Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi
Chương 55
“Công Tôn cô nương, xin lỗi!” Võ Tu Văn lên tiếng xin lỗi người đối lưng với mình.
Thân mình Công Tôn Lục Ngạc khẽ run, nhưng nàng vẫn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, còn Cừu Thiên Xích thì cười lạnh vài tiếng. Đối với lão thái bà này, Võ Tu Văn không có chút hảo cảm nào, mặc dù cảm thấy có lỗi với Công Tôn Lục Ngạc, nhưng cũng chỉ có như thế.
Y xoay người lại, cùng Dương Quá rời đi, vừa mới đi tới cửa cốc, chăn gấm trong lòng bỗng có động tĩnh, Võ Tu Văn cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy một đôi mắt đen láy, nhưng mà cặp mắt xinh đẹp kia lại bắt đầu nổi lên hơi nước, đứa nhỏ mở miệng ra, tiếp theo là một âm thanh vang dội vang lên, bao trùm khắp không trung, có thể là bị tiếng khóc kia làm kinh động, hoặc là cảm ứng giữa song bào thai với nhau, đứa nhỏ trong lòng Dương Quá cũng bắt đầu khóc theo ngay sau đó.
Tiếng khóc của hai đứa nhỏ khiến cho Võ Tu Văn thiếu chút nữa nhịn không được mà che lỗ tai lại, y có chút luống cuống tay chân, học theo động tác trong trí nhớ, vỗ vỗ đứa nhỏ trên tay, nhưng nó một chút cũng không nể mặt y, khóc ầm lên. Võ Tu Văn buồn rầu nhìn đứa nhỏ đáng thương trong lòng, lại nhìn về phía Dương Quá.
Còn Dương Quá thì cứng ngắc thân thể, cả người tản ra hàn khí, đứa nhỏ trên tay hắn đại khái là do cảm nhận được sự uy hiếp, liền dựa theo bản năng, dần dần khóc nhỏ lại. Võ Tu Văn buồn bực nhìn đứa nhỏ trong lòng mình vẫn còn đang khóc om sòm kia, y đau lòng lau nước mắt trên mặt nó, không cẩn thận quẹt trúng khoé môi của nhóc kia, cư nhiên bị nó liếm một cái, Võ Tu Văn bị xúc cảm mềm mại trong tay làm cho kinh ngạc một chút, sau đó mới kịp phản ứng, đứa nhỏ này, chắc là đang đói bụng.
“Bọn chúng chắc hẳn đang đói bụng, tìm vài thứ cho chúng ăn đi.” Võ Tu Văn nhìn đứa nhỏ trong lòng Dương Quá, đôi mắt nó vẫn ướt đẫm nước mắt. Y nghĩ chắc là chúng đói lắm rồi, tất nhiên Lý Mạc Sầu kia sẽ không cho chúng ăn, cũng không biết ả đã làm gì chúng mà chúng cứ mê man suốt.
Dương Quá gật đầu, nhét đứa nhỏ trong tay mình vào trong lòng Võ Tu Văn, “Ta đi tìm ít thức ăn, sẽ nhanh chóng trở lại.” Võ Tu Văn còn chưa kịp lên tiếng, Dương Quá liền biến mất vào trong rừng cây. Võ Tu Văn bất đắc dĩ nhìn hai đứa nhỏ trong lòng mình, hai đứa nó đại khái đều đã mệt vì khóc, hiện giờ chỉ khẽ nức nở.
Võ Tu Văn ngồi dưới tàng cây, nhìn hai đứa nhỏ, chúng thật trắng trẻo, làn da cũng phấn nộn, ở trong chăn gấm màu đỏ càng làm nổi bật thêm sự mịn màn trắng trẻo của chúng, càng nhìn càng thấy yêu, Võ Tu Văn nhịn không được mà duỗi ngón tay ra chơi đùa với chúng. Y đưa tay lại khóe miệng đứa bé gái kia sờ nhẹ, đứa nhỏ liền xoay đầu lại, định ngậm lấy ngón tay của y, Võ Tu Văn di chuyển ngón tay về phía khác, như thế vài lần, đứa nhỏ nhịn không được lại khóc oa lên. Võ Tu Văn hối hận không thôi, y nhìn hai đứa nhỏ đang khóc lớn, không biết làm như thế nào cho phải.
Lúc này, Dương Quá bỗng xuất hiện ở đằng trước, còn kéo theo cái gì đó ở phía sau, đến gần mới phát hiện đó là một con hổ, lông của nó có màu đen trắng xen kẽ nhau, con mắt thì màu nâu, giữa đôi lông mày còn có một chữ ‘Vương’ (王), Võ Tu Văn hít sâu một hơi, chỉ vào con thú kia nói: “Ngươi đem nó tới đây làm gì?”
“Nó có sữa.” Dương Quá đơn giản nói, rồi tiếp nhận hai đứa nhỏ kia từ trong lòng Võ Tu Văn, đem chúng đến gần bầu vú của con hổ. Con hổ kia bị Dương Quá trói chặt không thể nhúc nhích, hai đứa nhỏ theo bản năng há mồm, bắt đầu bú sữa, còn có thể nhìn thấy sữa chảy ra ngoài theo khóe miệng của chúng nữa. Không bao lâu sau, hai đứa nhỏ đã no bụng, liền nhắm mắt lại ngủ.
Võ Tu Văn không ngờ Dương Quá lại bắt hổ về làm vú em cho hai đứa nhỏ này, nghĩ đến con báo gấm trong nguyên tác, y lắc lắc đầu, cười khẽ đi đến xem tình hình hai đứa nhỏ, hô hấp vững vàng, rõ ràng là đã ngủ. Y ôm lấy tiểu hài tử, nói: “Tốt nhất chúng ta nên nhanh quay về.”
Dương Quá thuận tay cởi bỏ dây mây đang quấn chặt lấy hai chân con hổ, con hổ kia gầm nhẹ một tiếng, liền nhào vào người Dương Quá. Dương Quá nghiêng người tránh đi, tung ra một chưởng, con hổ bị đánh văng ra phía sau. Con hổ chật vật đứng dậy, hướng hai người gầm nhẹ một tiếng, sau đó xoay người chạy đi, biến mất vào trong rừng cây.
Võ Tu Văn im lặng, nhanh chóng đuổi theo Dương Quá. Rời khỏi cốc không bao xa, bọn họ liền gặp lại hoàng mã, hai người leo lên ngựa, một đường chạy như bay, rất nhanh đã đến phạm vi ngoài thành Tương Dương, phần lớn binh lính trong thành đều nhận ra hai người, nhìn thấy hai người chạy tới, liền vội vàng mở cửa thành ra, cho hai người tiến vào.
Vừa mới tiến vào cửa thành, bọn họ liền bước xuống ngựa, vẻ mặt Quách Tĩnh hưng phấn đi tới gần bọn họ, nhìn thấy hai đứa nhỏ trong lòng hai người, tay ông run lên, cầm lấy tay hai người, kích động nói không ra lời.
“Sư phụ, mau tới chỗ sư nương, chắc sư nương đang rất nôn nóng.” Võ Đôn Nho nói, đồng thời giúp Quách Tĩnh bình tĩnh hơn.
“À, đúng, đúng rồi, mau tới chỗ Dung nhi, nhất định muội ấy sẽ rất cao hứng.” Quách Tĩnh liên tục gật đầu, dẫn đầu đi vào phía trong.
Võ Đôn Nho mỉm cười gật đầu với hai người, trong mắt đều hiện lên vẻ tán thưởng. Còn chưa đi vào phòng, vừa bước đến trong sân, Quách Tĩnh liền không nhịn được hô to: “Dung nhi, con chúng ta trở về rồi.”
Quách Phù từ trong phòng lao ra đầu tiên, nàng cao hứng vọt tới trước mặt Võ Tu Văn và Dương Quá, trong mắt nhịn không được hiện lên một tầng sương mù, nhưng rất nhanh đã bị nàng giấu đi. Nàng mong đợi nhìn Võ Tu Văn, thật cẩn thận nói: “Tu Văn ca ca, có thể cho muội ôm một cái không?”
Võ Tu Văn mỉm cười, “Đương nhiên có thể.”
Quách Phù thật cẩn thận vươn tay ôm đứa nhỏ đang ngủ say trong tay Võ Tu Văn, có thể bởi vì bị thay đổi tư thế cho nên nó có chút khó chịu mà uốn éo thân thể, liền khiến cho thân thể Quách Phù cứng ngắt, không dám nhúc nhích, sợ làm đau đứa nhỏ trong lòng. Đứa nhỏ vốn không thoải mái, lại bị động tác này của Quách Phù làm cho khó chịu, mắt chậm rãi mở ra, cái miệng khẽ nhếch, trong mắt bắt đầu hiện lên sương mù, sau đó là tiếng khóc vang dội được cất lên.
Quách Phù bị dọa sợ, một chút cử động cũng không dám, nhìn Võ Tu Văn cầu cứu. Thậm chí nàng còn cảm giác được cái chăn trên tay mình đang dần dần ướt nhẹp, hương vị kỳ quái tản ra, Quách Phù lại càng muốn khóc hơn. Mấy người Võ Tu Văn tự nhiên cũng ngửi thấy được mùi lạ, cuối cùng vẫn là Quách Tĩnh tiến lên ôm đứa nhỏ, đi vào trong phòng.
Quách Phù xoay người trở về phòng, mấy người Dương Quá cũng vào theo, liền nhìn thấy Quách Tĩnh đem đứa nhỏ kia đưa cho một bà vú già, Dương Quá đem đứa nhỏ trong tay mình đặt lên trên giường Hoàng Dung, rồi lui qua một bên.
Hoàng Dung kích động nhìn hai đứa nhỏ của mình mất đi lại tìm được trở về, nước mắt nhịn không được trào ra, Quách Tĩnh an ủi nói: “Dung nhi, đã tìm được mấy đứa nhỏ về, chúng ta nên cao hứng mới phải.”
Hoàng Dung gật đầu, lau nước mắt trên mặt, từ ái nhìn hai đứa nhỏ. Quách Tĩnh đứng lên, lôi Võ Tu Văn và Dương Quá đến bên bàn ngồi xuống, biểu tình trên mặt tràn ngập vui sướng, nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn hai con rất nhiều, hai con có bị thương không?”
Võ Tu Văn và Dương Quá lắc đầu ý bảo không có, Quách Tĩnh nhìn thấy mặt họ đầy vẻ phong trần liền nói: “Các con đi rửa mặt trước đi, sau đó ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi cho lại sức.”
Võ Tu Văn và Dương Quá cũng có chút mỏi mệt, nên liền đứng lên đi về phòng mình, rất nhanh liền có người đưa nước ấm tới, hai người thoải mái ngâm mình ở trong nước, cho đến khi người đưa đồ ăn đến gõ cửa mới đứng dậy.
Bữa cơm rất đơn giản, cơm trắng cùng vài món chay, chắc hẳn lương thực trong thành Tương Dương đang trở nên cạn kiệt. Võ Tu Văn và Dương Quá ăn xong, liền nằm lên giường, thoải mái ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, khi bọn họ đi vào viện của Quách Tĩnh, vừa vặn nhìn thấy Quách Tĩnh đang luyện võ, từng chiêu từng thức đều huyền diệu vô cùng, mặc dù trong mỗi chiêu thức đều không có chứa nội lực, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất uy lực. Nhìn thấy hai người đến, Quách Tĩnh thuận thế thu chiêu, chậm rãi thở ra một hơi, cầm khăn tay vừa lau mồ hôi vừa nói, “Văn nhi, Quá nhi, các con đã tới rồi sao? Chắc mấy con chưa ăn điểm tâm, cùng Quách bá bá ăn một chút nào.”
Võ Tu Văn lắc đầu, nói với Quách Tĩnh: “Quách bá bá, con và Dương Quá đã quyết định rời đi, nếu có cơ hội tụi con sẽ về thăm người và Quách bá mẫu.”
Võ Đôn Nho mới từ ngoài cửa đi vào liền nghe được câu này, đi tới bắt lấy vai Võ Tu Văn, có chút khổ sở nói: “Văn nhi, đệ lại muốn đi sao?”
Võ Tu Văn nhìn ánh mắt buồn bã của đại ca, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng, thành Tương Dương này thật sự không phải là nơi thích hợp với y. Y ôm lấy đại ca, nở nụ cười yếu ớt, “Ca, ta sẽ trở lại gặp mọi người.”
Võ Đôn Nho gật gật đầu, âm thanh có chút khàn khàn, nói với Dương Quá bên cạnh: “Hãy chiếu cố Văn nhi cho thật tốt.”
Dương Quá gật đầu, tiến lên ôm Võ Tu Văn vào trong ngực mình. Quách Tĩnh đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, môi giật giật, cuối cùng không nói gì thêm. Sau khi cùng Hoàng Dung nói lời từ biệt, Võ Tu Văn và Dương Quá dắt hoàng mã, theo cửa bên đi ra ngoài thành, Quách Tĩnh thở dài, chỉ nghiêm túc vỗ vỗ vai hai người liền trở về, Võ Đôn Nho cũng chỉ nói một câu: “Bảo trọng!” Quách Phù không có ra tiễn, lúc hai người cáo từ Hoàng Dung, Quách Phù đang chơi với hai đứa trẻ, nghe hai người nói phải rời đi cũng không nói gì thêm, thân thể chỉ hơi cứng lại một chút, sau đó cũng không ra cửa thành tiễn bọn họ.
Võ Tu Văn và Dương Quá lên ngựa, dần khuất xa khỏi tầm mắt Võ Đôn Nho.
Võ Tu Văn định đi tìm đại điêu trong nguyên tác kia, nhưng cũng không biết nơi cụ thể đại điêu kia sẽ xuất hiện, đang lúc y buồn rầu không thôi, thì ở hướng tây bắc trong rừng liền truyền đến tiếng chim kêu, âm thanh hơi khàn khàn, nhưng lanh lảnh thê lương, khí thế mười phần. Võ Tu Văn lập tức trở nên vui vẻ, nhìn Dương Quá ở phía sau một cái, hai người sớm đã tâm ý tương thông, Dương Quá không nói gì, cúi người xuống hôn lên khoé môi y, rồi ôm lấy hông y, thúc ngựa phi nhanh về phía đó.
Âm thanh kia vang lên cách nơi này rất xa, khi đến bìa rừng, hai người nhảy xuống ngựa, vận khinh công chạy vào bên trong, âm thanh kia một tiếng dài một tiếng ngắn, chờ cách nơi phát ra tiếng chim kêu không xa, hai người liền phóng nhẹ cước bộ, đẩy cây cối phía trước ra, trước mắt liền xuất hiện một đại điêu uy vũ, thân hình của đại điêu này rất lớn, cao hơn cả Dương Quá một khúc, tướng mạo rất xấu xí, toàn thân cũng thưa thớt lông, lông nó có màu vàng màu đen, miệng thì gấp khúc, kỳ lạ nhất là đỉnh đầu của nó còn có một cái bướu thịt.
Phía trước, cách đại điêu không xa là một con đại mãng xà năm màu, miệng nhỏ, toàn bộ đầu của nó đã bị mổ nát. Võ Tu Văn thầm nghĩ, đáng tiếc thật, trong nguyên tác, Dương Quá phải thông qua con rắn này mới tạo được mối quan hệ với đại điêu.
Đột nhiên đại điêu phía trước xoay mình lại, mở rộng đôi cánh to của nó ra, mãnh lực quạt vài cái, nơi Võ Tu Văn và Dương Quá ẩn nấp, mấy bụi cây thấp bên này đều đổ về phía sau, thân hình hai người hiện ra.
Biết đã bị phát hiện, hai người cũng không tiếp tục trốn, liền đi ra. Võ Tu Văn nắm tay Dương Quá giật giật, Dương Quá nói với đại điêu kia: “Điêu huynh, thật quấy rầy. Bọn ta không có ác ý.”
Sở dĩ để cho Dương Quá nói chuyện nó là vì Võ Tu Văn cảm thấy, thế giới này tuy đã có chút hỗn loạn, nhưng có một số việc, cuối cùng vẫn có chung kết cục, cho nên Võ Tu Văn mới để cho Dương Quá ra mặt.
Đại điêu ngẩng đầu bước tới, Dương Quá nhìn chằm chằm đại điêu, không dám thả lỏng, đại điêu kia dừng lại cách hai người vài bước xa, bất động nhìn hai người.
Dương Quá cũng im lặng nhìn đại điêu kia, ánh mắt không chút né tránh, đột nhiên đại điêu kia giương cánh phải ra, vỗ vào tay phải Dương Quá, lực đạo rất mạnh, Dương Quá không tự chủ được lui về phía sau mấy bước. Đại điêu kia ngẩng đầu lên, cao giọng kêu to vài tiếng, chậm rãi đi đến bên người Dương Quá, cắn cắn góc áo Dương Quá, giật mấy cái, rồi lập tức buông ra, sải bước đi thẳng về phía trước.
Lúc bắt đầu Võ Tu Văn còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn đến đây liền nhịn không được vui vẻ, cảm thán không thôi, quả nhiên không hổ là tình tiết chính của câu chuyện, mọi thứ đều đã hỗn loạn như vậy, nhưng vẫn có thể diễn ra. Y kéo Dương Quá đi thẳng về phía trước, đại điêu kia đi rất nhanh, không hề thua kém khinh công của hai người.
Bọn họ đi vào trong một sơn cốc, cuối cùng dừng lại trước một sơn động lớn, đại điêu kia đứng ở trước sơn động, dùng đầu điểm ba cái, sau đó quay đầu, đi về hướng hai người, cánh phải giương lên, vỗ một cái, đẩy Võ Tu Văn qua một bên, cánh trái đẩy Dương Quá về phía trước. Hai người đều rất sửng sốt, Võ Tu Văn thấy Dương Quá chuẩn bị giãy dụa, vội nói: “Ngươi đi vào đó với nó đi, ta chờ ở bên ngoài.”
Đại điêu kia vẫn không ngừng đẩy Dương Quá về phía trước, miệng nhẹ kêu vài tiếng, như là thúc giục, Dương Quá nghe lời Võ Tu Văn, không giãy dụa nữa, theo đại điêu kia đi vào trong sơn động.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
11 chương
96 chương
217 chương
37 chương
24 chương