Than Đen Hoàng Hậu
Chương 5
Trong bồn tắm bằng ngọc thạch tràn ngập sương mù trắng đục mờ mờ ảo ảo truyền ra tiếng nước xao động, đôi hơi thở trầm thấp ái muội theo hơi nước phiêu tán mà xuyên thấu ra ngoài.
Giang
Sơ Vi bám vào người Hạ Hầu Dận, hai tay quấn chặt lấy cổ hắn, áo ngoài bị cởi ra để trôi trên mặt nước, thân thể mảnh khảnh mềm mại chỉ còn cái yếm màu đen và tiết khố tuyết trắng.
Nàng bị đặt lên trên thềm đá, tiết khố bị nước thấm ướt cọ xát vào da thịt, bao quanh nụ hoa mê người, phân thân kiên đĩnh nóng rực của hắn để lên người nàng, ngực nàng vì dục vọng mà căng đầy nóng bỏng bừng bừng phấn chấn.
Cái lưỡi thơm tho khéo léo bị hắn cắn nuốt, nàng nuốt vào nước bọt của hắn, phấn lưỡi cũng không chịu yếu thế phản kích mà đoạt lấy hơi thở của hắn. Nàng rất biết cách hôn môi, lại càng hiểu được phải làm như thế nào để trêu chọc dục vọng mãnh liệt của nam nhân, làm cho bọn họ mê muội vì nàng, trở thành tù binh của nàng.
Lý trí Hạ Hầu Dận bị nàng làm cho biến mất hoàn toàn, chỉ còn nghĩ đến việc mạnh mẽ chiếm lấy nàng, làm cho nàng trở nên yêu kiều ở dưới thân hắn, vì hắn mà biểu lộ ra vẻ xinh đẹp.
Bàn tay thâm nhập vào cái yếm, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bởi vì dính nước mà càng trở nên mềm mượt giống như lụa vậy, làm cho người ta cứ muốn lưu lại dấu vết thô bạo ở trên đó.
Hắn cầm một miên nhũ tinh xảo, tuy vẫn có thể cầm bằng một bàn tay nhưng xúc cảm lại khác, còn có vẻ lớn hơn một chút so với trong ấn tượng trước kia, ngón tay miết lấy nhụy tiêm, hơi hơi mân mê, liền khiến nàng ngâm nga tinh tế, phản ứng nhiệt tình của nàng làm cho Hạ Hầu Dận cảm thấy rất mới mẻ.
Thân thể này rõ ràng không phải lần đầu tiên hắn đụng chạm, nhưng lại có phản ứng hoàn toàn khác nhau; Tô Tú Dung trong lúc trên giường luôn tỏ ra khiếp sợ khiến người trở nên cứng ngắc, thái độ của nàng cũng làm cho hắn cảm thấy không thú vị cho nên hắn rất ít chạm vào nàng, cho dù có cũng chỉ làm qua loa đại khái rồi chấm dứt nhanh chóng.
Nhưng hiện tại, hắn mới vuốt ve nhũ tiêm một chút, thân thể mềm mại trong lòng liền khẽ run, hô hấp trở nên hỗn độn, nụ hoa nhanh chóng nở rộ trong tay hắn, phản
ứng mẫn cảm này làm cho hắn cảm thấy hứng thú, không nhịn được muốn thăm dò thật kỹ thân thể mềm mại này, muốn kích thích cho nàng phát ra càng nhiều kiều mị.
Hạ
Hầu Dận cởi bỏ cái yếm, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực mềm, đầu lưỡi liếm qua nhũ tiêm, hết xoay tròn rồi lại ngậm, hàm răng khẽ cắn nhũ mềm mịn, hắn lần lượt liếm mút hai bên kiều nhũ, bàn tay không ngừng vuốt ve da thịt mềm nộn, không ngừng tìm kiếm nơi mẫn cảm của nàng.
Lửa nóng dưới thân cũng không buông tha nơi xinh đẹp của nàng, bừng bừng phấn chấn để giữa hai chân nàng, cách tiết khố dán vào động hoa, cọ xát qua lại trong nước giống như muốn đi vào nàng, càng lúc càng tăng thêm va chạm.
Nước
ấm dưới sự tiến công của hắn không ngừng gợn sóng lay động, Giang Sơ Vi bám vào vai hắn, ngẩng đầu lên, thân thể đột nhiên run rẩy một trận.
Nàng không ngờ tới thân thể này mẫn cảm như vậy, mới chỉ kích thích bên ngoài mà yêu dịch tràn đầy đã trào ra từ trong cơ thể, đầu ngón tay bấm sâu vào vai hắn, nàng yêu kiều thở gấp, thân thể nháy mắt khít chặt, rồi lập tức nhu nhược ngã vào trên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thở ra hít vào, nước mắt cao trào tích tụ trong khóe mắt.
Hạ
Hầu Dận cũng sửng sốt, hắn không nghĩ chỉ mới khiêu khích vài cái mà nữ nhân trong lòng nháy mắt đã lên đỉnh, lửa nóng của hắn dán tại hoa huy*t cảm thụ được mật hoa trào ra, mà gương mặt vốn rất bình thường kia giờ nhiễm sắc hồng dục tình lại hiện lên vẻ quyến rũ động lòng người, khiến hắn cảm thấy tim đập thình thịch một hồi.
Đây là lần đầu hắn cảm thấy khuôn mặt trước mắt này thật xinh đẹp, lần đầu cảm thấy thân thể này hấp dẫn hắn như vậy, lần đầu... muốn dùng lực chiếm lấy nữ nhân này.
Để nàng thuộc về hắn -- trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ý niệm này.
Hạ
Hầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đôi mắt sáng ngời kia dần dần lại trong veo, hắn mạnh mẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn, nuốt vào tiếng thở dốc của nàng, lưỡi nóng tiến vào cái miệng thơm ngát mùi đàn hương, đem từng cái từng cái ngọt ngào nhất của nàng nuốt vào, bàn tay thô lỗ xé tiết khố, bàn tay to nâng lên mông tròn, nam tính cứng rắn để ở đóa hoa, đột nhiên đẩy một cái, mở ra nơi mảnh mai, xuyên qua nàng.
“Đừng......”
Đột nhiên bị giữ chặt, rồi vách hoa rất nhanh bị phần lửa nóng lấp đầy, vách thịt mị hoặc liền co rút lại, hút chặt thiết đầu nóng bỏng, Giang Sơ Vi nhăn mặt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Ngoại trừ một chút đau đớn không thích ứng ban đầu còn có một loại thỏa mãn không lời, nàng có thể cảm nhận được phần cứng rắn của hắn đã bị nàng gắt gao bao trọn, nàng có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, mùi của hắn bao lấy nàng, mắt nàng mơ hồ nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn quá mức thâm thúy, toát ra dục hỏa nồng đậm làm thân thể này như muốn nhũn ra ...... Hắn muốn hung hăng ăn nàng? Bụng của nàng nhanh chóng co rút một trận, hoa cốc bao vây lấy nóng rực nhất thời co rút càng nhanh, giống như muốn nuốt luôn hắn.
Hạ
Hầu Dận cắn răng nuốt xuống tiếng than nhẹ sắp phát ra, hắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, môi bị đau làm cho nàng khẽ rên, thiết bổng nóng rực chôn ở huyệt động từ từ lui lại, vách thịt mê mị theo động tác của hắn mà nhẹ nhàng nhả ra, hắn có thể cảm nhận được rung động của nàng, lại đột nhiên đẩy vào, lập tức được bao quanh càng chặt, hoa cốc hưng phấn mà co rút lại, cơ thể kiều mị đột nhiên đạt hưng phấn mà run rẩy.
Bàn tay nhanh chóng ôm lấy mông tròn, hắn hết lần này đến lần khác mạnh mẽ va chạm, càng lúc càng xâm nhập sâu hơn, mật hoa do hắn ra vào mà trơn bóng, nước ấm áp theo động tác hắn tiến vào mà tràn ra ngoài hoa khẩu, gần như ép nàng phát điên.
Nàng muốn thở dốc, muốn rên rỉ, lại bị hắn nuốt toàn bộ vào trong miệng, hắn giữ lấy môi nàng, cướp lấy hô hấp của nàng, nóng rực dưới thân xuyên qua nàng, thân thiết mà chôn vào cơ thể nàng, dường như muốn cướp lấy linh hồn của nàng.
Nàng không thể không sợ hãi, mà càng sợ, hoa cốc lại hấp thu hắn càng chặt, không cho hắn rời khỏi, mỗi một lần hắn tiến vào đều làm cho nàng run rẩy không thôi.
Khoái cảm tạo nên từng trận từng trận cao trào, thân thể nhiệt tình không ngừng trào ra mật dịch, tiếng nước luật động truyền đến tai nàng, cảm giác tê dại chiếm lĩnh thần trí của nàng, làm cho nàng nhanh chóng kề cận mức điên cuồng.
“Không......”
Rời khỏi môi hắn, nàng miễn cưỡng kháng cự, lại lập tức bị nuốt hết.
Thân thể của nàng bị hắn nắm trong tay, bị bày ra các loại tư thế dâm đãng, hắn để nàng đưa lưng về phía mình, bàn tay bắt lấy thềm đá, dục vọng thô to từ phía sau dùng sức tiến vào.
“A...”
Nàng ngẩng đầu lên, muốn trốn về trước, hắn lại đột nhiên đánh mông nàng, ôm lấy eo nhỏ, kéo nàng lại phía sau.
“Ngươi muốn chạy trốn đi đâu?” Thanh âm thô rám gợi cảm mà tà ác, ngón tay miết lấy nhụy châu ngay trước hoa cốc, châu nhụy đỏ au như bảo thạch xinh đẹp, hương thơm tràn ra dưới ngón tay hắn, mật dịch dính đầy tay hắn, hoa huy*t ngọt ngào tràn ngập dấu vết hắn lưu lại.
“Đừng...
Ưm...” Nàng lắc đầu muốn xin khoan dung, nhưng ngón tay dài lại đột nhiên tham nhập cái miệng nhỏ nhắn, làm nàng nếm được hương vị của chính mình.
Hai ngón tay kẹp lấy cái lưỡi thơm tho, làm cho nàng phun ra nuốt vào, tựa như cái miệng nhỏ nhắn dưới thân nàng khát khao nuốt hắn, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Hạ
Hầu Dận giống dã thú không thoả mãn, phát cuồng đòi hỏi, hắn muốn chiếm lĩnh nàng, không chỉ là thân thể, còn cả linh hồn nàng.
Hắn rút ra ngón tay dài, cái miệng nhỏ nhắn không kịp nuốt vào chảy ra nước bọt, bắt lấy tóc dài ẩm ướt, hắn quay đầu nàng lại, há mồm hôn trụ cánh môi trước đó đã bị hắn cắn sưng đỏ.
Thô to chôn sâu ở thủy huyệt đột nhiên dừng luật động, đầu lưỡi nóng rực xâm lược nàng, chọn ôm lấy phấn lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua hàm răng.
“Ư...”
Đột nhiên yên lặng làm cho nàng khó nhịn nâng mi, đưa mắt đẫm nước xem xét hắn,
Giang Sơ Vi lắc lắc mông, khát vọng muốn hắn kịch liệt xuyên qua.
Rõ ràng thân thể đã nhanh chóng bị mệt mỏi không thôi, quá nhiều khoái ý làm cho nàng rã rời, nhưng dục vọng bị gợi lên vẫn đang tràn ngập nàng, làm cho nàng không thể khắc chế chính mình.
Nàng giống một dâm phụ tham lam, chủ động di chuyển cái mông, cọ xát thô nóng trong cơ thể, hoa thịt khinh nhuyễn, vẫn không thỏa mãn được nàng.
Hạ
Hầu Dận tà tứ nhìn bộ dáng dâm lãng đang bất mãn của nàng, đầu lưỡi liếm qua môi mềm, “Muốn sao? Hử?”
“Muốn...”
Nàng phun ra đầu lưỡi, chủ động cuốn lấy môi hắn.
“Vậy nàng muốn gì?”
Dục vọng tham lam dường như đã hoàn toàn xâm nhập thân thể của nàng, làm cho nàng đánh mất lý trí, muốn được chiếm lĩnh thật nhanh thật mạnh. “Cầu ngươi cho ta...”
Nghe được lời muốn nghe, Hạ Hầu Dận rốt cuộc không kiềm chế được, nam tính nhanh chóng bùng nổ, bắt lấy nàng, dục vọng ra khỏi lại tiến vào, chạm vào hoa tâm.
“A
--” Thân thể mềm mại từ lúc đạt cao trào đến giờ sau vài lần bị hắn xuyên qua lại lần nữa đạt đỉnh, yêu dịch chảy ra, theo va chạm của hắn phát ra tiếng nước trạch trạch.
Cao trào làm cho hoa cốc co rút, gắt gao hấp thụ dục vọng thật lớn của nam nhân, khối thân thể xinh đẹp này giống đóa hoa ăn thịt người, làm cho nam nhân cam nguyện chết ở trên người nàng.
Chỉ có điều, lúc này, nàng là của hắn.
Hạ
Hầu Dận đem dục vọng chôn vào thật sâu, quá nhiều sung sướng làm cho Giang Sơ
Vi trước mắt tối đen, mầm mống của nam nhân lấp đầy nàng, hoa huy*t tham lam nuốt lấy dịch nóng bỏng.
Hắn cắn răng hưởng thụ hoa cốc vây quanh, phân thân nam tính phập phồng, lấp đầy nụ hoa, làm cho thân thể mê người hoàn toàn bị phủ kín dấu vết của hắn...
Kích tình trôi qua...
*
Giang
Sơ Vi, mày nghĩ gì vậy, sao lại hành động đáng xấu hổ như vậy…
Đều bởi tại thân thể này của Tô Tú Dung, sao lại mẫn cảm như vậy chứ, hoàn toàn hưởng thụ thú vui tình dục, kết quả, thảm nhất chính là nàng.
Ở bể tắm làm đến té xỉu, sau đó được Hạ Hầu Dận tự tay ôm hồi tẩm cung, nghĩ đến tình cảnh mà Xuân Hỉ miêu tả, Giang Sơ Vi lập tức muốn chết quách cho rồi.
Đều do nàng, nhất thời yếu đuối che mờ lý trí, khi đó nàng thực sự không nghĩ nhiều lắm, đã có người muốn cung cấp ấm áp, vậy nàng liền dùng, kết quả chờ lý trí nàng hồi phục đã không còn kịp rồi.
Tuy rằng nàng cũng thực sự hưởng thụ... Giang Sơ Vi thực không cam lòng thừa nhận điểm ấy, ban đầu nàng cho rằng Hạ Hầu Dận háo sắc kia chính là cái đạn giấy, không nghĩ tới kỹ xảo hắn tốt như vậy, nàng phải liên tiếp cầu xin tha thứ, những từ không bao giờ nói thì nàng đã đều nói thành lời.
Nghĩ đến hình ảnh chính mình cầu xin hắn, Giang Sơ Vi đem mặt vùi vào chăn bông, phát ra tiếng rên rỉ ảo não.
Nàng đời này chưa từng mất mặt mất mũi đến như vậy. Rõ ràng trước đó một khắc còn nói không có hứng thú với hắn, kết quả giây tiếp theo liền cùng người ta lăn lộn.
Đáng giận, đều do hắn! Tự dưng không có việc gì lại kêu nàng Vi Vi làm cái gì.
“Vi
Vi.”
Đúng, chính là kêu nàng như vậy, hơn nữa thanh âm còn rất êm tai, vừa vặn là tông giọng trầm ấm mà nàng thích, làm cho nàng nghe xong ngực liền một trận tê tê.
“Vi
Vi.”
“Cái gì! Đừng kêu nữa... Oa!” Nàng sợ tới mức lui về sau, theo bản năng túm ngay lấy chăn, mắt mở to trừng trừng nhìn Hạ Hầu Dận.
Người này đến đây lúc nào? Bộ là quỷ vách tường à!
Đi đứng cũng không có tiếng động! Hơn nữa Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đâu? Sao không thông báo cho nàng?
“Hai người các nàng đi chuẩn bị điểm tâm.” Nhận ra suy nghĩ của nàng, Hạ Hầu Dận trả lời nàng, tay cởi bỏ áo ngoài.
“Ngươi làm cái gì đó?” Giang Sơ Vi kinh hãi trừng hắn, đem chăn ôm ở ngực. Tên háo sắc này còn muốn làm? Ngày hôm qua bộ chưa đủ sao?
“Thay quần áo!” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn cái vẻ cảnh giác của nàng, trong mắt hiện lên ý cười, “Bằng không nàng muốn ta làm sao?”
Hắn nhìn chằm chằm dấu hôn ở cổ nàng, ánh mắt xẹt qua một tia tà ý, hắn vốn cũng không muốn làm, nhưng thái độ của nàng khiến hắn cảm thấy nếu không làm thì thực có lỗi với chính mình.
Nhìn đến tà khí trong mắt hắn, ngực Giang Sơ Vi nảy một cái, nàng cũng không phải đứa ngốc, sao không biết ánh mắt nam nhân biểu hiện cái gì?
Nàng vội vàng lui ra sau, “Này! Ngươi... Oa!” Mắt cá chân bị hắn bắt lấy, nàng muốn đá hắn, tay hắn lại sờ chân nho nhỏ của nàng, thậm chí còn hướng lên trên cọ xát.
“Đừng......”
Giang Sơ Vi run rẩy, động tác phản kháng một chút, nhưng nháy mắt sau liền vạn kiếp bất phục, thân thể cường tráng đặt ở trên người nàng, đem nàng khóa vào trong ngực.
“Phản
ứng của nàng thực làm cho người ta yêu thích.” Mới chạm vào một chút liền có cảm giác như vậy? Ngón tay đi vào tiết khố mỏng manh, hai ngón tay để cửa hoa cốc, cọ vài cái thì vải dệt liền ẩm ướt. “Thật nhanh.”
Ngón tay dùng sức một cái, cách tiết khố thâm nhập hoa khẩu.
Giang
Sơ Vi cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp thoát khỏi miệng, đôi mắt ẩm ướt hung tợn lườm hắn, gầm gừ*: “Tránh ra!” (* thực ra là từ “ngân ngân phệ” nghĩa là chó sủa gâu gâu- hehe).
“Thực sự muốn ta rời đi?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, ngón tay trêu chọc đóa hoa, công kích nhược điểm của nàng, bạc môi cắn vành tai của nàng, không chút ngạc nhiên khi phát hiện nàng run rẩy, nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của nàng.
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng rực liếm vào lỗ tai, thở ra hơi nóng, “Nhưng thân thể của nàng dường như muốn ta nha! Xem, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đều ẩm ướt một mảng rồi.”
Tên háo sắc này!
Giang
Sơ Vi tức giận đến muốn cắn người, nhưng vừa vặn thân thể nàng lại nhiễm khởi tình dục dưới những khiêu khích của hắn. Thật đáng giận! Thân thể này thực sự rất thẳng thắn không chống đỡ được trêu ghẹo.
Không được, nàng không muốn khuất phục!
“Hạ
Hầu Dận, ngươi cút ngay... Đừng!” Hắn chợt cắn bên gáy nàng, ngón cái cách bạc khố khẽ áp vào nhụy châu, bụng nàng liền nổi lên một trận xôn xao.
A...
Đáng chết! Nàng không ổn rồi...
Đang lúc nàng chuẩn bị thúc thủ chịu trói, đột nhiên có tiếng kêu đánh tỉnh lý trí của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hỉ, Xuân Hỉ đang cầm điểm tâm, đỏ mặt gục đầu xuống.
“Thực xin lỗi, nô tỳ cáo lui.”
“Đứng lại.” Hạ Hầu Dận lại gọi các nàng, “Đem điểm tâm dọn cho xong.”
“Dạ.”
Hai nha đầu nhanh chóng đem đồ ăn sáng bày hết lên bàn, rồi cúi lạy, rất nhanh lui ra, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không dám hướng đến phía giường.
Hạ
Hầu Dận cắn cánh môi, đầu lưỡi tham nhập, cuồng tứ hôn nàng, ngón tay ở dưới thân nàng không ngừng châm ngòi, mật dịch thấm ra đã làm ẩm ướt tiết khố.
Hô hấp của nàng toàn bộ hỗn độn, miệng đều là hương vị của hắn, ngón tay không tự giác bắt lấy y bào hắn, phấn lưỡi nhiệt tình đáp lại hắn.
“Đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận buông nàng ra, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi.
“Ừ...”
Giang Sơ Vi gật đầu, nàng muốn ăn hắn, ánh mắt nàng ngập sương mù, thân thể kêu gào muốn bổ nhào vào hắn.
“Vậy
ăn điểm tâm đi!” Hạ Hầu Dận ban cho nàng một nụ cười, tự bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm lấy bát đũa.
A?
Giang Sơ Vi sững sờ nhìn hành động của hắn, thân thể của nàng vẫn còn vì dục vọng mà hỗn loạn, nơi riêng tư ẩm ướt khát vọng muốn được lấp đầy.
“Không phải nàng đói bụng sao?” Hạ Hầu Dận cầm đồ ăn lên ăn, con ngươi đen lười biếng nhìn nàng, “Ngoài ra, chả phải nàng không muốn ta chạm vào nàng mà?”
Giang
Sơ Vi có ngốc cũng biết mình bị chơi khăm, tên hỗn trướng chết tiệt này!
Nàng kẹp chặt hai chân, tức giận đến muốn lấy đao đâm hắn, nhưng nơi riêng tư như bị kiến cắn, làm cho toàn bộ thân thể nàng khó chịu, nàng cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ lên.
“Sao?
Nàng không ăn điểm tâm à?” Nhìn chằm chằm hai chân đang kẹp chặt của nàng, Hạ
Hầu Dận biết rõ còn cố hỏi.
Ăn điểm tâm cái gì? Nàng hiện tại đang muốn ăn hắn!
Giang
Sơ Vi thực muốn khóc, nàng rõ ràng đâu có muốn hắn, tại sao mới bị trêu chọc vài cái lại đã không xong? Nàng cọ xát hai chân, liều mình hít sâu nhưng vẫn không giải được cơn khát.
Đây là cái thân thể kỳ quái gì nha?
A...
Tô Tú Dung, ta hận ngươi!
“Muốn thì tự mình đến.” Hạ Hầu Dận bưng lên chén rượu, nhấp một ngụm rượu nhạt ung dung chờ nàng, hắn biết nàng sẽ khuất phục.
Hắn biết nàng có bao nhiêu nhiệt tình, nàng cũng không phải cái loại nữ nhân sẽ ẩn nhẫn chịu đựng dục vọng, trong tình dục, nàng rất thẳng thắn.
Đây là điều mà ngày hôm qua hắn nhận thức ra được. Nữ nhân gọi là Giang Sơ Vi này có rất nhiều loại diện mạo, mỗi lần đều làm cho hắn ngạc nhiên, làm cho hắn dù thế nào cũng không chán.
Giang
Sơ Vi cắn răng trừng hắn, thấy bộ dáng hắn khí định thần nhàn, chỉ biết rằng hắn sẽ nhất định thắng nàng, đáng giận! Loại cảm giác đành phải thua cơ này thực tệ.
Nhưng...
Nàng thực sự muốn hắn.
Hơi nhếch môi, do dự một phút, Giang Sơ Vi nắm tay, nhảy xuống giường, “Hạ Hầu Dận, chúng ta làm bạn giường tốt đi.”
Nàng giống một nữ vương cao ngạo đi về phía hắn, trong lúc bước đi, nàng thần sắc tự nhiên cởi áo ngủ mỏng manh, cởi bỏ tiết khố cho rơi xuống, thân thủ cởi nút thắt sau gáy, cái yếm lập tức rơi xuống.
Nàng không chút nào quan tâm việc mình trần trụi ở trước mặt hắn, tư hoa dưới thân tràn ra ánh sáng bàng bạc, yêu dịch theo hai chân chảy xuống đùi.
“Bạn giường?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, nhìn chằm chằm thân thể mềm mại trần trụi của nàng, rõ ràng gầy gò không thấy một tí thịt nào, thân thể cũng không gợi cảm mê người chút nào, nhưng lại làm cho hắn miệng khô lưỡi khô, con ngươi đen nhiễm hỏa dục.
Giang
Sơ Vi cưỡi lên người hắn, bàn tay nhỏ bé lớn mật vuốt đũng quần của hắn, phần cứng rắn nóng rực làm tay nàng cũng thấy nóng, nàng liếm môi, cười với hắn đến là kiều mỵ.
“Ý tứ chính là -- chỉ cần lão nương cảm thấy ngấy ngươi, ngươi có thể lăn.”
Nàng thô lỗ cởi bỏ đai lưng của hắn, kéo hạ quần hắn, bàn tay nhỏ bé cầm lấy thiết bổng nóng rực, xoa bóp vài cái rồi liền nâng lên mông tròn, đặt tư hoa ở trên nam tính chậm rãi ngồi xuống, vách hoa mở dần ra thuận theo đầu côn đang từ từ thâm nhập, một tấc rồi lại một tấc lấp đầy nàng.
“Ưm...”
Khi hắn tiến vào chỗ sâu nhất, nàng yêu kiều thở ra một tiếng thỏa mãn.
Dù biết rõ nàng lớn mật, nhưng khi chính mắt tự thân cảm thụ sự phóng khoáng của nàng, Hạ Hầu Dận vẫn thấy kinh ngạc, nữ nhân này... Nàng đột nhiên di chuyển mông tròn, làm cho hắn rên lên, hoa thịt vây quanh hắn, phân thân thô to càng phình thật lớn.
“Chỉ cần ngươi không thỏa mãn được ta, ta sẽ bỏ ngươi.” Giang Sơ Vi khẽ cắn cái cằm hắn, cười đến cực kỳ kiều mỵ, “Lại đi tìm nam nhân khác.”
Hạ
Hầu Dận nhíu mày, “Nàng cho là hoàng cung này sẽ có nam nhân khác sao?”
Giang
Sơ Vi cũng học hắn nhíu mày, mỉm cười trong suốt, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vĩnh viễn ở lại hoàng cung sao?” Nàng sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Hạ
Hầu Dận híp mắt, tuyên cáo của nàng không hiểu sao lại làm cho hắn khó chịu, giống như muốn nói cho hắn biết rằng không ai giữ chân được nàng, cho dù có giữ lấy thân thể này, nhưng nàng vẫn tự do, hắn không thể trói buộc được nàng.
Nhận thức này làm cho hắn căm tức, hắn thô bạo hôn nàng, đưa tay gạt hết điểm tâm, đem nàng đặt ở trên bàn, mở ra hai chân, hung hăng dùng sức xâm chiếm nàng.
“A!”
Hắn đi vào quá sâu, mày ngài khẽ nhăn, môi bị hắn cắn đi cắn lại làm nàng cảm thấy đau. Nghe được kháng nghị của nàng, hắn lại càng thêm thô bạo, bàn tay bắt lấy bộ ngực phấn nộn, lưu lại trên người nàng dấu tay thật sâu.
Nàng còn muốn chạy? Không! Hắn sẽ không cho phép!
Không suy nghĩ nhiều đến nguyên nhân sâu xa, hắn nhất định sẽ không cho nàng rời đi, nàng vĩnh viễn cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi hoàng cung này!
Chọc được đến lửa giận của hắn, Giang Sơ Vi khẽ cong khóe môi, biết lời của mình làm hắn tức giận.
Nàng chính là cố ý đó, bộ hắn tưởng rằng hắn có thể nắm nàng trong tay sao? Cho dù thân thể khát khao hắn, nhưng lòng của nàng vẫn là của nàng, hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rằng sẽ trói buộc được nàng!
Nàng cắn môi hắn, làm hắn càng mạnh mẽ chiếm hữu, nàng mỉm cười, trong lòng có đắc ý có kiêu ngạo, có thể trêu chọc đến cảm xúc của hắn, bảo nàng sao không khoái chí?
Bản thân là một cô gái hiện đại, nàng sao mà không biết nam nhân kiêu ngạo này đang tức cái gì? Chẳng phải đó chính là lòng tự tôn nam nhân bị vùi dập, nghĩ là hễ có được thân thể nàng liền có được nàng sao?
Hừ!
Hắn nghĩ hay ghê!
Nàng,
Giang Sơ Vi, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn!
*
Trong ngự thư phòng, hai bên được dạ minh châu soi sáng, khuôn mặt anh tuấn thường rất bình tĩnh của Hạ Hầu Dận giờ lại có vẻ lo lắng nhìn đống tấu chương trên bàn.
Vĩnh
Phúc cầm nến đứng một bên, im lặng không dám hé răng.
Từ sau khi luyện võ lúc buổi chiều xong, sắc mặt Hoàng Thượng rất khó xem, giống như ăn phải vài cân thuốc nổ, buổi chiều đã có vài vị đại thần bị Hoàng Thượng quăng tấu chương răn dạy một chút.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng Thượng tức giận, từ lúc hắn bắt đầu hầu hạ
Hoàng Thượng, Hoàng Thượng luôn bình tĩnh trầm ổn, giấu giếm cảm xúc, nhưng hôm nay ngài lại thật khác thường.
Vĩnh
Phúc cố gắng nghĩ xem hôm nay trên tràng luyện võ đã phát sinh chuyện gì?
Hắn nhớ rõ Hoàng Thượng vẫn bắn tên như mọi lần, lệnh cho hoàng hậu hầu ở một bên, hoàng hậu lại chui vào trú trong đình nghỉ mát, trên tay cầm quyển sách.
Sau đó Thanh phi cầu kiến, Hoàng Thượng cho phép, Thanh phi ôn nhu đẹp như thiên tiên tiến sát vào lòng Hoàng Thượng, nói nàng nhớ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng nói ngài rất nhớ Thanh phi.
Hắn thấy hai người thật nồng tình mật ý, Hoàng Thượng cũng cười thật sự vui vẻ, hết thảy đều thực bình thường nha. Nhưng chỉ một khắc sau, mặt Hoàng Thượng liền trầm xuống.
Hắn nhớ rõ khi đó... Hoàng Thượng giống như nhìn về phía đình nghỉ mát, mà hoàng hậu lại rất chăm chú xem sách, sau đó sắc mặt Hoàng Thượng trở nên rất khó nhìn.
Nghĩ đến đó, có vẻ như nguyên nhân có liên quan đến hoàng hậu, nhưng hoàng hậu có làm cái gì sao? Nàng cũng không có hành động tranh giành tình nhân cùng Thanh phi để khiến cho Hoàng Thượng phiền lòng – trước kia từng có quý phi tranh chấp trước mặt Hoàng Thượng, chọc Hoàng Thượng giận dữ, ngài tức giận đến nỗi đem hai quý phi giáng xuống làm tài tử, từ đó về sau, không có cung phi nào dám khắc khẩu ở trước mặt Hoàng thượng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vĩnh Phúc vẫn nghĩ không ra nguyên nhân ở đâu.
Bộp!
Hạ
Hầu Dận đột nhiên ném mạnh bút lông sói trong tay, Vĩnh Phúc trong lòng hoảng sợ, run rẩy mở miệng.
“Hoàng…Hoàng
Thượng, ngài có khỏe không?”
“Không có việc gì.” Hạ Hầu Dận phiền chán khoát tay áo, chau mày, dựa vào lưng ghế phiền muộn nhắm mắt lại.
Hai mắt vừa nhắm đã nghĩ đến chuyện buổi chiều lúc đang luyện võ, tâm tình của hắn lại càng tồi tệ.
Hắn đem Thanh phi ôm vào trong ngực, dưới sự năn nỉ của nàng, đáp ứng nàng sẽ tới
Thanh Linh cung dùng bữa. Nghe hắn nói vậy, Thanh phi cười đến càng ôn nhu, không có nam nhân nào không động tâm vì nụ cười của nàng.
Thanh phi thanh lệ, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa không gì không biết, cá tính
ôn nhu lại hiểu đạo lý, hiển nhiên là được hắn sủng ái; nếu không phải bởi vì
Tô Tú Dung, hắn sẽ phong Thanh phi làm Hậu.
Thanh phi là người hắn yêu thích, nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào lại không thích? So với nữ nhân nào đó không biết tốt xấu, Thanh phi đáng yêu cực kỳ, nếu không phải do mệnh lệnh của hắn, nữ nhân kinh khủng kia căn bản không muốn xuất hiện tại nơi luyện võ.
Hắn ngắm về phía đình, đã thấy nữ nhân chỉ vì mệnh lệnh của hắn mà tâm không cam lòng không muốn đi vào sân luyện võ đang chuyên tâm đọc sách, làm như không thấy việc hắn thân mật cùng Thanh phi, rất nhàn hạ uống trà, ăn điểm tâm, đọc sách, Xuân Hỉ đứng ở một bên giúp nàng quạt gió lau mồ hôi, nàng còn có thể mỉm cười với Xuân Hỉ, chỉ riêng không nhìn hắn.
Trong lòng bỗng nảy lên một cảm xúc không biết diễn tả làm sao, Hạ Hầu Dận chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó hắn có cảm giác thực khó chịu.
Hắn đi về phía đình nghỉ, nghiêm mặt nói với nàng, buổi tối hắn không cùng nàng dùng bữa, hắn sẽ tới Thanh Linh cung.
“A, được.” Giang Sơ Vi gật đầu, ngay cả liếc hắn một cái cũng không, chỉ nhìn chằm chằm sách trên tay, không có thêm phản ứng gì.
Cứ như vậy mà thôi? Không tranh thủ tình cảm, không sợ hãi, không thất vọng, giống như hắn đối với nàng không có chút giá trị nào...
Nhận thức này làm cho cảm xúc Hạ Hầu Dận toàn bộ trở nên tồi tệ, hơn một tháng qua, hắn chuyên sủng nàng, cho dù nàng khóc lóc om sòm, cho dù nàng trèo lên trên đầu hắn, hắn lần đầu tiên nuông chiều một nữ nhân đến như thế.
Nuông chiều nàng là một chuyện rất tự nhiên, nàng rất đặc biệt, không bám dính hắn, cũng không sợ hắn, có lẽ là muốn xác định xem hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào, sau vài lần thử, lá gan người nào đó càng lúc càng lớn, làm việc cũng càng lúc càng kiêu ngạo, thậm chí dám nổi cơn hung hăng với hắn, luôn bất tuân lườm hắn, bằng không thì là mở miệng bắt nạt hắn.
Ở trong mắt nàng, hắn không phải Hoàng Thượng mà chỉ là Hạ Hầu Dận, một Hạ Hầu
Dận làm cho nàng chán ghét, chỉ có ở trên giường nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Hạ
Hầu Dận thừa nhận, hắn cảm thấy nàng rất thú vị, nàng làm cho hắn cảm thấy mới mẻ, mà cũng đã qua hơn một tháng rồi nhưng hứng thú của hắn đối với nàng chỉ có tăng chứ không giảm, cùng một chỗ với nàng hắn thực vui vẻ.
Hắn thích nàng, thích điểm đặc biệt của nàng, tựa như nhìn đến một món đồ chơi đáng ngạc nhiên, nhưng có điều là món đồ chơi này lại xem hắn chả có gì lạ lẫm cả.
Hôm nay trong lúc luyện võ, hắn lại cảm nhận được điểm ấy.
Nàng không thèm để ý chuyện thất sủng, cũng không để ý Thanh phi, lại càng không để
ý hắn! Hắn, Hạ Hầu Dận, đối với nàng mà nói không có chút giá trị nào, nàng căn bản không đem hắn đặt ở trong lòng, nàng...không thích hắn.
Khi sáng tỏ điểm ấy, ngực hắn thoáng chốc co rút thật nhanh, tức giận đánh vào tâm hắn, mặc kệ hắn đối xử với nàng tốt như thế nào, nàng vẫn khinh thường chẳng thèm ngoảnh lại nhìn. Cái nữ nhân đáng ghét kia!
Hắn tức giận xoay người đi, mà nàng vẫn không có phản ứng gì.
Chỉ có hắn là để tâm để ý giống hệt như một đứa ngốc, nhưng hắn để ý cái gì đâu chứ? Hắn chỉ là đang cảm thấy Giang Sơ Vi thú vị mà thôi, chờ thích thú qua đi, chán ngấy rồi, thì hắn sẽ bỏ rơi nàng.
Chỉ là một nữ nhân thôi mà, hắn cũng không phải chưa từng có sủng phi, luôn chỉ hứng thú một thời gian, rồi lại lập tức sủng ái một người khác. Đối với Giang
Sơ Vi lúc này chẳng phải cũng giống như thế sao? Nhưng vì sao nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý của nàng, hắn lại để ý?
Hạ
Hầu Dận không hiểu bởi đây là lần đầu hắn tâm tình không yên như thế này, chỉ cảm thấy phiền muốn chết, mà người khởi xướng hết thảy những điều này đều là nữ nhân chết tiệt đó! Hắn bỗng đứng phắt dậy.
“Hoàng
Thượng, phải về Phượng Nghi cung sao?”
“Không, thông báo cho Phượng Nghi cung trẫm đêm nay không đến, trẫm muốn đến Thanh Linh cung.” Nếu nàng không thèm để ý, vậy hắn để ý cái gì?
Vì sao hắn phải để ý nàng? Thanh phi xinh đẹp ôn nhu, so với nữ nhân kia thì tốt hơn không biết bao nhiêu, chỉ tại hắn đầu váng mắt hoa mới có thể yêu chiều nàng, yêu chiều cái nữ nhân chẳng biết điều chút nào đối với hắn kia.
Nếu nàng không yêu thích, được rồi, hắn lập tức thu hồi sủng ái lại. Hừ! Đến lúc đó nàng cũng đừng có đến khóc lóc với hắn à nha.
Hạ
Hầu Dận cao ngạo đứng thẳng, sải bước rời ngự thư phòng, chuẩn bị đi tới Thanh
Linh cung, về phần nữ nhân Giang Sơ Vi kia...... Hắn không thèm để ý! (Mèo: Are u sure???)
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
7 chương
60 chương
47 chương
38 chương