Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi
Chương 14
Võ Tu Văn vừa thấy Triệu Chí Kính, trong lòng liền chấn động. Chỉ trong chốc lát, Dương Quá đã bị Triệu Chí Kính ném sang một bên, dù sao Dương Quá học võ cũng không lâu, chắc chắn không thể là đối thủ của Triệu Chí Kính. Triệu Chí Kính khinh thường cười, đi về phía Võ Tu Văn. Rất rõ ràng, mục tiêu của gã chính là Võ Tu Văn.
“Văn nhi, chạy mau…” Dương Quá đứng lên, tung một chưởng về phía Triệu Chí Kính. Một chưởng này tập trung tất cả những gì học được trong khoảng thời gian luyện tập vừa qua của Dương Quá, kình phong úp tới, Triệu Chí Kính cũng không dám khinh thường, xoay người đánh ra một chưởng không chút lưu tình, song chưởng chạm nhau. Dương Quá bị đẩy lui ra sau bốn năm bước, mà Triệu Chí Kính chỉ phải lui nửa bước, qua đó đã lộ rõ cao thấp hai bên.
Mặc dù Triệu Chí Kính hơi kinh ngạc vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, võ công của Dương Quá lại gia tăng không ít, tuy sau khi giao thủ, liền thấy được hắn vẫn còn kém gã rất xa, nhưng cũng vì vậy mà nhìn thấu được tiềm lực to lớn của Dương Quá, sát ý trong mắt gia tăng mãnh liệt, địch nhân có tiềm lực vô hạn như vậy, ai cũng biết nên thừa dịp nó còn chưa lớn mạnh mà làm cho nó biến mất.
Bước lên vài bước, gã không hề lưu tình mà tung ra chưởng thứ hai, Dương Quá đỡ chiêu, lại lui ra sau mấy bước. Triệu Chí Kính lại tiến lên, chưởng thứ ba liền được đánh ra. Ba chưởng này đều giống nhau, giống như chưởng đầu tiên, làm cho Dương Quá liên tục lui về sau. Ngay khi Dương Quá cảm thấy không thể cản nổi nữa, Triệu Chí Kính nhe răng cười chuẩn bị bồi thêm mấy chưởng nữa để chấm dứt tánh mạng của Dương Quá, thì bỗng bên tai truyền đến một trận tiếng động vo ve, ấn tượng bị ong độc chích lần trước vẫn còn khắc sâu trong lòng Triệu Chí Kính, nên cả người gã nhất thời cứng ngắc, Dương Quá thừa cơ hội đó giơ chân lên, đá vào hạ thân gã, đợi Triệu Chí Kính phát giác, mũi chân Dương Quá đã đá đến bụng. Triệu Chí Kính tránh không kịp, song chưởng tung ra, đánh Dương Quá bay ra ngoài, nhưng chính gã cũng bị ngã.
Võ Tu Văn xông lại, khoác tay Dương Quá lên vai mình, đỡ Dương Quá dậy, miệng cũng không ngừng nghỉ tạo ra mấy tiếng vo ve, mang hắn chạy đi. Vừa rồi Dương Quá kêu y chạy, y liền ném lo lắng ra sau đầu, nhưng mà y cũng không giúp được gì cho Dương Quá, đợi Dương Quá liên tục bị Triệu Chí Kính đánh lui về phía sau, mới đột nhiên nhớ đến phương pháp triệu hồi ngọc phong của Tôn bà bà. Võ Tu Văn cảm thấy chơi vui, nên mới quấn quít lấy Tôn bà bà mà đòi học. Tôn bà bà cũng lo lắng võ công Võ Tu Văn không mạnh, có cái này cũng có thể tự bảo vệ mình, cho nên dạy cho y. Không nghĩ tới hôm nay nó lại cứu mạng cả hai.
Võ Tu Văn mang theo Dương Quá chạy về phía trước, Dương Quá bị Triệu Chí Kính đánh một chưởng trúng ngực, máu tươi từ khóe miệng dần chảy ra, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ Võ Tu Văn. Tuy khinh công là thứ Võ Tu Văn học tốt nhất, nhưng nội lực không nhiều, giờ phút này còn đèo theo một người, chẳng được bao lâu, sắc mặt y liền tái nhợt, trán không ngừng rịn mồ hôi.
Triệu Chí Kính bị Dương Quá dùng toàn lực đá một cước ngã xuống đất, bên tai truyền đến tiếng vo ve càng ngày càng gần, giống như cảm giác được nơi bị ong độc chích lần trước lại ngứa lên, gã nhảy dựng, rồi nhìn bóng dáng hai người kia, khẽ cắn môi, vẫn quyết định đuổi theo. Từ khi Võ Tu Văn và Dương Quá tiến vào Cổ Mộ tới nay, gã thường xuyên đi quanh nơi này, hôm nay vận khí tốt liền gặp được bọn hắn. Nếu dễ dàng buông tha, không biết lúc nào mới có có hội gặp lại, nếu lúc đó tên tiểu tử Dương Quá kia đã trưởng thành, đây chẳng phải là tự tạo kẻ địch cho mình sao, không được, tuyệt đối không được…
Dương Quá lúc nãy vừa bị Triệu Chí Kính đánh trọng thương, lúc này chỉ dựa vào bản năng mà theo chân Võ Tu Văn, chạy được một đoạn thì tinh thần dần dần thanh minh lại, quay đầu sang nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Võ Tu Văn, liền cố gắng vận nội công, làm giảm bớt sức nặng trên người cho Võ Tu Văn.
Hoàn hảo hai người ra đi khỏi rừng cấm không xa lắm, cho nên rất nhanh có thể nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, nhưng tiếng bước chân Triệu Chí Kính phía sau cũng càng ngày càng gần, tuy Võ Tu Văn đã gọi đám ong độc tới, nhưng hiển nhiên lần này Triệu Chí Kính đã có chuẩn bị trước, cho nên chưởng phong liên tục được đánh ra, không có con ong nào có thể tiến gần gã, bất quá cũng may có thể làm giảm tốc độ của gã, bằng không với tốc độ của Võ Tu Văn, sớm đã bị vượt qua. Nhưng cũng chỉ hơi chậm lại mà thôi, Triệu Chí Kính thấy sắp đến bìa rừng cấm, gã hạ quyết tâm, không để ý đám ong độc đang uy hiếp, tiến lên vài bước, song chưởng đánh úp lên hai người.
Dương Quá thoáng nhìn động tác của Triệu Chí Kính phía sau, thân mình chợt lóe lên, đem Võ Tu Văn ôm vào trong lòng, đồng thời bị chưởng phong của Triệu Chí Kính đánh trúng, Dương Quá cảm thấy nơi cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nương nhờ lực đẩy của chưởng phong, lăn tới rừng cấm, ôm chặt lấy Võ Tu Văn vào lòng.
Triệu Chí Kính tung một chưởng ra phía trước, đám ong bên người không có lực cản nào nên nhất thời đều chen tới, Triệu Chí Kính dùng khóe mắt liếc nhìn Dương Quá bị đánh trúng, miệng còn chưa kịp nhếch, trên người đã bị cắn vài chỗ, nhất thời sắc mặt cứng đờ, hai tay giơ lên, dùng tay áo rộng thùng thình che đầu, chật vật chạy trốn…
Võ Tu Văn bị Dương Quá ôm chặt vào trong lòng, thân thể không ngừng lăn lăn, giống như thời gian trôi qua đã rất lâu mới ngừng lại. Không chờ cho đầu óc bớt choáng, y liền cuống quít ngẩng đầu nhìn người dưới thân, sắc mặt tái nhợt làm nổi bật khóe miệng màu đỏ, nhìn càng ghê người, Võ Tu Văn thấy mắt Dương Quá nhắm chặt, bối rối từ trên người hắn đứng lên, vỗ nhẹ mặt hắn, lo lắng kêu: “Dương Quá, Dương Quá, ngươi… sao rồi…” Nói xong, nhịn không được có chút nghẹn ngào.
Lông mi Dương Quá khẽ rung, nhưng không có mở, Võ Tu Văn khẩn trương nhìn, phát hiện hắn không mở mắt, nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy ra. Dùng tay tuỳ tiện lau khô, y đỡ Dương Quá tựa lên người mình. Thân thể Dương Quá cao lớn hơn y rất nhiều, Võ Tu Văn khom người xuống, cố gắng dùng sức cõng, từ từ đi về phía trước, chân Dương Quá kéo lê trên mặt đất ở phía sau.
Y cắn răng cõng Dương Quá vào phòng, cẩn thận đặt hắn lên giường, dùng vải nhẹ nhàng lau vết máu nơi khoé miệng của hắn, nhìn sắc mặt hắn tái nhợt, y bối rối vô cùng. Nghĩ đến mấy ngày nay, Dương Quá luôn chăm sóc mình, mà mình luôn coi hắn là nhân vật chính, chắc chắn sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn tái nhợt nằm đó, không có phản ứng, trong lòng y vẫn rất sợ, nếu Dương Quá thật sự…
Mạnh mẽ lắc đầu để không tiếp tục nghĩ vớ vẩn nữa, nắm lấy tay hắn, nhìn hắn nhíu mày, y nói khẽ: “Có phải rất khó chịu không? Ngươi có sao không? Ta sợ lắm, ngươi mau tỉnh lại đi.” Lông mi của Dương Quá hơi run rẩy, như là đang cố gắng mở mắt, nhưng cuối cùng vẫn vô lực, chẳng qua ngón tay được Võ Tu Văn nắm lấy đang khẽ giật giật.
Võ Tu Văn kinh hỉ nhìn, nhưng phát hiện mắt của hắn vẫn nhắm chặt, y lại thất vọng rũ mắt xuống. Ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, thân mình Dương Quá chấn động, lông mi bắt đầu không ngừng run rẩy, rồi mở mắt ra. Nhìn hốc mắt Võ Tu Văn đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười suy yếu, nhìn Võ Tu Văn, đến khi Võ Tu Văn dùng sắc mặt đỏ bừng gật đầu, trên mặt mới toả ra vẻ mừng rỡ, nụ cười trên mặt cũng tươi tắn hơn nhiều.
Võ Tu Văn thấy hắn rốt cuộc đã tỉnh lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, vốn vừa rồi chỉ vì xúc động nhất thời, bây giờ nhìn người kia vui mừng như vậy, hơn nữa hắn cũng đã tỉnh lại, khẩn trương trong lòng rốt cuộc tán đi, tia ngượng ngùng kia cũng đã biến mất. Y cười khẽ, nhưng thấy sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt nên có hơi lo lắng hỏi: “Thân thể ngươi sao rồi?”
“Đừng lo lắng, ta không sao, còn câu nói kia của ngươi, cho dù chết ta cũng nguyện ý.” Dương Quá cười nói.
Mặt Võ Tu Văn đỏ lên, nhưng vẫn lo lắng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.” Xoay người chuẩn bị rời đi.
Tay bị siết chặt, Võ Tu Văn cúi đầu nhìn, liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Dương Quá, Dương Quá mấp máy miệng, có chút khẩn trương nói: “Lời vừa rồi là thật chứ?”
Võ Tu Văn nhìn hắn bất an, khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán hắn, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dương Quá, y mím môi nở nụ cười, xoay người rời đi.
Qua thật lâu sau Dương Quá mới ngơ ngác giơ tay đặt lên nơi vừa được hôn, xúc cảm ấm áp mềm mại, mà chỗ đó cảm giác nóng đến lợi hại. Dương Quá ngây ngô cười, muốn nhảy dựng lên thét to một tiếng, nhưng lại động tới nội thương, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, sắc mặt Dương Quá trắng bệch, hắn liền ngồi xếp bằng, bắt đầu vận nội công chữa nội thương. Hắn muốn nhanh chóng khoẻ lên, không thể để cho Văn nhi lo lắng được, bây giờ hắn và Văn nhi đã…
Võ Tu Văn ở phòng bếp sắc thuốc, bởi vì thân thể y không tốt, cho nên trong nhà đều chuẩn bị rất nhiều thảo dược. Hiện tại vừa vặn có thể sắc cho Dương Quá một bát thuốc bổ máu, mất máu thì bổ máu, điều đó luôn luôn đúng. Nhìn làn hơi nước từ trên lò thuốc bốc lên, trong đầu y lại hiện ra bộ dạng ngây ngốc của Dương Quá vừa rồi, xì cười một tiếng, trong lòng từng chút bị ngọt ngào lấp đầy.
Đợi thuốc sắc xong, Võ Tu Văn cẩn thận đem vào trong phòng, thấy Dương Quá ngồi xếp bằng, biết hắn đang chữa nội thương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Y yên lặng ngồi một bên nhìn hắn, bất tri bất giác, từ lần đầu tiên gặp nhau ở trên thuyền cho đến bây giờ đã sắp hơn một năm, Dương Quá cũng thay đổi rất nhiều, không còn là bộ dáng gầy yếu ban đầu. Thiếu niên đang thời kì trưởng thành, cộng thêm tập võ, chiều cao đã tăng lên rất nhiều, khi đứng kế bên mình, hắn đã cao hơn gần một cái đầu, khuôn mặt cũng bắt đầu thay đổi, hiển nhiên là một thiếu niên anh tuấn. Mà mình bởi vì thân thể không tốt, thoạt nhìn so với bạn cùng lứa nhỏ hơn nhiều, tay chân nhỏ nhắn, làn da cũng trắng vô cùng, chạm nhẹ là xanh tím. Tuy rằng hiện tại thân thể so với trước kia đã khá hơn nhiều, nhưng so ra vẫn kém Dương Quá, Võ Tu Văn đã sớm quen với điều đó, nhưng cũng có đôi khi nghĩ rằng, đây có lẽ là cái giá khi sống lại ở thế giới này!
Lúc Dương Quá mở mắt ra đã nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm ngồi ở trước mặt, hắn có chút cao hứng, lại có chút sợ hết thảy vừa rồi chỉ là ảo tưởng của mình, hắn lắp bắp kêu một tiếng: “Văn nhi…”
Võ Tu Văn từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn bộ dạng của Dương Quá, nhịn không được phì cười, y bưng thuốc đến bên cạnh hắn nói: “Uống đi…” Dương Quá nhận lấy, cười ngây ngô vài tiếng, bưng lên uống cạn một hơi. Võ Tu Văn nhận lấy chén không đặt qua một bên, xoay người liền thấy Dương Quá nhìn chằm chằm mình, y ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi, điều tức thêm vài lần là ổn.” Dương Quá vỗ ngực, ý bảo chính mình không có việc gì, lại hô lớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Võ Tu Văn bối rối đè tay hắn, tức giận nói: “Ngươi không nên lộn xộn, thương thế còn chưa khỏi, không thể ngồi yên sao?”
Dương Quá ngây ngốc nhìn bộ dạng bối rối của Võ Tu Văn, trong lòng ngọt như mật đường. Đem người đang tức giận kia ôm vào lòng, biết ngươi lo lắng cho ta như vậy, cho dù vết thương nặng hơn nữa ta đều nguyện ý.
Võ Tu Văn sợ chạm tới nội thương của hắn, không có phản kháng, mặc cho hắn ôm, qua một hồi lâu mới vươn tay ôm lại hông hắn, đầu cũng nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, cảm giác được đôi tay đang ôm mình tăng thêm lực đạo, khóe miệng y nhịn không được hơi cong lên, cảm giác này, kỳ thật cũng không tồi…
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
21 chương
13 chương
13 chương