Ngay sáng hôm đó, hai người liền thuê một chiếc xe ngựa, chạy về hướng Tuyết Sơn, nơi này hiện có chút hoang vu vắng vẻ, Võ Tu Văn tựa vào người Dương Quá, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mặc dù suốt dọc theo đường đi đều không có chuyện gì xảy ra, nhưng chạy liên tục mấy ngày liền, thân thể Võ Tu Văn có chút không chịu nổi, cả người đều đau nhức không thôi. Tiếng xe ngựa lộc cộc, tiếng xa phu ngẫu nhiên ho khan, còn có tiếng vang của roi ngựa nhẹ nhàng quất lên thân ngựa. Trừ bỏ những thứ đó ra, không còn gì khác, Võ Tu Văn nhích người ra phía sau, điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái trong lòng người phía sau, tiếng vó ngựa nhịp nhàng vang lên, như là đang thôi miên, y cảm thấy hơi buồn ngủ, sau đó liền tiến vào trong mộng. Dương Quá cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của y, cúi xuống hôn lên cái trán trơn bóng của y. Càng đến gần Tuyết Sơn, nhiệt độ càng thấp, hắn dùng chăn lông đắp lên người Võ Tu Văn, đặt đầu y tựa vào vai mình. Một đường đi tới, rốt cuộc cũng đến được dưới chân Tuyết Sơn, cho xa phu đi về, hai người đứng ở dưới chân núi ngửa đầu nhìn lên, thế núi hiểm trở, đều có tuyết dày bao phủ, Dương Quá ôm lấy eo Võ Tu Văn, cùng nhau đi lên, con đường dưới chân rất trơn, nếu vấp ngã, chắc chắn sẽ rớt xuống vực sâu. Hai người từ từ đi lên núi, tuy Dương Quá không biết vì sao Võ Tu Văn muốn tới đây, nhưng vẫn đi lên đỉnh núi với y. Võ Tu Văn nhìn sắc trời dần tối, có chút suy tư, cứ điên cuồng tìm kiếm như vậy cũng không phải cách, hơn nữa nhìn sắc trời này, giống như sắp có tuyết rơi vậy, có lẽ nên tìm một nơi nghỉ ngơi trước. “Chúng ta tìm nơi nào nghỉ ngơi đi.” Y ngẩng đầu nhìn Dương Quá bên cạnh. Dương Quá gật đầu, hai người đi một vòng, cuối cùng không tìm được nơi có thể nghỉ ngơi, chung quanh đều là tuyết. Cuối cùng chỉ có thể tìm một chỗ có thể tránh gió, quét sạch tuyết, rồi ngồi xuống. “Văn nhi, ngươi ngồi ở đây nha, ta đi tìm thức ăn.” Võ Tu Văn nhìn bóng lưng Dương Quá biến mất ở ngã rẽ, nhìn Tuyết Sơn mênh mông, có chút hoài nghi mình đến đây có thể tìm được Hồng Thất Công trong truyền thuyết kia hay không, không thể xác định rõ thời gian, chỉ nhớ địa điểm là nơi này. Vốn định đến đây ôm ý cầu may, nhưng cảm thấy sự hi vọng này có vẻ rất nhỏ bé, không biết làm sao Hồng Thất Công và Âu Dương Phong có thể chạy tới chỗ này. Kéo áo choàng trên người lại, tay cũng co lại. Nhìn phương hướng Dương Quá rời đi có chút lo lắng, đã lâu như vậy sao hắn còn chưa trở về?! Đột nhiên cảm giác thấy gì đó, y xoay đầu lại, đột nhiên có một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mặt, y hoảng sợ, thân thể hơi lui về phía sau, trong chốc lát trái tim như ngừng đập. Nhìn gương mặt phía trước đang dò xét, mở to mắt nhìn chằm chằm. “Con dâu, sao con lại ở đây? Con ta đâu?” Võ Tu Văn nhìn người trước mặt, hiển nhiên, đó chính là Âu Dương Phong. Vẫn là kiểu tóc rối nùi như trước, hai mắt trừng lớn, ngồi xổm ở đấy, đột nhiên y cảm thấy ông có điểm giống chó ngao tây tạng. Có chút buồn cười đứng lên, y nâng Âu Dương Phong dậy, để ông ngồi ở bên cạnh. “Con dâu, sao con không nói gì? Có phải con bị con ta khi dễ không?” Âu Dương Phong cầm lấy tay Võ Tu Văn, chăm chú nhìn y hỏi. “Không có, cha, Dương Quá đi tìm thức ăn rồi.” Võ Tu Văn vỗ vỗ tay ông, trong lòng có chút cảm động. “Ồ, vậy thì tốt, phải biết chăm sóc vợ mình như vậy mới được.” Âu Dương Phong gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc. Võ Tu Văn mỉm cười nhìn ông, không nói gì thêm, Âu Dương Phong đứng dậy, nhìn phía xa, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên xoay người nói một câu: “Con dâu, bên kia hình như có người, ta đi xem thử, lát nữa trở về tìm hai đứa.” Võ Tu Văn ngạc nhiên nhìn bóng ông nhanh chóng biến mất, hơi hoài nghi kẻ kia có phải là Hồng Thất Công hay không, nhưng y cũng không thể đuổi theo, Dương Quá còn chưa về, vả lại y cũng không theo kịp tốc độ của Âu Dương Phong. Lo lắng hai người kia lại đánh nhau giống trong nguyên tác, tuy trong lòng Võ Tu Văn rất sốt ruột, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào khác. Y đứng dậy đi tới đi lui. “Văn nhi.” Dương Quá nhìn y đi tới đi lui, dường như đang rất lo lắng, không yên lòng kêu một tiếng, bước chân cũng nhanh hơn. Võ Tu Văn xoay người lại, nhìn người đang nhanh chóng bước về phía này, hơi lo nói: “Vừa rồi cha có tới, nhưng lại đi rồi. Ta có chút lo lắng.” “Không sao đâu, võ công của cha rất lợi hại. Chắc chắn sẽ trở về kiếm chúng ta. Trước tiên cứ để ta làm thức ăn cho ngươi đã.” Dương Quá ôm eo Võ Tu Văn, an ủi rồi giúp y ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống nhóm lửa. Dương Quá mang về hai con thỏ, nhanh chóng cắm vào một nhánh cây đặt lên trên lửa để nướng, Dương Quá thuần thục rải lên một ít gia vị, rất nhanh mùi thịt nướng liền lan tỏa khắp nơi. Võ Tu Văn ngồi bên đống lửa, nhìn động tác chuyên chú của Dương Quá, gương mặt bị ánh lửa chiếu lên càng làm hắn lộ ra vẻ anh tuấn. Lông mi đen dày, mang theo vẻ cương nghị, ánh mắt sắc bén, nhưng khi nhìn y thì lại nhu hòa, cái mũi cao thẳng, làn môi mỏng, có chút lãnh khốc, có phần cuồng vọng. Còn có thân hình cao lớn làm cho Võ Tu Văn phải hâm mộ kia. Dương Quá ngẩng đầu, thấy ánh mắt Võ Tu Văn đang chăm chú nhìn mình, hắn khẽ cười, thấy Võ Tu Văn nhanh chóng quay mặt đi, hắn liền sáp lại gần y, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt lạnh buốt kia, nắm tay y, nhíu mày, quả nhiên nó cũng lạnh. Tay hơi dùng sức, đem cả người Võ Tu Văn ôm vào lòng, lấy hai tay nắm lấy tay y, cảm giác được độ ấm của y đang dần dần tăng lên, hắn vừa lòng gật đầu. Dương Quá đặt cằm lên đầu vai Võ Tu Văn, một lát sau, cắn lên vành tai non nớt vủa Võ Tu Văn, đầu lưỡi khẽ liếm, cảm giác thân thể kia khẽ run, hắn vừa lòng ngậm toàn bộ vành tai y vào miệng mình, dùng răng nanh cắn nhẹ. Võ Tu Văn hơi cứng người lại, cảm giác được đầu lưỡi Dương Quá dần trượt xuống, cảm giác ẩm ướt di chuyển lên trên cổ mình, nhẹ nhàng cắn cắn. Cảm giác được hầu kết ở cổ họng đang chuyển động lên xuống cũng bị gặm cắn, Võ Tu Văn thở dốc, một tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ cổ họng. Bỗng nhiên Dương Quá dừng lại, ngẩng đầu nhìn Võ Tu Văn đang rũ mắt, hàng lông mi dài khẽ rung động, đôi môi khẽ mím lại, hắn không do dự hôn lên đôi môi phấn nộn kia, liếm láp tới lui, đến khi cánh môi ướt át kiều diễm như đóa hoa mới chịu buông ra, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, làm cho y bình ổn lại hơi thở. “Thơm quá… thơm quá…” Một giọng nói vang lên, đồng thời có một người thoáng cái đã ngồi xổm bên cạnh đống lửa, tha thiết nhìn hai người, rồi nhìn con thỏ đang nướng trên lửa toả hương bốn phía kia, bên miệng còn xuất hiện chất lỏng khả nghi. Lúc đầu Võ Tu Văn và Dương Quá cũng có chút giật mình, nhưng sau khi cẩn thận đánh giá, phát hiện đó là một lão nhân đầu tóc trắng xoá, quần áo trên người rách rưới, nhưng vẻ mặt lại hồng nhuận, thần thái sáng lạng. Hơn nữa, có thể xuất hiện ở đây lúc này, hiển nhiên không phải là người bình thường. “Lão công công, ông muốn ăn thì cứ lấy đi.” Võ Tu Văn cẩn thận quan sát, quả nhiên một bàn tay người này chỉ có bốn ngón, trong lòng liền biết người này chính là Hồng Thất Công, nhìn bộ dáng lúc này của ông, tin đồn Hồng Thất Công ham thích mỹ thực quả thật không sai, y có chút buồn cười đưa một con thỏ tới cho ông. Mắt Hồng Thất Công sáng lên, nhận lấy, trực tiếp cầm con thỏ lên gặm, lập tức bị nóng mà la lên, nhưng ông vẫn không giảm tốc độ ăn lại, nhai vài cái liền nuốt xuống, liên tục gật đầu khen: “Ngon, ngon lắm.” Dương Quá cầm lấy một con thỏ khác, xé một cái chân thỏ đưa cho Võ Tu Văn, còn hắn thì xé một cái chân khác, bắt đầu ăn, đem phần còn lại đặt bên đống lửa để nó khỏi bị nguội. Võ Tu Văn vừa ăn vừa nhìn Hồng Thất Công, thấy ông ăn đến miệng dính đầy mỡ, thậm chí trên bộ râu trắng như tuyết kia cũng sáng bóng, thấy vậy cũng vui vẻ theo. Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gió ‘vù vù’, một bóng người nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hồng Thất Công, Dương Quá buông Võ Tu Văn ra, kinh ngạc kêu: “Cha.” “Ha ha, con ngoan.” Âu Dương Phong dường như lúc này mới phát hiện ra Dương Quá, cười ha ha đi tới ôm lấy Dương Quá. Nhưng lập tức, như nhớ ra cái gì đó, liền xoay người nhìn Hồng Thất Công đang ngồi xổm ăn rất ngon lành, hung tợn nói: “Sao ngươi dám giành ăn với con ta?” “Hai đứa này là con ngươi hả, không tồi, rất tốt!” Hồng Thất Công ngẩng đầu nhìn, gật đầu nói, cầm xương thỏ còn thừa trên tay, lưu luyến mút một cái, ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm con thỏ khác còn trên đống lửa kia. “Đó là đương nhiên, đây là con trai ta, Dương Quá, kia là con dâu ta, Võ Tu Văn.” Âu Dương Phong ngửa đầu, đắc chí nói. “Khụ khụ…” Hồng Thất Công đỏ mặt phun ra mảnh xương bị mắc trong cổ họng, có chút ngạc nhiên nhìn Âu Dương Phong, chỉ chỉ Võ Tu Văn, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì, nó là con dâu ngươi?” “Ừ.” Âu Dương Phong nhìn Võ Tu Văn, rồi nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hồng Thất Công, mất hứng trừng mắt nói: “Thế nào, nó là con dâu ta thì sao nào?” Hồng Thất Công chăm chú nhìn Võ Tu Văn, lắc lắc đầu, hoài nghi hỏi: “Ngươi là nữ phẫn nam trang?” Võ Tu Văn cười yếu ớt, lắc lắc đầu, nếu quyết định ở bên cạnh Dương Quá, y sẽ không cố ý lảng tránh vấn đề sớm muộn phải đối mặt này, y giữ chặt tay Dương Quá, không hề lẩn tránh ánh mắt của Hồng Thất Công nói: “Ta là nam tử, nhưng chúng ta sẽ ở bên nhau.” Mặt Hồng Thất Công không chút thay đổi nhìn y, đột nhiên cười ha ha, vỗ vai Võ Tu Văn, lớn tiếng nói: “Hay lắm, tiểu tử, ta thích ngươi.” Dương Quá phủi tay Hồng Thất Công ra, xoa bóp vai đau nhức của Võ Tu Văn. Võ Tu Văn cười khổ nhìn Hồng Thất Công nói: “Lão công công, ngươi thật sự thích ta sao? Lực tay cũng quá lớn rồi.” Hồng Thất Công có chút nghiêm túc nhìn Võ Tu Văn, vươn tay bắt mạch y, nhíu nhíu mày, suy tư một hồi mới nói: “Ta thấy nội lực của ngươi cũng tạm được, nhưng thân thể lại quá kém, hơn nữa đây còn là do bẩm sinh. Như vậy không tốt!” “Ngươi có biện pháp chữa khỏi cho Văn nhi không?” Dương Quá có chút vội vàng nhìn Hồng Thất Công. Hồng Thất Công thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt Dương Quá tối sầm lại, bàn tay đặt ở trên lưng Võ Tu Văn nắm chặt lại. Âu Dương Phong sáp lại, lớn tiếng hỏi: “Con dâu, con bị bệnh hả?” “Cha, thân thể Văn nhi có chút không tốt, cha có biện pháp nào không?” Dương Quá mong đợi nhìn Âu Dương Phong. Âu Dương Phong gãi gãi mái tóc rối nùi trên đầu, đi tới đi lui, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, Dương Quá khẩn trương nhìn ông. Âu Dương Phong đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên một tia bối rối