài tử của ta, ta sắp làm cha rồi.” Võ Tu Văn nhìn vẻ mặt tươi cười cao hứng của đại ca, trong lòng cũng vui vẻ dùm đại ca, nói: “Cung hỉ, đại ca, đại tẩu.” “Cảm ơn tiểu thúc.” Trình Anh vuốt ve bụng của mình, trên mặt đều là ý cười nhu hòa. “Đại ca, ta muốn đi bái kiến Quách bá bá và Quách bá mẫu một chút.” Võ Tu Văn đứng lên nói. Võ Đôn Nho vỗ đầu mình, có chút ảo não nói: “Đều là tại ta nhìn thấy đệ liền cao hứng, mà quên mất phải đến chỗ sư phụ và sư nương trước. Đi thôi.” Đoàn người đi thẳng về phía trước, khi đi vào tiểu viện của Quách Tĩnh, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ phấn nộn khoảng năm sáu tuổi đang ngồi trên ngựa, Quách Tĩnh và Hoàng Dung ngồi ở bên mỉm cười, còn có Quách Phù và một nữ tử khác đang ở, đến gần mới phát hiện đó là Lục Vô Song. Quách Tĩnh và Hoàng Dung tất nhiên đã chú ý tới bên này, nhìn thấy Võ Tu Văn và Dương Quá đến, cả hai đều cao hứng đứng dậy. Quách Phù đứng dưới tàng cây, ánh mắt phức tạp nhìn Võ Tu Văn, khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y, trên mặt liền hiện lên một chút lo lắng. Còn Lục Vô Song khi trông thấy hai người, trong mắt liền hiện lên một tia kinh hỉ. “Quá nhi, Văn nhi, các con tới rồi. Đã lâu không gặp!” Quách Tĩnh bắt lấy tay hai người bọn họ, có chút cảm khái nói. “Quách bá bá, Quách bá mẫu. Hai người vẫn khỏe chứ?” Võ Tu Văn mỉm cười, nhìn hai người vẫn không khác gì so với sáu năm trước, trong lòng cũng thật cao hứng. “Vẫn tốt, vẫn tốt.” Quách Tĩnh liên tục gật đầu, nhìn về phía Tiểu Long Nữ và Trịnh Việt phía sau hai người, nghi hoặc hỏi: “Hai vị này là?” “Quách bá bá, Quách bá mẫu, đây là cô cô, người đã dạy võ công cho con và Dương Quá, Tiểu Long Nữ. Còn đây là vị hôn phu của nàng, Trịnh việt.” Võ Tu Văn giới thiệu. Quách Tĩnh và Hoàng Dung mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, Hoàng Dung tiến lên nắm lấy tay Tiểu Long Nữ, thấy dung mạo của nàng tú lệ không thua mình lúc còn trẻ, trong lòng âm thầm tán thưởng, đúng là một mỹ nhân, cười nói: “Long cô nương, thật sự là rất đa tạ ngươi đã chiếu cố cho Văn nhi và Quá nhi.” Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói: “Là Tôn bà bà nhờ vả ta mà thôi.” Mọi người ngồi trong khoảng sân trống trong viện, Hoàng Dung thấy hai tiểu hài tử bên kia đang đứng trung bình tấn nhưng vẫn vụng trộm nhìn sang bên này liền nói: “Tương nhi, Phá Lỗ, mau tới ra mắt Dương đại ca và Võ đại ca đi, năm đó là nhờ có hai vị đại ca này mà tính mạng của các con mới được bảo toàn đó.” Hai tiểu hài tử kia liền vui vẻ chạy tới gần, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Dương đại ca, Võ đại ca.” Trên mặt còn đọng một tầng mồ hôi tinh mịn, càng làm làn da trắng ửng hồng, bộ dáng đặc biệt đáng yêu, đặc biệt là tiểu cô nương kia. Hoàng Dung kéo hai đứa nhỏ vào lòng, rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán của chúng. Tiểu nam hài kia thật biết điều mà đứng yên một bên, còn tiểu cô nương còn lại thì vẫn vụng trộm ngắm nhìn mấy người Võ Tu Văn, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, thoạt nhìn liền biết đó là một đứa bé lanh lợi. Võ Tu Văn chú ý tới ánh mắt của vị tiểu cô nương này, dịu dàng mỉm cười với nó, vị tiểu cô nương kia liền không chút sợ hãi, nở nụ cười sáng lạn đáp lại, khiến ý cười trên mặt Võ Tu Văn càng đậm. Hoàng Dung nhìn khí sắc trên mặt Võ Tu Văn, lông mày liền nhăn lại, nụ cười trên mặt biến mất tiêu. Bà vội vàng bắt mạch cho Võ Tu Văn, sắc mặt cũng theo đó mà trầm xuống, nhìn Võ Tu Văn hỏi, “Tại sao lại như thế này?” Võ Tu Văn đành phải kể lại thêm một lần nữa những chuyện đã xảy ra, đương nhiên là chuyện không nên kể thì y vẫn không kể. Hoàng Dung và Quách Tĩnh nghe xong, sắc mặt đều trầm xuống, Hoàng Dung nói: “Các ngươi định làm cách nào để lấy giải dược?” “Con sẽ trực tiếp tới quân doanh của quân Mông Cổ mà lấy.” Dương Quá trầm giọng nói. “Không được, như vậy rất nguy hiểm. Hiện tại doanh trại của quân Mông Cổ có rất nhiều binh lính, hơn nữa Hốt Tất Liệt còn mang một đám võ lâm cao thủ đến, Kim Luân Pháp Vương cũng nằm trong số đó.” Quách Tĩnh dùng sắc mặt nghiêm túc phản đối. Dương Quá không trả lời, nhưng thần sắc kiên định trong mắt hắn khiến Hoàng Dung biết hắn đã có quyết định của mình. Tạm thời Hoàng Dung cũng chưa nghĩ ra biện pháp nào khác, đành phải nói: “Các con đói bụng chưa, ta lập tức cho người mang thức ăn lên, dùng cơm trước đã, có gì để từ từ rồi tính. Ăn cơm xong thì trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta lại từ từ nghĩ cách khác.” Hoàng Dung lập tức gọi người dọn cơm, mọi người cùng nhau vào phòng ngồi xuống, rất nhanh liền có người đưa thức ăn lên. Trong lúc dùng cơm, Quách Tĩnh và Hoàng Dung lại hỏi thêm một ít chuyện tình mấy năm nay của hai người bọn họ, nghe thấy cả hai nói mình ẩn cư trong rừng, liền cảm thấy hơi kinh ngạc. Hoàng Dung nói: “Văn nhi, con rất không cẩn thận rồi. Dù sao năm đó ở Đào Hoa Đảo, con cũng đã xem rất nhiều sách, kỳ môn độn giáp gì đó, hẳn là cũng biết một ít, sao không bố trí ở xung quanh một ít trận pháp đơn giản? Như vậy sẽ không bị kẻ địch xâm nhập mà không hề hay biết gì.” Võ Tu Văn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ có thể nói là vì có Dương Quá bên cạnh, cho nên một chút cảnh giác cũng không có. Lúc đầu là không nghĩ tới, sau đó chính là không thèm để ý tới, cũng không ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện hại mình. Có thể nói lần bị bắt này, chính y cũng có một phần trách nhiệm. Đợi tất cả mọi người ăn xong, Hoàng Dung thấy sắc mặt Võ Tu Văn hiện lên vẻ mệt mỏi, liền nói: “Các con đi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại thảo luận biện pháp sau.” Võ Tu Văn gật đầu, cùng Dương Quá trở vê phòng mình, đã sớm có người đưa nước ấm vào phòng, cho nên Võ Tu Văn đơn giản rửa mặt một chút, sau đó liền lên giường nghỉ ngơi. Dương Quá ngồi ở bên cạnh, thấy hô hấp của y đã trở nên vững vàng, liền đứng dậy, đi ra ngoài phòng. Vừa bước ra liền nhìn thấy Võ Đôn Nho một thân áo lam đang đứng trong viện, đưa lưng về phía mình. “Đại ca.” Võ Đôn Nho cũng không trả lời, qua thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Lúc trước ngươi muốn cùng Văn nhi ở chung một chỗ, ngươi đã đáp ứng ta cái gì?” “Thực xin lỗi!” Dương Quá đương nhiên nhớ rõ, lúc trước hắn đã từng nói sẽ bảo vệ Văn nhi thật tốt, không để y bị bất cứ thương tổn gì, mà hiện tại, là do hắn đã không có bảo vệ tốt cho Văn nhi. Võ Đôn Nho xoay người, trong mắt đều là bất mãn, nói: “Ta có chút hoài nghi, cho phép Văn nhi và ngươi ở cùng một chỗ rốt cuộc có phải một quyết định chính xác hay không?” Dương Quá chỉ nhìn hắn, không nói gì. Chuyện của hắn và Văn nhi, không có liên quan đến người khác, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đúng vậy, Văn nhi là của hắn. Võ Đôn Nho nhìn bộ dáng hiện tại của Dương Quá, một lúc sau liền vung tay áo lên, đi ra ngoài. Võ Đôn Nho mới vừa đi, lại có một người khác đến. Người đến là Lục Vô Song, nàng vẫn mặc một bộ y phục màu trắng, vô cùng thanh lệ, so với sáu năm trước, có vẻ càng trở nên thành thục hơn. Chân nàng đi đường vẫn còn chút cà nhắc, nàng đứng ở trước mặt Dương Quá, nói: “Dương đại ca, còn nhớ ta không?” Trên mặt là biểu tình mong ̣đợi và một chút cẩn thận. Mặt Dương Quá không chút thay đổi gật gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong phòng. Lục Vô Song thấy hắn gật đầu, trên mặt liền hiện lên vẻ cao hứng, nhưng lập tức, nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, biểu tình tươi cười trên mặt nàng liền cứng đờ. Nàng bất mãn bĩu môi, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài. Dương Quá trở vào trong, ngồi xuống bên giường, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Võ Tu Văn, trong khoảng thời gian này rõ ràng y đã gầy đi rất nhiều, hắn vươn tay vén vài sợi tóc tán loạn trên mặt Võ Tu Văn, sau đó cúi người xuống, chôn đầu ở cổ của y. Một lát sau hắn liền ngẩng đầu lên, đi đến bên cạnh bàn, cầm bút viết vài chữ, sau đó đặt ở bên đầu giường, cạnh Võ Tu Văn, rồi mới xoay người đi ra ngoài. Khi Võ Tu Văn tỉnh lại, cảm giác được trong phòng không có hơi thở quen thuộc, lông mày liền nhíu lại, lập tức mở mắt ra. Thấy trong phòng quả nhiên không có một bóng người, y nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, cũng đã sắp hoàng hôn rồi. Y cử động cánh tay, lười biếng chuẩn bị đứng dậy, lập tức phát hiện tờ giấy đặt ở đầu giường, cầm lên đọc một lần, y nói thầm một câu: “Ngu ngốc, đi một mình như thế không biết ta sẽ lo lắng sao?” Trên tờ giấy mỏng chỉ viết vài chữ đơn giản: Ta đi tìm thuốc, đừng lo lắng! Trong mắt hiện lên một chút thần sắc lo lắng, y xoa xoa trán, đứng dậy bước xuống giường, vừa mới mặc quần áo tử tế xong, bên ngoài đã có tiếng người gõ cửa, Võ Tu Văn bước lên, mở cửa ra, đồng thời hắt hơi một cái. Khi nhìn thấy người ở bên ngoài, y hơi sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức cười nói: “Thì ra là các ngươi, mau vào đi.” Đi vào là Quách Phù và Lục Vô Song, biểu tình trên mặt Quách Phù là lo lắng, còn biểu tình trên mặt Lục Vô Song thì có chút kỳ quái, xen lẫn hoài nghi và chút gì đó chán ghét. Võ Tu Văn đối mặt với ánh mắt kia của Lục Vô Song, lông mày liền hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, ngồi xuống, rót ba tách trà, tự mình cầm một tách lên, chậm rãi uống, đồng thời cũng dùng ánh mắt bảo các nàng có chuyện gì cứ nói. “Tu Văn ca ca, mấy năm nay huynh sống ra sao?” Quách Phù nhìn Võ Tu Văn, quan tâm hỏi. Mấy năm nay, Quách Phù nhìn có vẻ thành thục hơn rất nhiều, trên người cũng không còn nhìn ra sự điêu ngoa lúc trước, mà trở nên trầm tĩnh hơn. Mặc dù có chút bất ngờ đối với mối quan hệ không tệ giữa nàng và Lục Vô Song, nhưng Võ Tu Văn vẫn nhìn ra sự chân thành quan tâm trong ánh mắt nàng. “Ta rất khỏe. Phù nhi, còn muội thì sao?” Võ Tu Văn trả lời, Quách Phù thoạt nhìn vẫn mặc trang phục thiếu nữ, hẳn là chưa thành thân. Trong nguyên tác, Gia Luật Tề phải sớm xuất hiện rồi mới đúng, chẳng lẽ mình đã làm rối loạn sự xuất hiện của hắn, mới khiến cho Quách Phù vẫn còn độc thân cho đến nay? “Muội cũng rất tốt.” Quách Phù gật đầu trả lời. “Võ Tu Văn, ngươi và Dương Quá thật sự ở cùng một chỗ?” Lục Vô Song ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng hỏi. Võ Tu Văn hơi nhíu mày, chống lại ánh mắt có chút dọa nạt của nàng ta, nói: “Mắc mớ gì tới ngươi?”