Thần Điển
Chương 314
Đây là chiêu thức bản thân Ma Phi lĩnh ngộ được, cũng là đòn sát thủ của hắn, ngưng tụ Hỏa Diễm Chấn Động lại một chỗ sẽ phát huy uy lực mạnh hơn bình thường rất nhiều. Hắn từng dùng chiêu Hỏa Diễm Chấn Động này trong nháy mắt đánh tan nguyên lực chiến giáp của một vị Võ Tôn. Sau đó sử dụng Ám Diễm giết chết đối thủ, bây giờ chiêu này chỉ có thể đối phó một đạo Phong Nhận?
Trong lòng Ma Phi hồi hộp không có cách nào dùng lời diễn tả được, hắn cho là mình nhắm mắt cũng có thể đánh bại tên thanh niên không biết sâu cạn này, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy vô cùng bất an.
"Ngươi rốt cuộc là ai?
" Ma Phi trầm giọng hỏi, hắn không hiểu tại sao Phong Nhận của đối phương lại có uy lực lôi điện. Đây là chuyện hắn chưa từng nghe nói qua, con người làm sao điều khiển được sấm sét?
Trên thực tế, nguyên lực dị hoá truyền thừa chỉ mới xuất hiện trong thời gian rất ngắn, những người nắm giữ lực lượng này còn quá ít. Ngoại trừ Ngõa Tây Lý ra, những người khác đều ở vào thời kỳ đỉnh phong, không cần thiết gióng trống khua chiêng truyền thụ kỹ xảo này cho hậu bối. Cho dù bọn họ muốn thì Quân Đồ Minh đại đế cũng không cho phép, Ma Phi dĩ nhiên không thể biết được trên đời có loại truyền thừa này tồn tại.
"Ta hả?
" Địch Áo cười cười nói: "Ta đến từ Tái Nhân Hầu tước lĩnh.
""Đạo sư của ngươi là ai?
" Ma Phi lại hỏi.
Có người càng già càng sợ chết, có người càng già càng tham tiền, mà Ma Phi có đủ cả hai, khi hắn biết tài vật của mình bị mấy người trẻ tuổi này dùng phương thức nửa đánh cướp nửa lừa bịp đoạt đi sạch sẽ. Hắn đã oán hận đám người Địch Áo thấu xương, sau đó tìm kiếm tung tích những người tuổi trẻ nhưng không có kết quả. Vì thế mới nuốt nỗi khổ tâm vào bụng, lúc gã tùy tòng của hắn nhận ra đám người Địch Áo làm cho hắn không kìm chế được tâm tình bộc phát hận ý mạnh mẽ. Vào lúc đó, hắn đã xem đám người Địch Áo trở thành người chết.
Bây giờ Ma Phi đang rất luống cuống, hắn ý thức được bản thân mình tiếp xúc với một loại truyền thừa đáng sợ hoặc là một cỗ thế lực thần bí trước kia hắn không biết đến. Người trẻ tuổi đã đáng sợ như thế, hậu đài sau lưng tuyệt đối không phải là thứ hắn có thể trêu chọc.
"Ngươi có tư cách hỏi sao?
" Địch Áo nhàn nhạt trả lời, hắn đã nhận ra khủng hoảng trong mắt Ma Phi. Một đối thủ như vậy rất khó gặp, thực lực không tính là cường đại, tâm thái cũng không xứng với cường giả, vì thế hắn muốn mượn cơ hội này kiểm tra lực chiến đấu chân chính của mình. Hắn không nỡ để cho Ma Phi rời đi, dứt khoát chặt đứt ý định rút lui của Ma Phi.
"Người trẻ tuổi, không nên quá cuồng vọng.
" Ma Phi lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng một chiêu này là có thể đánh ngã ta?
" Nguyên lực chiến giáp bị tổn hại trước ngực Ma Phi đang chậm rãi khép lại, đây cũng là cách thể hiện của lực lượng cường đại. Trừ phi có thể phá hủy nguyên lực chiến giáp trong nháy mắt, nếu không sẽ rất khó thương tổn một vị Võ Tôn.
"Ta không chỉ có một chiêu này.
" Địch Áo mỉm cười nói.
"Đây là bản thân ngươi muốn chết.
" Ma Phi nhe răng cười, hắn đã thật sự nổi giận.
Sau đó Ma Phi tung người đánh về phía Địch Áo với khí thế dị thường kinh người, vô số hỏa diễm từ các góc độ bay tới Địch Áo. Địch Áo dĩ nhiên không cho Ma Phi có cơ hội chiến đấu cận thân, trên thực tế tình cảnh của hắn không hề lạc quan, nếu muốn đánh bị thương hoặc là giết chết Ma Phi, hắn nhất định phải buông thả Phong Nhận ở khoảng cách gần. Nhưng bởi vì lực lượng chênh lệch quá xa nên không thể tiến lại gần được, nếu không sẽ bị Chân Hồng Chi Vũ vây khốn cực kỳ nguy hiểm, mặc dù trải qua Ngõa Tây Lý huấn luyện đặc biệt, kỹ xảo di chuyển cự ly gần đã được đề cao rất lớn, nhưng mà càng gần Ma Phi thì khe hở né tránh lại càng nhỏ.
Địch Áo lập tức lùi về sau, chạy ra xa bảy, tám thước liền bay thẳng lên trời, tiếp theo lộn một vòng đánh sang bên hông Ma Phi.
Ma Phi xoay người tiếp tục xông về phía Địch Áo.
Thân hình Địch Áo như quỷ mỵ không ngừng di động chung quanh Ma Phi, liên tục thả ra Phong Ưu Nhã tăng tốc độ lên nhanh như tia chớp, chợt đông chợt tây, chợt cao chợt thấp, dựa vào ưu thế tốc độ nhẹ nhàng né tránh Ma Phi công kích.
Nếu như nói Ma Phi là một con trâu điên thì Địch Áo như một con chim ruồi lanh lẹ, mặc dù bên kia có lực lượng áp đảo nhưng không thể chạm vào đối phương, mặc cho hắn điên cuồng đến mức nào cũng không có một chút ý nghĩa.
"Rầm rầm !
"Vô số hỏa diễm đánh thẳng xuống đất kích động bụi mù bay đầy trời, Địch Áo từ trong bụi mù lao ra, có khi tiếp tục lui về sau tận lực giữ vững khoảng cách nhất định, có khi lộn mấy vòng chuyển hướng công kích.
Đợt công kích tràn đầy bạo lực kéo dài ước chừng năm, sáu phút, thế công của Ma Phi vẫn càng lúc càng mãnh liệt không hề có dấu hiệu kiệt lực. Còn Địch Áo cũng nhẹ nhàng như thường, cảnh tượng này làm cho người ta sinh ra ảo giác tựa hồ chỉ cần hai người nguyện ý, cuộc chiến này sẽ tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.
Đột nhiên Ma Phi ổn định thân hình, trừng mắt ngó chừng Địch Áo, mở miệng định nói gì đó nhưng lại lộ vẻ do dự. Địch Áo ở vị trí cách Ma Phi hơn ba mươi thước, bộ dạng đạm mạc nhìn tới Ma Phi.
"Ngươi có thể nhìn thấy Ám Diễm của ta?
" Ma Phi cuối cùng mở miệng, hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã thả ra ba, bốn mươi đạo Ám Diễm phối hợp Chân Hồng Chi Vũ công kích, cố gắng ép Địch Áo tiến vào cạm bẫy tử vong. Nhưng hắn lại thất vọng vì Địch Áo luôn luôn né tránh Ám Diễm trước một bước, làm cho tất cả cố gắng của hắn đều hóa thành vô ích.
Địch Áo mỉm cười, dùng ánh mắt ranh mãnh trêu chọc Ma Phi: "Muốn biết tại sao?
"Sắc mặt Ma Phi lúc xanh lúc trắng, trên thực tế hỏi Địch Áo vấn đề này đã là chuyện vô cùng ấu trĩ, rất khó tưởng tượng được trong khi hai đối thủ đang quyết đấu sinh tử, đột nhiên một bên ngừng tay khiêm tốn thỉnh giáo đối phương. Nếu như Địch Áo trả lời sự thật chân tướng thì hắn còn thể diện gì nữa?
"Cẩn thận !
" Địch Áo thản nhiên nói, sau đó hắn hít vào một hơi dài, hít đến mức tận cùng, rồi dừng lại chốc lát, đột nhiên thở ra.
Hàng loạt Phong nguyên lực từ bốn phương tám hướng bay tới ngưng tụ thành một vòng tròn lớn, trong nháy mắt đã nhấc lên cơn bão bao phủ phạm vi trăm thước vuông.
Những nơi cơn bão quét qua có vài chỗ đột ngột bắn ra mấy điểm Hoả Tinh đen tuyền, màn đêm đã buông xuống nên những đốm lửa này hiện ra rất rõ ràng.
Sắc mặt Ma Phi từ xanh chuyển sang trắng, ngay khi Địch Áo đổi khí hắn cũng cảm nhận được áp lực trầm trọng, tựa hồ mảnh thiên địa chung quanh đây đã hợp nhất với Địch Áo thành một thể.
Không thể nào? Một Cực Hạn võ sĩ nho nhỏ làm sao lại có khí tức đáng sợ như thế? Trong khoảnh khắc đó, nguyên lực tràng của hắn gần như bị hoàn toàn chế trụ, mặc dù cảm giác như vậy biến mất rất nhanh nhưng Ma Phi vẫn cảm thấy không hề thoải mái, một tia sợ hãi chầm chậm dâng trào lên trong lòng hắn.
"Ngươi mệt mỏi?
" Địch Áo chậm rãi nói: "Đáng tiếc, ta sẽ không để cho ngươi nghỉ ngơi.
" Vừa dứt lời, thân hình Địch Áo lao tới Ma Phi nhanh như chớp, từ khi bắt đầu chiến đấu cho tới giờ, đây là lần đầu tiên Địch Áo chủ động tấn công.
"Vô liêm sỉ !
" Ma Phi rống lên giận dữ, sợ hãi trong lòng theo đó hóa thành lệ khí ngập trời, hắn cảm thấy biểu hiện của mình quá mức xấu hổ, đường đường Võ Tôn lại bị Cực Hạn võ sĩ dọa cho sợ hãi?
"Ầm ầm !
"Hỏa diễm đầy trời tụ lại rồi bắn xuống mặt đất, thanh âm nổ tung chói tai vang lên liên tiếp, trong cảnh tượng cát bay đá chạy khói bụi mịt mù, Địch Áo không ngừng bay nhảy lộn vòng tránh né Ma Phi công kích. Lát sau hắn xuất hiện ở bên hông Ma Phi. Một vị Võ Tôn thả ra Chân Hồng Chi Vũ có uy lực cực lớn, nếu đột kích chính diện thì hắn chắc chắn thua thiêt, vì thế phải di chuyển từ mặt bên từ từ áp sát Ma Phi mới là phương pháp tốt nhất.
Ma Phi đã thật sự giận dữ, hàng nghìn hàng vạn ngọn lửa bị hắn điều khiển kín kẽ đến mức gió thổi không lọt, nhưng Địch Áo vẫn lạng lách trơn trượt như lươn, tốc độ nhanh tới cực điểm, rõ ràng mắt thấy sắp sửa đánh trúng Địch Áo nhưng đối phương lúc nào cũng có thể tránh thoát công kích của hắn trong gang tấc. Cảm giác như vậy giống như là dốc toàn lực đánh một quyền vào không khí vậy, hiện tại Ma Phi đang cực kỳ khó chịu.
Địch Áo đang từ từ tiến tới tìm kiếm cơ hội, còn Ma Phi càng đánh càng kinh hãi, bởi vì hắn rốt cuộc phát hiện ra một điểm cổ quái, đối phương có thể buông thả Phong Ưu Nhã liên túc, điều này là sao? Cho dù là Phong hệ võ sĩ cấp bậc Võ Tôn cũng không thể làm được như vậy, chuyện này đã vi phạm thường thức Ma Phi từng biết trước kia.
Phong Nhận ẩn chứa lôi điện, có thể buông thả Phong Ưu Nhã không gián đoạn, Địch Áo rõ ràng không phải là một Phong hệ võ sĩ bình thường. Điều này ngược lại khơi dậy sát ý trong lòng Ma Phi, người như vậy nhất định có hậu đài là thế lực cực kỳ đáng sợ. Dựa theo thời gian suy tính, bây giờ A Mạn Nam tước hẳn là đã đuổi kịp nhóm người kia. Bản thân A Mạn Nam tước chính là Cực Hạn võ sĩ cao cấp, trong nhóm đó bộ dạng Địch Áo thoạt nhìn cũng không có thực lực cường đại gì cả, sợ rằng chiến đấu bên kia đã sớm kết thúc rồi. Sự tình đã phát triển đến nước này, thù hận song phương đã không thể hóa giải, cho nên Ma Phi nói gì cũng không dám để cho Địch Áo trở về.
Mặc dù Ma Phi rất kiêng kỵ Phong Nhận cổ quái của Địch Áo, nhưng tình thế hiện tại Ma Phi vẫn chiếm cứ ưu thế rất lớn, Ma Phi có thể thất ngộ bị Địch Áo đánh trúng vài cái cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, vì thế tâm tình hắn thoải mái hơn đối phương rất nhiều.
Nhưng Địch Áo lại không được, tình cảnh bây giờ của Địch Áo tương đương với khiêu vũ trên mũi đao, không thể sai sót một chút nào. Đối với Địch Áo, sai lầm chẳng khác nào tử vong, chỉ cần bị một hỏa cầu trong đó cuốn lấy rất có thể sẽ bị đối phương đánh chết ngay tại chỗ.
Nguy hiểm cực độ làm cho đầu óc Địch Áo càng thêm rõ ràng, cảm ứng nguyên lực trong thân thể đạt đến trình độ tinh vi trước nay chưa từng có, mỗi một đạo Phong nguyên lực trong không khí phảng phất như biến thành cảm xúc hỗ trợ Địch Áo, tùy thời nhắc nhở hắn nguy hiểm sắp đến. Nhờ thế Địch Áo mới có thể kiên trì đến bây giờ, nếu chỉ dựa vào năng lực liên tục buông thả Phong Ưu Nhã, sợ rằng hắn đã sớm biến thành một cỗ thi thể rồi.
Ma Phi có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, chẳng những có thể khóa chặt phương hướng Địch Áo di động, thậm chí còn có thể dự đoán điểm rơi kế tiếp của Địch Áo. Khiến cho Địch Áo phải không ngừng buông thả Phong Ưu Nhã và Tật Phong Tấn Ảnh. Cho dù tư chất Địch Áo xuất sắc đến mức nào, tóm lại nguyên lực luôn có hạn, Ma Phi bình tĩnh thao túng Chân Hồng Chi Vũ truy kích Địch Áo, chỉ cần Địch Áo lộ vẻ mỏi mệt sẽ lập tức bị đánh gục ngay tại chỗ.
Căn Luân trong cơ thể Địch Áo lưu trữ nguyên lực vượt xa Ma Phi dự đoán, nhưng từ nãy đến giờ đã tiêu hao rất lớn, may là trải qua Ngõa Tây Lý huấn luyện nên Địch Áo đã quen với cảm giác lâm vào trạng thái cực hạn. Bây giờ không phải là vấn đề nguyên lực, mà là Ma Phi công kích quá dày đặc, mỗi thời mỗi khắc Địch Áo đều phải tập trung tinh thần cao độ, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng hắn sẽ té ngã trước Ma Phi.
Địch Áo không thể không thừa nhận thực lực giữa mình và cường giả Võ Tôn vẫn có chênh lệch rất lớn, thế nhưng cục diện trước mắt Địch Áo đã có thể tự hào rồi. Dõi mắt khắp đại lục có Cực Hạn võ sĩ nào có thể ở chống đỡ một vị Võ Tôn trong thời gian dài như vậy mà bất bại hay không?
Từ từ trong lòng Địch Áo sinh ra thối ý, tính toán thời gian thì đám người Tác Phỉ Á hẳn là đi rất xa rồi, có Mạc Lâm ở đó, nhóm võ sĩ A Mạn Nam tước không thể tạo thành uy hiếp gì. Địch Áo không lo lắng điểm này, nhưng trước khi rời đi, Địch Áo vẫn muốn thử một lần lợi dụng dòng xoáy nguyên lực thả ra Phong Nhận rốt cuộc có thể công phá nguyên lực chiến giáp hay không? Lần trước đánh Ma Phi đánh trở tay không kịp vẫn chưa thể chứng minh điều gì.
Địch Áo tránh thoát một đám hỏa cầu bay tới, tiếp tục phi thân về phía trước, đồng thời hít vào một hơi thật dài. Ma Phi thấy Địch Áo có dấu hiệu dừng lại thì trong lòng mừng rỡ lập tức thả ra Hỏa Diễm Chấn Động.
Nhưng trước khi ánh lửa xuất hiện Địch Áo xoay người bay ngược lại, để cho Hỏa Diễm Chấn Động của Ma Phi rơi vào khoảng không. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, Địch Áo căn bản không dám dừng lại một lần nào, từ từ trở thành thói quen chiến đấu cần thiết. Địch Áo quay người bay ngược lại là vì có dự định buông thả Lôi Quang Phong Nhận, loại Phong Nhận này thua kém ở chỗ khoảng cách công kích khá ngắn, đối mặt võ sĩ cùng giai dĩ nhiên không tính là vấn đề nhưng đối mặt cấp bậc Võ Tôn tệ đoan biểu hiện quá rõ ràng. Một khi Địch Áo phát động công kích, đồng thời cũng sẽ đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm.
Thấy Địch Áo lấy đà xông tới, Ma Phi tự nhiên nghĩ là Địch Áo chán sống, trên thực tế Ma Phi chưa từng gặp qua đối thủ nào bền bỉ như Địch Áo. Hắn cho ra phán đoán đầu tiên là Địch Áo nhất định muốn thả ra đạo Phong Nhận cổ quái kia, ánh mắt Ma Phi chợt lóe sáng, chẳng lẽ loại Phong Nhận này cần phải buông thả gần người?
Ma Phi phân một mảnh hỏa diễm ra ngăn cản phía sau Địch Áo, phần lớn biển lửa còn lại bay lượn ở trước người đề phòng Địch Áo công kích. Đạo Phong Nhận kia rất cổ quái nên Ma Phi phải cẩn thận đối phó.
Địch Áo phảng phất không thấy được luồng hỏa diễm ngăn chặn sau lưng, chỉ cần liều mạng bị thương hắn cũng nắm chắc có thể thoát ra ngoài. Chuyện trọng yếu trước mắt là Địch Áo muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình có chính xác hay không, có đôi khi kết quả một cộng một chưa chắc bằng hai.
Địch Áo giơ tay lên, đầu ngón tay lóe ra lôi điện, một đạo Phong Nhận màu xanh nhạt bắn thẳng tới Ma Phi.
"Quả thế !
"Ma Phi cười lên dữ tợn, đồng dạng chiêu thức dùng quá nhiều lần sẽ mất đi hiệu quả vốn có, hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi.
Một mảnh hỏa diễm dài hẹp liên tiếp công kích đạo Phong Nhận kia, khi Phong Nhận còn cách Ma Phi chừng nửa thước xa rốt cuộc bị ngọn lửa đánh tan. Lúc này thân hình Địch Áo lướt qua một bên né tránh đám hỏa diễm phía sau đánh lén, năng lực thao túng của Võ Tôn quả là đáng sợ. Ma Phi vừa đối phó đạo Phong Nhận kia vẫn còn dư lực phân tâm công kích Địch Áo.
Ngay khi Địch Áo né tránh đã thả ra đạo Phong Nhận thứ hai, tốc độ còn nhanh hơn một chút, Phong Nhận xuyên qua không khí mơ hồ phát ra tiếng sấm ầm ầm.
Địch Áo có thể thả ra Phong Nhận thứ hai nhanh như vậy đã nằm ngoài Ma Phi dự liệu. Mặc dù không rõ ràng lắm tại sao Địch Áo có thể điều động lực lượng sấm sét, nhưng Ma Phi tin tưởng bí kỹ như vậy nhất định phải hao phí nguyên lực rất lớn. Sự thật đúng như Ma Phi suy nghĩ, Địch Áo chỉ có thể buông thả loại Phong Nhận này khoảng năm lần, nhiều hơn nữa sợ rằng không thể giữ vững dòng xoáy nguyên lực ổn định.
Đánh tan đạo Phong Nhận thứ nhất, Ma Phi đã quen với cách ứng phó chiêu này, làm bộ nhẹ nhàng như thường chuẩn bị nghênh đón đạo Phong Nhận thứ hai. Ma Phi cũng hơi khẩn trương, không còn khả năng đánh lén Địch Áo nữa, ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ xoắn chung một chỗ lao thẳng về phía đạo Phong Nhận, "ầm ầm ầm", vô số tia lửa bắn tán loạn. Trong lúc Phong Nhận tiêu tán thì hỏa diễm đầy trời cũng bị dập tắt không ít, lôi điện bám vào Phong Nhận cổ quái tới cực điểm, tuy bị công kích mờ đi vài phần nhưng vẫn có thể đột phá hàng rào Chân Hồng Chi Vũ phong tỏa, tuy nhiên do lực lượng chênh lệch quá lớn đến cuối cùng đã bị Ma Phi đánh tan.
Nhưng chuyện tới đây còn chưa kết thúc, Địch Áo lấy hơi một lần nữa, hai ngón tay đồng thời sáng lên thanh mang. Sau một cái chớp mắt hai đạo Phong Nhận một trước một sau hiện ra, sau khi thành công buông thả hai đạo Phong Nhận này, Địch Áo lập tức lui về phía sau, sắc mặt trở nên tái nhợt. Liên tục buông thả bốn đạo Phong Nhận đã là cực hạn của hắn, ít nhất trong vòng hai ngày, hắn không thể tiếp tục vận dụng dòng xoáy nguyên lực.
Ma Phi cực kỳ sợ hãi, vội vàng thả ra Hỏa Diễm Chấn Động, đồng thời luồng hỏa diễm quanh người điên cuồng lao thẳng tới hai đạo Phong Nhận kia. Ma Phi thao túng hỏa diễm linh hoạt tới cực điểm, toàn bộ số hỏa cầu còn lại hợp thành bức tường kín kẽ ngăn chặn ở trước người hắn.
Toàn bộ quá trình miêu tả khá dài nhưng thực tế diễn ra với tốc độ rất nhanh, từ lúc Phong Nhận thứ nhất bắt đầu hiện ra đến khi Địch Áo thả ra hai đạo Phong Nhận sau cùng, thời gian cách nhau chỉ có vài giây mà thôi.
Hai đạo Phong Nhận một trước một sau đột phá quang mang Hỏa Diễm Chấn Động, đánh thẳng vào bức tường phòng hộ do hỏa diễm tạo thành. Ma Phi trong lúc vội vã ngăn chặn không thể sử dụng đủ lực lượng ngăn cản Phong Nhận, trong nháy mắt đã bị công kích tới sát người.
Ma Phi chỉ kịp nghiêng người qua một bên, hắn là Hỏa hệ võ sĩ nên không có năng lực gia tăng tốc độ như Phong hệ võ sĩ, hắn chỉ có thể làm được như thế là cùng.
Hai đạo Phong Nhận trước sau oanh kích vào bả vai Ma Phi, đạo Phong Nhận thứ nhất đánh vào nguyên lực chiến giáp phát ra một đoàn lôi quang xanh ngọc, lực lượng sấm sét ẩn bên trong lần lượt triệt tiêu nguyên lực chiến giáp trên người Ma Phi. Đầu vai hắn xuất hiện một lỗ thủng to bằng đồng xu, cũng may hắn thả ra nguyên lực chiến giáp từ sớm nên một kích kia chỉ công phá được nguyên lực chiến giáp rồi tan mất, không thể tạo thành thương tổn cho Ma Phi chút nào.
Nhưng vào lúc này đạo Phong Nhận thứ hai kịp thời bay tới, trước khi Ma Phi tu bổ nguyên lực chiến giáp, nó đâm thẳng vào thân thể Ma Phi không chút trở ngại. Ma Phi kêu thảm một tiếng bay ngược về phía sau, trên đầu vai xuất hiện một lỗ thủng trong suốt, quỷ dị chính là miệng vết thương không thấy một giọt máu tươi nào trào ra, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng vài tia hồ quang chớp lóe chung quanh vết thương.
Ma Phi kinh hãi tới cực điểm, không phải vì thương thế trên người, mà là từ miệng vết thương không ngừng truyền cảm giác tê dại làm cho tim của hắn đập lỗi nhịp. Người ta bình thường luôn ôm lòng phòng bị đối với những vật không biết không hiểu, Ma Phi cũng là như thế. Hắn căn bản không quan tâm vết thương nhỏ như thế này, cường giả Võ Tôn có năng lực khôi phục rất mạnh, nhưng vết thương to bằng đồng xu này lại khiến cho Ma Phi bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi, bởi vì nó đại diện cho một loại lực lượng mà hắn chưa được biết.
Địch Áo thoát ra khỏi phạm vi Ma Phi công kích, lẳng lặng đứng tại chỗ suy nghĩ. Hắn không hài lòng với kết quả hiện tại, dốc toàn lực liên tục công kích đầu vai Ma Phi chỉ lưu lại một vết thương nho nhỏ như thế đúng là không đáng, vốn còn tưởng rằng bằng vào năng lực này có thể đối chọi với cường giả Võ Tôn, nhưng bây giờ nhìn lại đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Truyện khác cùng thể loại
449 chương
478 chương
1966 chương
1050 chương
697 chương
64 chương
1621 chương
18 chương
5 chương