Thần cấp ở rể
Chương 559 : Cựu Chiến Binh
Diệp Vô Phong gật đầu, đi đến trước mặt Lương Chấn Vũ, mỉm cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi là chủ tịch của công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong.”
Lương Chấn Vũ chỉ lạnh nhạt nhìn Diệp Vô Phong: “Thật sao? Nếu chỉ là ông chủ của công ty Hoa Cường, tôi nghĩ mình không nên ở đây.”
Diệp Vô Phong nhíu mày, vẻ mặt của người này chẳng vui vẻ gì, giống như anh đã nợ ông ta mấy trăm vạn không bằng.
Nhưng anh vẫn tiếp tục mỉm cười: “Vậy xin lỗi, tôi sẽ giới thiệu lại lần nữa, tôi là thành viên của cục Hồng Thuẫn, người phụ trách nhiệm vụ tạm thời ở Liêu Tây.”
Lúc này Lương Chấn Vũ mới nhìn thẳng Diệp Vô Phong, nhưng ông ta vẫn không đứng lên, chỉ thờ ơ nói: “Thành viên của cục Hồng Thuẫn sao? Đúng là thân phận tôn quý.”
Diệp Vô Phong nghi ngờ, có vẻ như người này không hợp với mình lắm, cũng không biết ông ta muốn làm gì.
Anh muốn biết tại sao Lương Chấn Vũ lại đối xử với mình bằng thái độ như vậy, rõ ràng thái độ này là không đúng.
“Cho tôi hỏi ông Lương Chấn Vũ, trước đây tôi có chọc tức gì ông không?” Diệp Vô Phong hỏi.
Lương Chấn Vũ lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Diệp Vô Phong lại hỏi: “Nếu là như vậy, tại sao ông lại đối xử với tôi như thế? Giống như tôi đã nợ tiền ông vậy.”
Tính cách thẳng thắn này khiến người phía chính phủ xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ biết người có địa vị cao nhất ở đây chính là Lương Chấn Vũ, khi nhìn thấy biểu hiện lúc đó của Lương Chấn Vũ, bọn họ đã biết chuyện này không hề đơn giản.
Bây giờ vừa thấy quả nhiên không hề đơn giản, rõ ràng Lương Chấn Vũ không đến đây để chúc mừng mà đến đây để phá ư?
Nhưng không nên chứ, nếu là đến đây để phá thì sẽ không đến.
Hơn nữa Lương Chấn Vũ đại diện cho lãnh đạo của Liêu Tây, nếu Lương Chấn Vũ đã đối xử với Diệp Vô Phong như vậy thì chẳng phải nói thái độ của lãnh đạo Liêu Tây cũng như vậy ư?
Lương Chấn Vũ lắc đầu: “Không có gì, tôi nhớ rằng cậu ỷ mình là thành viên của cục Hồng Thuẫn mà đã làm nhiều việc trái pháp luật, sao lại không có ai tố cáo cậu nhỉ?”
Diệp Vô Phong hơi kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh đã làm chuyện phạm pháp khi nào? Tất cả những gì anh làm là vì lợi ích của nhân dân, và đó hoàn toàn là việc chính nghĩa!
Lương Chấn Vũ nhìn vẻ mặt vô tội của Diệp Vô Phong, lập tức chế nhạo: “Xem ra cậu vẫn còn muốn ngụy biện, diễn xuất của những người như cậu tôi đã thấy nhiều rồi.”
Điều này càng thêm oan uổng, bởi vì Diệp Vô Phong biết mình không hề diễn kịch, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cũng không biết Lương Chấn Vũ đã nhìn thấy hoặc đã nghe thấy cái gì mới định nghĩa anh thế này.
“Mặc dù tôi không biết ông nghe nói về tôi như vậy từ đâu, nhưng một người tuỳ tiện kết luận người khác như ông, hơn nữa không phải do chính mình quan sát mà lại thông qua lời kể của người khác lại có thể trở thành trưởng thư ký thì tôi thật sự thấy buồn thay cho lãnh đạo của Liêu Tây.”
Diệp Vô Phong chỉ có thể bất lực nhìn Lương Chấn Vũ rồi nói ra những lời từ tận đáy lòng mình.
Lúc này, tất cả các thành viên phía chính phủ đều tái mặt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra giữa Lương Chấn Vũ và Diệp Vô Phong.
Nhưng Đỗ Miên Tân là người phản ứng nhanh nhất và liên hệ với mối quan hệ gia đình của Lương Chấn Vũ.
Đột nhiên ông ta hiểu ra tại sao Lương Chấn Vũ lại có ấn tượng xấu với Diệp Vô Phong như vậy.
Hoàn toàn bị người khác phỉ báng mà.
Sau khi Lương Chấn Vũ nghe Diệp Vô Phong nói xong, ông ta bật dậy khỏi ghế, sắc mặt u ám: “Câm miệng! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một thành viên của cục Hồng Thuẫn lại chẳng phân biệt được thị phi, thay đen đổi trắng như vậy.
Xem ra người của cục Hồng Thuẫn không phải tất cả đều vì quốc gia mà hiến dâng mạng sống của mình.”
Diệp Vô Phong cười lớn nói: “Ông nói rất đúng đấy, tôi cũng không muốn vì Trung Hoa hiến dâng mạng sống của mình, tôi chỉ muốn kính dâng mạng sống của mình cho vợ tôi mà thôi.”
Lương Chấn Vũ nghiến răng: “Đúng là láo xược! Một người phụ nữ mà có thể so với Trung Hoa ư?”
Diệp Vô Phong khinh thường nói: “Ngay cả vợ mình mà cũng không bảo vệ được mà còn bày đặt nói bảo vệ quốc gia ư? Tôi thật sự không tin, có lẽ đi làm Hán gian còn được chăng?”
Lương Chấn Vũ tức giận đến mức không thở nổi nhưng vẫn chỉ tay vào Diệp Vô Phong đầy tức giận.
Diệp Vô Phong lại lạnh nhạt khoát tay: “Ở đây tôi không hoan nghênh ông, ông có thể đi được rồi.”
Cuối cùng Lương Chấn Vũ giận dữ rời khỏi công ty vệ sĩ Long Kiếm, lúc này các thành viên chính phủ đều không biết phải làm sao.
Lương Chấn Vũ đại diện cho lãnh đạo của Liêu Tây, còn Diệp Vô Phong cũng có lai lịch rất lớn.
Bọn họ thật khó lựa chọn.
Lúc này Diệp Vô Phong cũng khoát tay: “Tôi sẽ không làm khó mọi người, chúng ta đều quen biết nhau, vậy mọi người muốn làm gì thì hãy làm đi.”
Một số người nhanh chóng đi ra ngoài, còn một số người ở lại.
Ngoài Lương Chấn Vũ ra, còn có một người khác đang ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Diệp Vô Phong tò mò nhìn người này.
Lúc này Đỗ Miên Tân mới nhanh chóng giới thiệu: “Vị này là cựu chiến binh của chúng ta, đã cống hiến rất lớn cho công cuộc giải phóng đất nước trong chiến tranh.
Lúc tôi nói với ông ấy về chuyện đến đây thì ông ấy nói muốn làm quen với người của cục Hồng Thuẫn nên tôi đã dẫn ông ấy đến đây.
Thật sự xin lỗi.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi rất tôn kính những cựu chiến binh.”
Nhưng anh lại rất tò mò, nếu ông ấy đến để gặp anh, vậy tại sao khi anh đứng trước mặt mà ánh mắt của ông ấy lại vô hồn như vậy?
Đỗ Miên Tân lúng túng nói: “Đôi mắt của lão Kỷ đã bị thương trong trận chiến và bị mù rồi.”
Diệp Vô Phong đành gật đầu, chỉ có thể tiếp nhận tình huống này rồi ngồi ở bên cạnh lão Kỷ nói: “Bác à, cháu là thành viên của cục Hồng Thuẫn, nếu bác muốn tìm cháu thì giờ cháu đang ở đây rồi.”
Lão Kỷ gật đầu, đưa tay ra sờ lên khuôn mặt của Diệp Vô Phong, sau đó vui vẻ nói: “Cuối cùng thì tôi cũng sờ được rồi.
Lúc trước người anh em của tôi sau khi vào cục Hồng Thuẫn đã nói sẽ để tôi sờ dấu hiệu của cục Hồng Thuẫn, nhưng lúc ấy tôi chỉ muốn sờ mặt anh ấy.”
Diệp Vô Phong không từ chối hành động này, anh cũng đã cảm nhận được lòng bàn tay của ông lão có vết chai rất dày, vết chai mà chỉ có cầm súng lâu mới có thể hình thành.
Đây là một cựu chiến binh.
Lão Kỷ cười nói: “Nhưng sau khi người anh em kia vào cục Hồng Thuẫn đã không quay về nữa, nghe nói là nhiệm vụ lần đầu tiên rất gian khổ, đã chết rất nhiều thành viên.
Người của cục Hồng Thuẫn đã đưa cho tôi một chiếc đồng hồ bỏ túi.”
Diệp Vô Phong nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi treo trên người của lão Kỷ, nó đã bị sờ đến nhẵn bóng, xem ra là do lão Kỷ thường xuyên lấy ra vuốt ve.
Lão Kỷ cười nói: “Người anh em của tôi tên Liên Thành, lúc ấy chúng tôi ở cùng một liên đội.
Sau khi tham gia cuộc chiến, chúng tôi đều sống sót nên nương tựa vào nhau, anh ấy nói trong nhà chỉ còn mình anh ấy, tôi cũng vậy nên chúng tôi đã nhận nhau là anh em.”
Lão Kỷ kể về tình cảm anh em rung động lòng người những năm đó..
Truyện khác cùng thể loại
3569 chương
77 chương
62 chương
72 chương
14 chương
59 chương