Thần Điển
Chương 167
"Không thể?
" Lôi Mông kinh ngạc nhìn tới Miêu Tử ở trong ngực dã nhân: "Yêu thú có thể ăn mảnh vỡ tinh thần chứng minh nó đã bước vào thời kỳ phát triển, một khi nó đến kỳ trưởng thành sẽ lớn rất nhanh.
""Ngươi biết cái gì?
" Ca Đốn vẫn kiên trì ý kiến của mình, suy nghĩ một hồi mới nói không quá chắc chắn: "Ta nhớ rằng đã nghe người trong nhà nói đến chuyện này, yêu thú biến dị có phát triển càng chậm chạp nghĩa là tuổi thọ của nó càng dài, lực lượng càng cường đại.
""Được rồi, là mèo hay là hổ có quan hệ gì tới chúng ta? Thật là quan tâm quá sẽ loạn mà.
" Lôi Mông duỗi lưng một cái, uể oải đặt đít ngồi xuống mặt đất.
Lúc này Địch Áo chú ý tới Miêu Tử được Ca Đốn và Lôi Mông đàm luận, dã nhân hơi khẩn trương lùi về phía sau, ôm chặc Miêu Tử vào trong ngực. Hơn nữa, nhìn bộ dáng đầu Miêu Tử này rất trọng yếu đối với hắn.
Địch Áo cười cười, nói với dã nhân: "Bọn họ chỉ tò mò mà thôi, ngươi yên tâm đi.
" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLDã nhân im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng đó đùa giỡn với Miêu Tử.
Đến buổi sáng, mấy người đã được nghỉ ngơi đầy đủ, dưới sự hướng dẫn của dã nhân, cả nhóm đi về phía tây. Dã nhân tựa hồ phi thường nhạy cảm đối với khí tức sinh mệnh, thường xuyên nhàn nhã vui đùa với mấy người Địch Áo nhưng vẫn có thể phát hiện những tiểu đội mạo hiểm giả từ rất xa.
Nhờ như thế cả nhóm tránh khỏi xung đột không cần thiết, tốc độ tiến lên tự nhiên mau hơn rất nhiều. Trong đoạn đường này có mấy lần phát hiện nhóm đạo tặc thủ hạ Phật Lang Duy, Ca Đốn vốn định xuất thủ đều bị Địch Áo và Lôi Mông ngăn trở, nếu dã nhân có thể dẫn bọn họ tìm được mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, như vậy khu vực khai thác rất có thể đã không còn là bí mật, bọn họ phải nắm chặc thời gian.
Vào một buổi sáng, dã nhân đang tiến lên đột nhiên quay đầu nhìn chung quanh tựa hồ tìm kiếm gì đó, tiếp theo leo lên cây dõi mắt trông về phía xa, sau đó từ trên cây nhảy xuống bước nhanh tới trước, đi tới chỗ một cái hố to đường kính chừng hai mươi thước hắn mới ngừng lại nhìn mấy người Địch Áo, nói: "Nơi này !
"Địch Áo dõi mắt xem lại phương vị, trong lòng dâng lên cảm giác nghi ngờ, không đúng, nơi này còn cách Thiên Tinh hồ mà Mạt Khắc nói rất xa, chẳng lẽ có tới hai khu vực mảnh vỡ tinh thần?
Mấy người Địch Áo đi tới gần cái hố nhìn xuống phía dưới, phát hiện dưới hố có mấy cỗ thi thể nằm ngổn ngang, nhìn bộ dáng đã chết một đoạn thời gian rồi, rất nhiều bộ vị đã xuất hiện dấu hiệu rửa nát. Địch Áo nhảy vào trong hố, mặc kệ mùi hôi đập vào mặt tùy tiện di chuyển mấy tảng đá, cầm lên bóp nát, còn dùng chân đạp đạp vào bùn đất, cố gắng tìm mảnh vỡ tinh thần phát sáng. Ca Đốn và Lôi Mông cũng nhảy xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng hai tay đào bới, kiểm tra những tảng đá nằm gần đó.
Dã nhân thì dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đám người Địch Áo hoạt động, hắn không hiểu được nhóm Địch Áo đang làm gì.
Chốc lát sau Lôi Mông đứng lên nói: "Không đúng, hắn có thể thoáng cái tìm được nhiều mảnh vỡ tinh thần như vậy, chứng minh đó là một khu vực ẩn chứa nguyên liệu phi thường dày đặc, chúng ta phải dễ dàng phát hiện mới đúng?
"Địch Áo ngây người, đột nhiên tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn về phía dã nhân: "Ngươi tìm thấy trên người bọn họ?
"Dã nhân gật đầu, ngay sau đó nhảy vào trong hầm, chỉ vào một cỗ thi thể trong đó nói: "Hắn… trên người hắn !
"Mấy người Địch Áo đi qua cẩn thận quan sát cỗ thi thể kia, đây là một người trung niên, từ cái huy chương trước ngực hắn hẳn là một gã Quang Mang võ sĩ. Thế nhưng điểm mấu chốt chính là, bao gồm người trung niên này những người khác đều có tử trạng rất kỳ lạ, vị trí vết thương của người trung niên phần lớn ở sau lưng, còn những người khác lại có vết thương ở trước ngực, trong tay bọn họ vẫn cầm vũ khí cho thấy chỉ là Thiên Phú võ sĩ.
Dưới tình huống bình thường, một gã Quang Mang võ sĩ không có khả năng bị Thiên Phú võ sĩ đánh lén, trừ phi là người quen biết. Thế nhưng suy nghĩ đến dã nhân tìm thấy rất nhiều mảnh vỡ tinh thần cực phẩm trên người trung niên kia thì đã có thể lý giải rồi. Ba người này hiển nhiên là không nghĩ tới người trung niên bị trọng thương vẫn còn dư lực phản kích mới tạo thành cục diện lưỡng bại câu thương như thế này, cuối cùng lại tiện nghi cho dã nhân.
"Ngươi phát hiện trên người bọn họ?
" Lôi Mông ngẩng đầu hỏi.
"Ừ!
" Dã nhân đáp.
"Huynh đệ, ngươi quá hài hước đi !
" Lôi Mông lẩm bẩm.
Địch Áo và Ca Đốn cũng chỉ đành cười khổ, không nghĩ tới vô tình lại gây ra hiểu lầm lớn như thế, bọn họ muốn tìm khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần, kết quả dã nhân mang bọn họ tìm đến chỗ mấy cỗ thi thể này.
"Chúng ta đã tới chậm.
" Địch Áo nhíu mày nói: "Đã có người phát hiện nơi đó.
""Ừ, hẳn là vị trí khu vực khai thác đã bị tiết lộ ra ngoài rồi.
" Ca Đốn nói.
Địch Áo gật đầu: "Chúng ta đi nhanh lên, phải tới được nơi đó trước khi có quá nhiều người phát hiện.
"Ca Đốn thở dài nói: "Xem ra muốn độc chiếm là không thể rồi, thật là không cam lòng mà.
""Đi thôi, đừng tiếp tục làm chậm trễ thời gian ở nơi này.
" Địch Áo dẫn đầu nhảy ra khỏi hố, vừa bước vội tới chỗ chiến mã vừa cười nói với Ca Đốn: "Có gì mà không cam lòng, sau khi tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng không thể khống chế được cục diện. Chỉ dựa vào mấy người chúng ta có thể làm nên chuyện gì? Đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, sớm đi tới đó còn có một chút hy vọng, nếu như chậm thêm vài ngày, đoán chừng canh cặn cũng không có mà húp đó.
"Mấy người chạy vội theo phương hướng có khu vực quặng mỏ, Lôi Mông luôn luôn nói nhiều vào lúc này cũng trầm mặc tựa hồ đang đau khổ suy nghĩ gì đó.
Mới bắt đầu Địch Áo và Ca Đốn còn không chú ý tới, nhưng một lúc lâu liền cảm thấy có điểm kỳ quái, đây có thể coi như là một loại quán tính. Khi Lôi Mông lúc nào cũng lải nhải bên tai, hai người đều cảm thấy phiền toái vô cùng, nhưng mà lúc không có thanh âm Lôi Mông, bọn họ lại có cảm giác không kịp thích ứng, hình như thiếu thiếu một cái gì đó.
"Hắc hắc, Lôi Mông, nghĩ gì thế?
" Ca Đốn cong ngón tay bắn ra một đốm lửa về phía Lôi Mông, trong quá trình đốm lửa bay qua từ từ nở to ra biến thành một hỏa cầu to bằng cái nắm tay.
"A?
" Lôi Mông từ trong trầm tư tỉnh lại ngẩng đầu nhìn qua Ca Đốn, nhưng nghênh đón hắn là một quả hỏa cầu tản ra nhiệt khí cực nóng, hắn bất ngờ không kịp đề phòng căn bản không kịp buông thả Bàn Thạch Thủ Hộ, vội vã ngửa người ra sau nằm bẹp trên lưng ngựa.
"...
" Ca Đốn hiển nhiên không nghĩ tới lại có kết quả như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Lôi Mông mặt xám mày tàn ngồi dậy nhìn chằm chằm Ca Đốn, hai mắt tràn đầy tức giận.
"Ách, Lôi Mông, đây chỉ là hiểu lầm.
" Ca Đốn cố nặn ra nụ cười, thế nhưng tiếng nói yếu ớt như vậy hiển nhiên là không thể đả động Lôi Mông.
Lôi Mông không nói một lời, trên người lập tức hiện lên quang mang màu hoàng kim, xem bộ dáng là chuẩn bị chơi một trận với Ca Đốn rồi.
"Đừng ồn ào nữa.
" Địch Áo vội vàng ngăn cản: "Lôi Mông, lúc nãy ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?
"Lôi Mông cũng biết thời gian bây giờ đang rất cấp bách, nếu lại vì chính mình và Ca Đốn lộn xộn mà chậm trễ thời gian lại càng không ổn, hắn đành phải oán hận trợn mắt nhìn Ca Đốn, thúc ngựa chạy lên.
"Địch Áo, ngươi mới vừa nói chỉ cần tin tức này lộ ra ngoài, ngay cả Tái Nhân Hầu tước cũng không thể khống chế cục diện, đúng không?
" Nói tới chuyện đứng đắn, vẻ mặt Lôi Mông liền trở nên nghiêm túc.
"Khẳng định là thế, lực lượng Hầu tước lĩnh không thể nào so sánh với sức hấp dẫn của mảnh vỡ tinh thần cực phẩm.
" Địch Áo trả lời Lôi Mông, vẫn không rõ tại sao hắn đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
"Nói cách khác, cho dù có tới được khu vực khai thác, chúng ta cuối cùng vẫn phải chắp tay dâng lên cho người khác, đúng không?
""Đây còn phải hỏi sao? Tới sớm có thể ôm được vài viên đã là không tệ rồi, Lôi Mông, tham lam không phải là đức tính tốt.
" Địch Áo cười nói, ngay sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, chậm rãi hỏi: "Lôi Mông, ý của ngươi là...
""Đây không phải là vấn đề tham lam hay không, nếu chúng ta không chiếm được, vậy thì có lý do gì để cho bọn hắn dễ dàng nhận được?
" Lôi Mông cười cười, tiếp tục nói: "Huống chi, nếu như khu vực khai thác khá lớn cũng không phải bất kỳ một thế lực nào có thể một mình nuốt trôi, quấy cho vũng nước đục hơn một chút đối với chúng ta không có chỗ xấu. Có lẽ đến cuối cùng chúng ta mới chính là người hưởng lợi lớn nhất.
"Lần đầu tiên nghe được Lôi Mông dùng giọng nói này để bàn luận, Địch Áo và Ca Đốn đều phải kinh ngạc, Ca Đốn suy nghĩ thêm một hồi, nói: "Lôi Mông, ngươi định cầu viện gia tộc của ngươi?
"Thật ra Ca Đốn còn một câu chưa nói ra khỏi miệng, cái loại tranh đấu khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm thế này không phải là gia tộc nào cũng có thể gia nhập, mà có gia nhập cũng chưa chắc thay đổi được cục diện. Nếu Lôi Mông muốn đưa gia tộc của mình liên lụy vào, sợ rằng đến lúc đó cái được không bù đắp nổi cái mất.
"Gia tộc?
" Lôi Mông liếc sang Ca Đốn, ngay sau đó cười nói: "Bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm, đến lúc đó nhìn xem quy mô khu vực mỏ quặng rồi nói sau .
"Ca Đốn bất mãn nói với Lôi Mông: "Có lời cứ nói, có rắm thì phóng, ngươi rốt cuộc định làm gì?
""Ca Đốn…
" Lôi Mông thở dài nói: "Ngươi không cho rằng cái bánh ngọt này hơi lớn hay sao? Ít nhất đối với chúng ta, nếu muốn ăn hết thì chỉ có duy nhất một kết quả, đó là vỡ bụng mà chết.
"
Truyện khác cùng thể loại
1894 chương
284 chương
657 chương
2767 chương