Thần Điển
Chương 273
Còn bản thân Ngõa Tây Lý thành tựu cực cao, ngộ tính sâu dầy hơn hẳn người khác. Lấy thân phận Thánh Vũ Sĩ vượt cấp đánh chết Thần Vũ Giả đủ để chứng minh năng lực của hắn một cách rõ ràng. Nếu như so sánh nguyên lực mạnh yếu thì Ngõa Tây Lý không thể nào đứng trong hàng ngũ mười người trên đỉnh thế giới, nhưng so sánh phương diện kỹ xảo vận hành nguyên lực, hắn tuyệt đối tiến vào hàng ngũ ba người đứng đầu. Thần Điển ngưng tụ từ trí tuệ của vô số cường giả đối với Ngõa Tây Lý có ý nghĩa vô cùng thâm hậu, dùng mấy chữ cây khô hạn gặp mưa xuân để hình dung cũng không quá đáng.
Nếu không có Thần Điển, hắn rất có thể cho rằng đám mây đen kia chỉ là một đám mây bình thường, nhưng bây giờ hắn rõ ràng cảm ứng được Thủy nguyên lực đang xao động ở trong đó.
Thánh Vũ Sĩ, ở trong đám mây đen kia có một vị Thánh Vũ Sĩ.
"An Đông Ny ở đâu?
" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước giận đến nổ phổi, gào lên: "Bảo tên Đặng tới gặp ta, lập tức.
"Lời này vừa nghe tương đối kỳ quái, nếu muốn tìm An Đông Ny tại sao lại phái người đi tìm Đặng Khẳng? Nhưng nếu là người biết nội tình sẽ cười thầm trong bụng, bời vì muốn sai An Đông Ny đi làm chuyện gì là một việc cực kỳ khó khăn, còn không bằng khống chế Đặng Khẳng. Chỉ cần Đặng Khẳng nghe lời, như vậy An Đông Ny sẽ vô cùng biết điều phối hợp.
"Đại nhân, người xem!
" Một gã tùy tùng chỉ tay về phía sau lớn tiếng kêu lên.
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước quay đầu nhìn lại thì thấy một thân ảnh đang bay lên như diều gặp gió, lại còn bay về phương xa nữa, hắn nhíu mày cẩn thận quan sát thì nhận ra đó là An Đông Ny.
"Khốn kiếp, dám lâm trận bỏ chạy?
" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước giận tím mặt: "Đặng Khẳng, lão tử sẽ không tha cho ngươi.
" Thật ra mặc dù thế cục bây giờ không ổn nhưng chưa chắc không có cơ hội đánh hòa. Nếu như An Đông Ny lợi dụng tốc độ đột nhập trận địa bên địch, sau đó nhiễu loạn tiết tấu tiến công của đối phương. Cho dù không đánh chết được cường giả Võ Tôn, chỉ cần giảm bớt áp lực cho bên mình là có thể chủ động phản công, nhưng hiện tại An Đông Ny rời đi làm cho hắn không có biện pháp.
Cái tên tùy tùng đứng sau lưng Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước từng lên tiếng cảnh báo lộ vẻ mặt phức tạp, hắn muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ biết than thở một hơi rồi thôi.
"Ngươi đang chờ cái gì nhỉ?
" Ngõa Tây Lý nheo mắt lại, tốc độ đám mây đen càng lúc càng chậm, sau đó đứng yên bất động.
"Chờ ta? Được rồi, ta sẽ làm cho ngươi hài lòng.
"Vừa dứt lời Ngõa Tây Lý đã bay lên trời, một quang dực (cánh ánh sáng) màu xanh xuất hiện ở sau lưng hắn, sau đó cặp cánh đập nhẹ một cái đẩy thân hình hắn vọt thẳng tới trước nhanh như tia chớp.
Căn bản không có quá trình gia tốc, trong nháy mắt khởi động, tốc độ Ngõa Tây Lý đã lên đến đỉnh, luồng không khí chung quanh thân thể hắn nhẹ nhàng chấn động tạo thành từng đợt dao động vô hình khuếch tán ra bốn phương tám hướng tựa như phụ trợ cho hắn. Tiếp theo là một tràng thanh âm nổ vang như tiếng sấm rền vang vọng giữa không trung, những người thực lực kém bị tiếng nổ làm cho choáng váng đầu óc, hoảng sợ dừng tay. Ngay cả Quang Mang võ sĩ cũng lộ vẻ thống khổ, dùng hai tay che lỗ tai lại.
"Các con của ta, không cần phải sợ, không nên sợ, đây là lần điên cuồng sau cùng của bọn hắn rồi.
" Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước vẫn đang cố gắng ủng hộ tinh thần binh sĩ phe mình.
"Bọn họ nhất định…
"Còn chưa nói xong, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đột nhiên im miệng, hai mắt trợn trừng thật to.
Chỉ trong nháy mắt đó, Ngõa Tây Lý đã vọt qua khoảng cách ngàn thước, dừng lại trên bầu trời quân đội Đại công lĩnh, sau đó hai tay hắn từ từ giơ lên, lấy thân thể của hắn làm trung tâm từng đợt sóng gợn vô hình nhanh chóng lan tràn ra xa. Hơn nữa, hình ảnh kỳ dị này vẫn không ngừng bành trướng, qua chừng mười mấy giây, ở trong mắt vô số võ sĩ, không gian trên trời hoàn toàn vặn vẹo, bầu trời xanh lam chậm rãi ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy như thực chất.
Hai tay Ngõa Tây Lý đẩy ra hai bên, theo sau tiếng rít trầm muộn là một cơn gió lốc khổng lồ đột nhiên thành hình, hàng vạn hàng chục vạn đạo Phong Nhận dao động, bay múa ở trong cơn lốc đó.
"Bạo Phong Sát Trận.
"Đây là bí kỹ cường đại chỉ có Phong hệ Thánh Vũ Sĩ mới có thể buông thả.
Vô số Phong Nhận mang theo lực sát thương kinh khủng, từng mảnh máu thịt bị cắn nát văng tung tóe ra bốn phía, quân kỳ tượng trưng cho sĩ khí biến thành vụn vải bay lả tả trong cơn cuồng phong, ngay cả cột cờ bằng sắt cũng bị cắt gãy thành từng khúc.
Trong phạm vi cơn lốc bao phủ không có bất kỳ tính mạng nào có thể sống sót, Địa Long Thủ Hộ thoạt nhìn rất chắc chắn lại bị cắt nát y như vỏ trứng gà vậy, đạo phòng hộ bể tan tành thì tiếp theo trúng đòn chính là gã võ sĩ ở bên trong. Về phần Bàn Thạch Thủ Hộ thì không cần phải nói, toàn bộ mọi thứ hoàn toàn không có một chút lực chống đỡ khi va chạm với lốc xoáy Phong Nhận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.
Truyện FULLChân Hồng Chi Vũ uy phong mạnh mẽ chỉ còn lại vô số đốm lửa nhỏ nhoi, Thủy hệ võ sĩ thi triển bí kỹ tự giam mình Băng Bích mong cứu được một mạng, nhưng trước mặt cơn lốc xoáy kinh khủng àny, kỹ năng tự cứu đó lại biến thành vô cùng buồn cười. Ngay sau khi Băng Bích bị chém đứt thành từng khúc thì thân thể người ở trong đó cũng tự động rời ra đổ nhào xuống đất.
Chỉ có Võ Tôn dựa vào nguyên lực chiến giáp bền bỉ là có thể chạy ra ngoài tìm đường sống, nhưng khi bọn hắn thoát ra khỏi phạm vi cơn lốc bao phủ thì cước bộ lảo đảo, đầu tóc bù xù, cả người đẫm máu, không biết đó là máu là của hắn hay là đồng bọn nữa.
Ngay khi Ngõa Tây Lý xuất thủ đã tuyên cáo vận mệnh của mấy ngàn võ sĩ, ở chỗ này Thánh giả chính là thần, những võ sĩ bình thường chỉ là con kiến hôi chờ bị ý chí của thần bóp thành bụi phấn.
"Hắn đang nói với chúng ta.
" Ở phương xa, trên một cái kiệu lớn do ba mươi mấy tên võ sĩ khiêng, một người trung niên gương mặt ngăm đen nhẹ giọng nói.
"Quá thiếu kiên nhẫn.
" Ở hướng khác nơi đường chân trời, một gã võ sĩ khoác áo choàng màu đỏ thở dài: "Vốn là một trận chiến tất thắng, chờ thêm một lát là được rồi, cần gì phải táo bạo như vậy. Ta hoài nghi hắn có thể chống đỡ Hắc Sơn Công tước được mấy phút đây?
""Đại nhân, vậy thì chúng ta...
" Tu do dự nói.
"Không, đây là cơ hội duy nhất của ta.
" Phỉ Tể Đại công lắc đầu: "Bất kể nói thế nào, hắn cũng là một vị Thánh Vũ Sĩ, nếu như ta liên thủ với hắn vẫn không thể nào giết chết Hắc Sơn Đại công. Ha hả, xem như đây là một trận cuối cùng của ta.
"Tát Mỗ Nhĩ trợn mắt há mồm mặc kệ nước dãi nước mũi tràn lan ra mặt, nhìn càng cơn gió lốc khủng khiếp kia từ từ bay tới gần. Giờ phút này, đại não hắn đã không còn đủ dùng, chuyện gì xảy ra? Tại sao có một vị cường giả Thánh cấp xuất hiện ở chỗ này?
"Đại nhân, đi nhanh.
" Một gã tùy tùng quát to một tiếng rồi vội vã bỏ chạy về phía sau. So sánh với những người khác thì hắn coi như cực kỳ trung thành rồi, bởi vì những tên tùy tùng khác đã sớm bỏ qua Tát Mỗ Nhĩ ở nơi này, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
Tát Mỗ Nhĩ như từ trong mộng chợt tỉnh, vội vàng sải bước chạy trốn, trong lúc cấp bách hắn vẫn còn tâm tư ngó chừng phương hướng cơn lốc, khóe miệng lộ ra nụ cười hả hê. Hướng Ngõa Tây Lý đang công kích chính là vị trí Sơn Đế Hầu tước, quân đội do Sơn Đế Hầu tước mang đến đã bị cơn lốc tẩy lễ chết mất bảy tám phần mười rồi.
Vì thế trong lòng Tát Mỗ Nhĩ âm thầm khoái trá, cho mày chừa cái tội ngang ngược càn rỡ, báo ứng, đúng là báo ứng.
Thật ra tố chất tâm lý Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước đã có thể xem là cứng cỏi, hiện tại trên mặt những Hầu tước khác và các vị quý tộc Đại công lĩnh đều lộ vẻ tuyệt vọng, hoảng sợ bỏ chạy như chó nhà có tang. Bọn họ đã không còn thấy tương lai và hi vọng, không ngờ Tái Nhân Hầu tước lại tìm được một vị cường giả Thánh cấp làm chỗ dựa, bọn họ xong đời rồi. Hơn nữa chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc, ngày sau Tái Nhân Hầu tước khẳng định sẽ tiến quân trả thù.
Chỉ có Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước là ngoại lệ, lúc mới bắt đầu bởi vì bị lực lượng áp đảo làm cho kinh sợ, nhưng sau đó hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, con ngươi không ngừng loạn chuyển, trong lòng suy nghĩ miên man. Hắn không sợ Tái Nhân Hầu tước, thật sự không được thì lão đầu hàng là được chứ gì? Lúc trước hai người cũng không có thù hận, Tái Nhân Hầu tước không cần thiết làm khó hắn.
Có cường giả Thánh cấp chỗ dựa, Tái Nhân Hầu tước đã trở thành người có lực cạnh tranh mạnh nhất cho vị trí Đại công. Chờ sau khi Tái Nhân Hầu tước được như nguyện vọng trở thành Đại công tước, hắn hiệu lực dưới trướng Tái Nhân ít nhất cũng có thể giữ lại cái ghế Hầu tước.Ừ, nhất định phải làm người thứ nhất đầu nhập vào tên kia, như vậy mới được người ta coi trọng. Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước càng nghĩ càng kích động, cho rằng mình thật sự quá anh minh, nhưng vào lúc này hắn thấy một làn sóng thủy triều đen kịt đang ùn ùn kéo tới.
Ngõa Tây Lý vừa ra tay chính là một kích quỷ khiếp thần kinh, ngay cả đại nhân vật như Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cũng phải lâm vào run rẩy sợ hãi huống chi những võ sĩ bình thường. Đám người Triệt Á nhất thời cũng mất đi tâm tư tham chiến, đối phương có cả cường giả Thánh cấp, đây là chuyện trước đó bọn hắn không bao giờ nghĩ tới.
Tình hình phát triển tới hiện tại, cho dù bọn hắn giết chết mấy người Địch Áo cũng không thể vãn hồi cục diện. Huống chi mấy tên đối thủ trước mắt rất tà môn, rõ ràng nhìn qua cấp bậc không cao nhưng thực sự đánh nhau không có một người nào dễ trêu chọc. Địch Áo không cần phải nói, bọn hắn xuất động ba Cực Hạn võ sĩ cũng không thể ngăn cản đối phương, ngay cả cái tên Hỏa hệ võ sĩ chỉ biết buông thả Liệt Diễm Trảm kia cũng làm cho bọn hắn mãnh liệt rung động, đám người Triệt Á đứng cách biển lửa mấy chục thuớc vẫn có thể cảm giác được hơi nóng đập vào mặt. Cái loại khí thế hừng hực dường như muốn đốt cháy hết thảy này khiến cho từ đáy lòng bọn hắn mất tự chủ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Từ trong ngọn lửa truyền ra từng đợt thanh âm gào thét tức giận, gã Địa hệ võ sĩ bị vây ở bên trong đã lộ r vẻ tuyệt vọng, Địa Long Thủ Hộ bị Liệt Diễm thiêu đốt bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, đây rốt cuộc là bí kỹ gì? Thậm chí Địa Long Thủ Hộ vốn có năng lực phòng ngự mạnh nhất cũng không ngăn cản nổi.
Về phần gã Thủy hệ võ sĩ đã bị biển lửa lan tràn tới nhanh chóng đốt thành tro bụi, ngay cả xương cũng không có lưu lại.
"Đi !
" Triệt Á quát lớn, đồng thời chậm rãi lui về phía sau, tiếp tục triền đấu đã không còn ý nghĩa gì nữa. Về phần hai người đồng bạn bị Ca Đốn vây khốn không phải là hắn không muốn cứu, mà là không thể ra sức. Một khi bí kỹ bọn hắn buông thả tiến vào phạm vi Hỏa Thịnh Yến lập tức biến mất không tung tích y như đá chìm đáy biển. Cường độ phòng ngự của bí kỹ này thậm chí vượt qua Địa Long Thủ Hộ.
Địch Áo tránh ra khỏi đường lui của đối phương, đại cục đã định nên không cần thiết đuổi theo mấy người này, dã thú sắp chết còn biết cắn một nhát, nếu quả thật ép bách đối phương quá mức sẽ dẫn đến kết quả ngoài dự liệu.
Lôi Mông lục tục bò dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn tới biển lửa nóng bỏng cách đó không xa. Nếu như không nhờ có mấy gã Cực Hạn võ sĩ liên thủ công kích đánh hắn bay ra xa như vậy, đúng là quá may mắn. Nếu không hắn bây giờ cũng chẳng khá hơn cái tên nằm ở trong biển lửa kia, bộ dạng đau khổ giãy dụa bên trong Hỏa Thịnh Yến của Ca Đốn quả thật là kinh khủng, Lôi Mông không bao giờ muốn tự mình cảm nhận một lần.
Phí Đức Sĩ đã sớm thối lui sang một bên, nhiệt độ biển lửa cực cao ngay cả hắn cũng chịu không nổi, từ đó có thể suy đoán uy lực một chiêu Hỏa Thịnh Yến cường hãn tới mức nào.
Sau khi tiểu đội Cực Hạn võ sĩ rút lui, gã Địa hệ võ sĩ bị vây ở trong biển lửa có lẽ đã rõ ràng bản thân bị đồng bọn từ bỏ, hắn không cam lòng rống giận ầm ĩ. Nhưng thời gian không qua bao lâu, thanh âm của hắn đã biến thành tiếng hét thê lương, từ ngoài nhìn vào có thể thấy nhìn trong biển lửa đang có một thân ảnh lảo đảo điên cuồng đột phá, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi biển lửa.
Lát sau trong biển lửa đã không còn tiếng động nữa, trước sau chỉ có vài phút, một gã Địa hệ võ sĩ cao cấp cứ như vậy chết ở trong tay Ca Đốn. Bí kỹ cường đại như thế làm cho Phí Đức Sĩ cũng không khỏi động dung, có lẽ Phí Đức Sĩ đủ khả năng giết chết một gã Địa hệ Cực Hạn võ sĩ, nhưng lại không thể thong dong giống như Ca Đốn, có thể không cần để ý tới công kích của những người khác, đây mới đúng là một chiêu công phòng nhất thể chân chính.Ánh lửa tan hết, Ca Đốn mặt mày tái nhợt xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn bộ dạng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã hao phí không ít nguyên lực.
Ca Đốn xoay người, trợn mắt nhìn về phía Lôi Mông: "Ta không phải đã bảo ngươi mau tránh ra hay sao? Vì sao ngươi còn chạy tới nơi này? Không muốn sống nữa hả?
"Lôi Mông bất đắc dĩ gãi gãi đầu, không, lần này coi như là khổ uổng phí rồi. Nếu hắn sớm biết Ca Đốn thi triển bí kỹ có chức năng phòng ngự, hắn ngu đến mấy cũng không xông vào chịu chết.
Ca Đốn đang định nói điều gì đó nhưng vẫn phải nhịn xuống. Thật ra trong lòng hắn đang rất cảm động, nhưng chính là vì như vậy hắn mới tức giận. Một khi Lôi Mông xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, hắn làm sao tha thứ cho bản thân được?
Dưới tình huống đó, chỉ cần Bàn Thạch Thủ Hộ của Lôi Mông yếu hơn một chút, chỉ sợ là diệt vong sớm nửa giây, Lôi Mông sẽ có kết quả rất bi thảm, không chết cũng phải trọng thương. May là, Lôi Mông thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ có cường độ vượt xa võ sĩ cùng giai, hết thảy là phải quy công cho những đợt huấn luyện của Địch Áo. Nhờ bị hai người Địch Áo và Ca Đốn hành hạ mấy tháng, Lôi Mông đổ mồ hôi không có uổng phí, năng lực kháng đòn từ từ tiến triển nhảy vọt. Nếu đổi lại là trước kia, bị mấy đòn liên kích cường hãn như vậy đập vào, sợ rằng hiện tại Lôi Mông không thể bò dậy nổi.
Mấy người nhìn về phía chiến trường chính, giờ phút này liên quân Đại công lĩnh đã loạn không còn trận thế gì nữa. Ngõa Tây Lý tung ra một kích không chỉ là giết chết gần ngàn võ sĩ, mà còn đánh tan cả ý chí chiến đấu của đối phương.
"Ý?
" Địch Áo là người đầu tiên phát hiện dị thường, một góc chiến trường khác, không biết từ lúc nào bỗng nhiên hiện ra một đội võ sĩ khôi giáp màu đen ngăn cản đường lui liên quân Đại công lĩnh. Quân đội này vừa mới gia nhập chiến trường tinh thần dâng cao như cầu vồng, phe còn lại là bại binh chạy tán loạn, hai bên đụng vào nhau thì kết quả không cần phải đoán. Các võ sĩ hắc giáp (giáp đen) giống như một cỗ chiến xa từ từ nghiền ép xuyên vào trận doanh liên quân Đại công lĩnh.
Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước mở to hai mắt nhìn không thể tin nổi, bẫy rập, đây tuyệt đối là bẫy rập. Địch Áo không biết thân phận đội võ sĩ giáp đen này nhưng Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước lại biết rất rõ ràng. Chỉ có Kỵ sĩ đoàn của Hắc Sơn công quốc mới có thể mặc khải giáp toàn thân như thế này. Là vì Hắc Sơn công quốc có một loại đặc sản khoáng thạch mang tính chất kỳ lạ, chế tạo ra khải giáp chẳng những trọng lượng tương đối nhẹ, hơn nữa còn có mười phần dẻo dai. Ngay cả Quang Mang võ sĩ cấp thấp thả ra bí kỹ cũng rất khó xuyên thấu, dĩ nhiên loại khải giáp này không thể nào chế tạo số lượng lớn, toàn bộ Hắc Sơn công quốc chỉ có không tới một ngàn bộ mà thôi.
Cường giả cấp bậc Võ Tôn tự nhiên không cần khải giáp, nhưng đối với Cực Hạn võ sĩ và Quang Mang võ sĩ mà nói, bộ khải giáp này có ý nghĩa rất quan trọng. Nhất là những võ sĩ không phải Địa hệ, nhờ có khải giáp bảo vệ sẽ gia tăng năng lực sinh tồn lên rất nhiều.
Tại sao Kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ của Hắc Sơn công quốc lại xuất hiện ở nơi này? Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước cho ra phản ứng đầu tiên chính là Tái Nhân phản bội Phỉ Tể, đầu phục Hắc Sơn Đại công. Đây không phải là chuyện không thể, bằng không làm sao giải thích được Tái Nhân tìm ở đâu ra nhiều cường giả Võ Tôn như vậy, còn có vị Thánh giả đột nhiên xuất hiện kia nữa. Chính là người nọ xuất hiện dẫn đến liên quân Đại công lĩnh nhanh chóng tan rã.
Vì thế một vấn đề mới lại phát sinh, đầu nhập vào Tái Nhân còn có thể coi như là né ác đầu thiện, dù sao lý do của cuộc chiến tranh này bộc phát cũng rất khiên cưỡng, nhưng so sánh chuyện này và đầu nhập Hắc Sơn Đại công lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đó là triệt đầu triệt đuôi phản bội, bởi vì hai bên đại diện cho hai Công quốc, các đại nhân vật ở trên đại lục này có ý thức lãnh địa vô cùng cường liệt. Bọn họ có thể tiếp nhận thay đổi chủ nhân, nhưng lại không thể tha thứ nếu bị những Công quốc khác thâu tóm.
Liên quân Đại công lĩnh và Tái Nhân Hầu tước đánh nhau kịch liệt đến mức nào chỉ thuộc về nội bộ đấu tranh. Một khi Hắc Sơn công quốc tham dự vào thì tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi, đó chính là xâm lược trắng trợn.
Từ trước tới giờ Tát Mỗ Nhĩ chưa bao giờ lâm vào tình cảnh khó xử như thế này, tất cả sinh lộ tựa hồ đã bị đoạn tuyệt, phản kháng hiển nhiên là tử lộ, nhưng đầu hàng thì … dù sao Tát Mỗ Nhĩ cũng là cường giả Võ Tôn, lòng tự ái võ giả không cho phép hắn bộc lộ hành vi khúm núm sợ hãi. Nếu như hắn khuất phục dễ dàng, chỉ sợ sẽ không còn tư cách ngồi vào vị trí Hầu tước lĩnh, cũng không thể nào giằng co với Sơn Đế Hầu tước nhiều năm như vậy.
Một đám mây đen nhẹ nhàng lướt xuống sát mặt đất ở trước mặt Kỵ sĩ đoàn, nhiệt độ chung quanh bất chợt giảm xuống rất nhanh. Tát Mỗ Nhĩ nhìn về phía đám mây đen kia, trái tim nhảy lên kịch liệt, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ. Nếu hắn không nhớ lầm, Hắc Sơn Đại công chính là Thủy hệ Thánh Vũ Sĩ, đám mây đên kia kỳ lia như vậy, chẳng lẽ…
Phảng phất như muốn chứng thật Tát Mỗ Nhĩ phán đoán, đám mây đen nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã khuếch trương lên tới phạm vi gần ngàn thước, toàn bộ liên quân Đại công lĩnh bị đám mây đen cuốn vào bên trong nhất thời động tác trở nên chậm chạp, phảng phất như bị xiềng xích vô hình trói buộc chặt thân thể vậy, năng lực di động bị trì trệ rất nhiều.
Chỉ là một đám mây đen đã làm cho vài trăm võ sĩ mất đi năng lực hành động, Kỵ sĩ đoàn của Hắc Sơn công quốc lập tức vọt tới ra tay tàn sát các võ sĩ liên quân Đại công lĩnh không chút khách khí.
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
371 chương
25 chương
150 chương
276 chương
51 chương
26 chương
827 chương