An Tịnh Tuyết chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nói hết câu: "...giúp tôi tìm một người." Nhờ Bạc Á Thần điều tra tung tích Kiều Vận cũng có nghĩa là hé lộ những kí ức tối tăm mà An Tịnh Tuyết đã từng trải qua, hé lộ những phần mềm yếu trí mạng của cô. An Tịnh Tuyết đã nghĩ kĩ rồi, cô quyết định muốn tin tưởng Bạc Á Thần một phen. Đối với sát thủ mà nói, đây là một chuyện cực kì nguy hiểm, nhưng không hiểu sao thâm tâm cô lại cho rằng người đàn ông trước mắt này tuyệt đối sẽ không hại mình. Bạc Á Thần nghe vậy liền có cảm giác mừng như điên. Anh biết An Tịnh Tuyết là người có trái tim cứng rắn đến mức nào, cô không phải loại người sẽ dễ dàng cảm động hay tin tưởng ai đó, chứ đừng nói là dựa vào người khác để hoàn thành mục đích của mình. Nhưng, nếu cô mở miệng đề nghị anh giúp đỡ, có nghĩa là cô đã bắt đầu có lòng tin vào anh, dần phụ thuộc vào anh. Bạc Á Thần tin chắc, mối quan hệ mà anh thầm mơ ước bấy lâu sẽ không còn xa nữa. "Được, chúng ta về nhà rồi nói tiếp." An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần vừa trở lại biệt thự liền phát hiện có điều bất thường. Trong sân đột nhiên có thêm một chiếc BWM đen bóng, người hầu thì ai cũng cúi đầu nơm nớp lo sợ, một bầu không khí căng thẳng đầy áp lực lan tràn khắp mọi nơi. Lúc này, lão quản gia vội vàng chạy ra đón hai người, lo lắng nói: "Ông chủ và tiểu thư đã về. Lão gia đã đến được một lúc rồi, tâm trạng của ông ấy không tốt lắm đâu. Ông chủ và tiểu thư nên cẩn thận một chút." An Tịnh Tuyết nghe thấy hai từ "lão gia" liền biết vị khách không mời này là ai. Khẳng định là cha của Bạc Á Thần đến khởi binh vấn tội vụ Tạ Ngọc Sương hư thai đây. Cô hơi liếc Bạc Á Thần một cái, phát hiện gương mặt anh phủ kín một tần băng lạnh và nồng đậm chán ghét, rõ ràng mối quan hệ cha con giữa bọ họ không tốt đẹp một chút nào. "Sao lại cho ông ta vào?" Bạc Á Thần hai mắt sắc như dao nhìn lão quản gia, nghiêm giọng hỏi. Lão quản gia không ngờ Bạc Á Thần lại hỏi như vậy liền kinh hoảng không thôi. Lão ta đương nhiên không thể nói rằng mình vốn là người của Bạc Chấn Đông và Tạ Ngọc Sương cài vào nên mới làm thế, liền chột dạ cúi đầu rồi đáp: "Tôi, tôi nghĩ đó là cha của ông chủ nên mới..." An Tịnh Tuyết thầm cười lạnh. Xem ra việc Tạ Ngọc Sương dễ dàng chạy vào đây làm loạn cũng là do lão quản gia này giở trò quỷ. Bạc Á Thần ơi Bạc Á Thần, nội gian rõ rành rành thế này mà chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Bạc Á Thần nguy hiểm nheo mắt lại, anh ghét nhất là kẻ phản bội, cho dù là người làm cũng tuyệt đối không tha thứ. Thật ra trò xiếc ngu xuẩn này sao có thể tránh được ánh mắt của lão đại Huyết Long bang hùng bá Châu Á chứ, chẳng qua bình thường anh rất ít khi về nước cũng như căn biệt thự này nên mới tạo lỗ hổng cho kẻ khác chui vào. Xem ra, cần phải chỉnh đốn nhân sự, tiêu diệt hết lũ gián chuột mới được. Lão quản gia thấy Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết không truy hỏi nữa mà đi vào liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lão ta âm thầm vui vẻ trong lòng, vừa thu được một khoản không nhỏ của Tạ Ngọc Sương hôm qua, hôm nay lại có thêm một khoản lớn của Bạc Chấn Đông. Ha ha, đợi Bạc Á Thần ra ngoài rồi, nhất định phải đi Hoa Phố(*) thư giãn một phen. Lão quản gia đáng khinh cười, không hêt biết rằng lần này lão đi Hoa Phố sẽ mãi mãi không thể trở về được nữa. Nếu biết phản bội Bạc Á Thần hậu quả là đánh mất cả cái mạng nhỏ của mình, cho dù cho lão một núi vàng lão cũng sẽ không dám, tuy nhiên, giả thiết vẫn là giả thiết mà thôi. "Nghịch tử! Mày còn dám vác mặt về đây à?!!" An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần vừa vào phòng khách liền bị một bình trà ném tới. Hai người đều không phải người thường nên vô cùng dễ dàng né tránh. Nghe tiếng quát của Bạc Chấn Đông, An Tịnh Tuyết liền không khỏi cười khúc khích chế giễu. Đây là nhà của Bạc Á Thần nha, tại sao anh ta không thể "vác mặt" về chứ. Nếu cô không lầm, người không thuôci về nơi này mới chính là ông ta nha. Bạc Chấn Đông ngồi ở ghế salon thấy An Tịnh Tuyết cười liền càng tức giận hơn. Ông ta đập tay lên bàn, to tiếng mắng mỏ: "Đâu ra cái loại không giáo dưỡng thế này. Là do nó mà mày mới làm mẹ mày hư thai đúng hay không? Mới tí tuổi đầu đã để đại gia bao dưỡng, xã hội này càng lúc càng lụi bại mà. Thư kí Dương, mau gọi cho trại cải tạo cho tôi, bảo họ đưa con bé này đi dạy lại đi." "Câm miệng!" Bạc Á Thần tràn đầy sát khí quát lên, tức thì Bạc Chấn Đông và thư kí Dương bên cạnh ông ta đều rùng mình sợ hãi. Khí thế này, cho dù là người đứng đầu một quốc gia cũng không thể nào sánh kịp. Nghĩ đến mình làm cha mà lại bị con trai dọa cho sợ mất mật, Bạc Chấn Đông liền càng không thoải mái. Từ nhỏ Bạc Á Thần đã thông minh hơn người, học gì cũng giỏi, là thiên tài kinh doanh bẩm sinh nhưng lại không bao giờ nghe lời ông ta, hơn nữa vì Bạc phu nhân* mất sớm mà đối với ông ta lại càng thêm căm thù. Bạc Chấn Đông vì thế mà cũng không thương yêu gì Bạc Á Thần, Bạc Á Thần vừa đủ mười chín tuổi ông ta liền tống anh sang Mỹ du học, thầm nghĩ đào tạo anh thành một con rối hoàn hảo kế thừa tập đoàn Nhất Thế. Không ngờ, Bạc Á Thần tốt nghiệp Harvard liền biến mất không tung tích. Ba năm sau đó, Bach Chấn Đông mới mạc danh kì diệu biết được con trai mình đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất châu Á. Lúc đó ông ta cực kì vui sướng, nghĩ rằng của Bạc Á Thần cũng chính là của ông ta, liền lặn lội một phen sang Hàn Quốc để " đoàn tụ cha con", không ngờ lại bị từ chối ngoài cửa tập đoàn XSX, một tháng trời đến cái bóng của Bạc Á Thần cũng không thể nhìn thấy. Nếu không phải Bạc Chấn Đông tỉ bỉ di chuyển mộ của Bạc phu nhân đi nơi khác, uy hiếp Bạc Á Thần phải nhận mặt người cha là mình thì nay hai người đã sớm không còn chút quan hệ nào, thậm chí còn thường xuyên lợi dụng điều đó ép XSX nhường nhiều hợp đồng lớn cho Nhất Thế. Tuy nhiên kế hoạch ăn chực này của ông ta đã phá sản cách đây một tháng, ngay khi Bạc Á Thần đã tìm được mộ Bạc phu nhân. Có điều, Bạc Chấn Đông vẫn chưa hay biết chuyện này cũng như dự án mở rộng của trung tâm thương mại XSX nên mới dám tới đây làm càn. (*) Bạc phu nhân : mẹ ruột Bạc Á Thần " Mày, đồ bất hiếu, mày hại chết em trai trong bụng mẹ mày còn chưa tính, còn dám vì con điếm nhỏ này bắt tao câm miệng. Phản, phản rồi!"