Thần Điển
Chương 194
Thật ra sự tình không khác Địch Áo dự đoán nhiều lắm, đối với dân thương thì mấy bộ tộc võ sĩ này còn đáng sợ hơn cả đạo tặc trên Khắc Lý Tư bình nguyên. Đám đạo tặc chỉ cầu tài mà thôi, còn mấy tên dã man này lại giống như là một cỗ chiến xa sát nhân, tất cả mọi thứ ngăn cản trước mặt bọn họ đều bị càn quét sạch sẽ.
Địch Áo dẫn theo hai con ngựa ngày đêm kiên trình, không ngừng tiến sâu vào Khắc Lý Tư bình nguyên. Cho dù là như vậy, hai ngày trôi qua hắn vẫn không thể thấy được hành tung của đám cướp Phật Lang Duy. Đến lúc này Địch Áo thật lòng bội phục mấy tên đạo tặc này, nếu chỉ tính phương diện nghị lực thì bọn hắn biểu hiện quá tốt rồi.
Dưới màn trời xanh thẳm, một đội ngũ hơn ngàn người di chuyển nhanh chóng tới trước, tiếng vó ngựa ùng ùng vang trên vùng đồng quê trống trải lan ra rất xa.
"Đầu lĩnh, nghỉ ngơi một lát đi, các huynh đệ không chịu nổi nữa rồi.
" Đao Ba Kiểm lo lắng thúc ngựa chạy tới bên cạnh Phật Lang Duy, thấp giọng nói.
Phật Lang Duy quay đầu lại nhìn thoáng qua thủ hạ của mình, tên kia nói không sai, trong đội ngũ không còn bao nhiêu người có thể giữ vững thần thái tỉnh táo, tất cả những người khác đều mặt mày xám xịt, uể oải không chịu nổi.
"Lại kiên trì thêm một ngày, sắp đến rồi.
" Giọng nói Phật Lang Duy hàm chứa sự kiên định không thể đối nghịch.
Đao Ba Kiểm âm thầm thở dài, hắn rất lý giải tâm tình đầu lĩnh của mình, một khi dùng loại khẩu khí này nói chuyện chắc chắn là không có dư âm thương lượng. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu ngựa trở về hàng ngũ, lớn tiếng khích lệ tinh thần thuộc hạ. Xốc lại tinh thần cho bọn hắn được chút nào hay chút đó, bất kể nói thế nào, dù sao phải để cho bọn hắn thấy được hy vọng mới có thể tiếp tục kiên trì.
Hoàng hôn ngày thứ hai, Phật Lang Duy rốt cuộc hạ mệnh lệnh nghỉ ngơi, bọn đạo tặc như được đại xá vội vàng nhảy xuống ngựa, căn bản không kịp dựng lều hạ trại gì hết, cứ như vậy trực tiếp nằm trên mặt đất. Trong lúc nhất thời tiếng ngáy nổi lên bốn phía, lần này đi đường bọn họ mệt mỏi đến thảm, thể lực tiêu hao đã đến cực hạn.
"Chiêm Mỗ Sĩ, mấy người các ngươi tới đây.
" Phật Lang Duy triệu tập tâm phúc của mình đến bên đống lửa.
Mấy tên kia biết Phật Lang Duy có chuyện muốn nói, vội vàng tiến tới lẳng lặng nhìn Phật Lang Duy.
"Chu Địch Ti rất có thể đã xảy ra chuyện.
" Phật Lang Duy giảm thấp thanh âm xuống, chuyện như vậy hiển nhiên không thể để cho những đạo tặc bình thường nghe được, tránh cho tinh thần chịu ảnh hưởng xấu.
Mấy người liếc nhau dò xét, không có một ai lên tiếng, bọn họ đã dự liệu được kết quả này, cho đến bây giờ bên phía khu vực quặng mỏ còn không có tin tức truyền tới, chỉ có thể nói rõ một việc là Chu Địch Ti đã lành ít dữ nhiều.
"Khu vực quặng mỏ có ý nghĩa như thế nào, ta nghĩ tất cả mọi người rất rõ ràng, ta cũng không muốn nói nhiều. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, trì hoãn đến trưa mai, hẳn là có thể đến được khu vực quặng mỏ rồi. Quân đội chủ lực của Tái Nhân Hầu tước một mực giằng co với chúng ta, lực lượng bên này hẳn là rất yếu, ta nghĩ. Thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta.
""Đầu lĩnh, tiếp tục tranh đoạt có tác dụng gì không? Không qua bao lâu nữa, Tái Nhân sẽ có thể đuổi theo tới đây.
" Đao Ba Kiểm nghi ngờ hỏi, đây là nghi vấn mà bọn họ đều nghĩ tới.
"Ngươi cho rằng ta sẽ ở đó chờ hắn?
" Phật Lang Duy cười cười nói: "Khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mỏ ha! Cho dù cho chúng ta, chúng ta cũng nuốt không nổi, có thể mò thêm một ít chỗ tốt là được rồi.
"Tâm tất cả mọi người đồng thời nhẹ nhõm, vốn bọn họ còn tưởng rằng Phật Lang Duy không chống cự được mảnh vỡ tinh thần cực phẩm hấp dẫn, quyết tâm muốn chiếm khu vực khai thác mỏ làm của riêng. Bây giờ nhìn lại vẫn hành động giống như trước đây, mò một khoản liền rút lui, làm như vậy nguy hiểm tự nhiên nhỏ hơn rất nhiều.
"Cứ làm như vậy, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần, đối thủ có thể đánh bại Chu Địch Ti, đoán chừng không phải là hạng người dễ đối phó.
"Mấy người gật đầu lục tục rời đi, chỉ còn lại một mình Phật Lang Duy ngồi bên cạnh đống lửa yên lặng xuất thần. Không biết tại sao, Phật Lang Duy thủy chung luôn có cảm giác bồi hồi bất an ở trong lòng, nghĩ thật lâu mà không hiểu được tại sao, hình như bản thân hắn đã cho ra một quyết định sai lầm. Chu Địch Ti tung tích không rõ chính là một tiền lệ, thế nhưng tình trạng kéo dài đến hôm nay, hắn đã không còn cách nào quay đầu lại nữa, mặc kệ phía trước đang có thứ gì đợi hắn, hắn chỉ có thể tiêu sái đi tiếp mà thôi.Ánh rạng đông bình minh đâm xuyên qua màn trời u ám, tia nắng mặt trời theo đó trồi lên, vô số ánh sáng vàng rực rỡ lan tràn lên khắp mặt đất Khắc Lý Tư bình nguyên.
Tất cả đạo tặc đã chỉnh đốn hành trang thật tốt, trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần bọn họ lại cực kỳ hưng phấn như cũ, có đôi lúc mọi việc chỉ đơn giản như vậy, những người ở vào tầng dưới chót, sinh mệnh lực lại càng tràn đầy. Mặc dù nhóm đạo tặc bình thường này không có thực lực cường hãn, nhưng bọn hắn có ý chí cầu sinh mạnh mẽ hơn bất kỳ kẻ nào, tính nhẫn nại cũng hơn hẳn người bình thường.
Phật Lang Duy hài lòng nhìn đám thủ hạ của mình, chậm rãi thúc dục chiến mã đi tới trước đội ngũ.
"Hôm nay là chúng ta sẽ đánh một trận cuối cùng trên Khắc Lý Tư bình nguyên.
" Thanh âm Phật Lang Duy không tính vang dội, nhưng có thể truyền vào trong tai mỗi người rất rõ ràng: "Nếu như đánh thắng trận trận chiến này, nửa đời sau của mọi người có thể không cần làm gì cả, nằm ở nhà đếm tiền là được, nhưng nếu như thua …
"Giọng nói Phật Lang Duy bất chợt biến đổi, ánh mắt chậm rãi quét qua từng tên đạo tặc: "Như vậy ta có thể bảo đảm với các ngươi, mỗi người nơi này đều không thể sống sót rời khỏi Khắc Lý Tư bình nguyên.
""Cho nên… trận chiến này chỉ cho phép thắng, không được thất bại.
" Thanh âm Phật Lang Duy nói dứt khoát như chém đinh chặt sắt, một luồng không khí trang nghiêm lan tràn vào trong đội ngũ.
"Tiến !
""Tới !
"Đoàn ngựa xung phung y như một cơn sóng thủy triều màu đen phóng thẳng vào vùng trung tâm bình nguyên kèm theo tiếng vó ngựa dày đặc, Thiên Tinh hồ cách đó không xa lặng yên tỏa sáng như hàng ngàn đôi mắt theo dõi đám khách không mời mà tới này.
Khi đội ngũ Phật Lang Duy bước vào khu vực Thiên Tinh hồ không lâu, đã có võ sĩ của Thánh Đế Tư thành phát hiện hành tung của bọn hắn, lập tức truyền tin tức trở về.
"Tây Cách Thụy Na phó viện trưởng, hướng Đông nam có đại đội kỵ sĩ xông lại.
""Là Phật Lang Duy?
" Một mỹ phụ dung mạo thanh tú dõi mắt nhìn ra xa, rồi từ từ tập trung vào người trung niên trước mặt. Dĩ nhiên, thân là phó viện trưởng Thánh Đế Tư học viện, tuổi thật của nàng khẳng định không có trẻ như vẻ bề ngoài.
"Không sai, đại khái chừng một ngàn người, xem bộ dạng bọn hắn hình như dự định trực tiếp xông tới.
""Chỉ có hơn một ngàn người?
" Tây Cách Thụy Na trầm ngâm chốc lát, sau đó khóe miệng cong lên, nở nụ cười ôn nhu: "Nhìn tình hình có vẻ Phật Lang Duy tổn thất không nhỏ nha!
""Vậy ý của ngài là…
""Nếu đã tới, vậy thì chúng ta phải ra ngoài nghênh đón bọn họ thôi.
" Tây Cách Thụy Na cười nói: "Nếu không, chẳng phải là chúng ta không có lễ độ rồi?
""Hướng Đông nam?
" Tuyết Ny đứng ở sau lưng Tây Cách Thụy Na bỗng nhiên biến sắc, nói gấp: "Hình như trang viên Tác Phỉ Á ở hướng đó.
"Tây Cách Thụy Na mỉm cười nhìn về phía Tuyết Ny: "Tác Phỉ Á đạo sư, Lâm Tái cũng có mặt ở đó, người lo lắng làm gì?
"Tuyết Ny le lưỡi xấu hổ, không dám nói gì nữa. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL"Chuẩn bị chiến đấu đi !
" Tây Cách Thụy Na nhàn nhạt hạ lệnh phân phó cho cấp dưới.
Theo hàng loạt mệnh lệnh truyền ra, một tràng hành động nhằm vào Phật Lang Duy nhanh chóng tiến hành đâu vào đó. Ở trong sơn động, nhóm võ sĩ chịu trách nhiệm đào móc mảnh vỡ tinh thần vẫn đang bận rộn làm việc, từ đó có thể thấy rõ một chuyện, Phật Lang Duy không đáng giá cho Tây Cách Thụy Na coi trọng.
Từ ngoài mặt nhìn lại, hết thảy mọi thứ tựa hồ diễn ra vô cùng bình thường.
Tiếng vó ngựa dồn dập vang dội trên bầu trời bình nguyên, đội ngũ Phật Lang Duy đã xuyên qua Thiên Tinh hồ, cách vị trí sơn động chỉ có mười dặm.
"Đầu lĩnh, hình như có điểm không đúng.
" Đao Ba Kiểm nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ nói: "Cho đến bây giờ bọn họ không thể nào không phát hiện ra chúng ta.
"Bọn họ một đường bôn ba tới đây, khu vực khai thác mỏ liền đã ở dãy núi phía trước, địch nhân từ trên cao nhìn xuống hẳn là đã sớm phát hiện và xuất ra hành động chuẩn bị ứng phó mới đúng.
Phật Lang Duy làm sao không biết tình cảnh trước mắt có chỗ quỷ dị, nhưng đã chạy đến nơi này, mặc cho tình huống diễn ra như thế nào, hắn cũng không cam lòng tay không mà về. Huống chi đại quân Tái Nhân đã bị bọn họ hất lại phía sau xa lắc, Phật Lang Duy căn bản không tin tưởng nơi này còn có lực lượng có thể địch nổi bọn họ. Trên thực tế ở trên Khắc Lý Tư bình nguyên, ngoại trừ hai tên Võ Tôn thủ hạ dưới trướng Tái Nhân ra, quả thật không có thế lực nào đủ sắc ngăn cản đám cướp Phật Lang Duy toàn lực tiến công.
"Phái mấy huynh đệ đi qua đó xem thế nào!
" Phật Lang Duy quát lên, sau đó giơ cánh tay phải lên, đội ngũ đạo tặc từ từ giảm dần tốc độ, mười mấy tên đạo tặc ở phía trước thúc giục chiến mã lao thẳng tới dãy núi.
Truyện khác cùng thể loại
1894 chương
284 chương
657 chương
2767 chương