Thần cấp ở rể

Chương 469 : Cứ Như Vậy Mà Trả Giá

Bạch Tinh Đông cũng đi theo bên cạnh Diệp Vô Phong nói: “Ai dám động thủ?” Mười mấy người, đều là những người đàn ông cao lớn rèn luyện võ công Đông Bắc, làm sao có thể bị hai người này dọa sợ được? Hơn nữa, trong tay bọn họ còn cầm các loại ống thép dao bầu, vốn dĩ là muốn tìm tới để gây hấn! Loảng xoảng loảng xoảng! Lập tức có người bắt đầu đập đồ! Ông chủ quán cá ngồi bệt xuống đất nói: “Trời ạ! Phải làm sao bây giờ?” Báo cảnh sát? Ông có dám hay không? Nếu như thật sự muốn báo cảnh sát, không chừng ngày mai sẽ lại thảm hại hơn! Cậu chủ đến quấy rối, thì cũng chỉ có thể để cho cậu ta quậy đủ, đây chính là chuyện mà mọi người ở Liệt Thuận đều biết rất rõ. Diệp Vô Phong hét lớn một tiếng: “Các người nhớ tôi cho kĩ, hễ các người đập hư một thứ gì đó, thì phải bồi thường gấp mười lần!” Nói xong Diệp Vô Phong đã đánh ngã ba người đứng trước mặt! Diệp Vô Phong tay trái cầm ống thép, tay phải cầm dao bầu, lắc lư một cái liền đứng vững nói: “Tất cả đều dừng tay! Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh! Ngã xuống ba người, mỗi người hai trăm ngàn, Việt Thiên Niên, một lúc nữa, vài người này cũng không thể đi về đâu!” Phanh! Lúc ấy, Diệp Vô Phong phi qua bên cạnh của Việt Thiên Niên, một cước đá vào hông của Việt Thiên Niên, phù phù một tiếng, Việt Thiên Niên ngã ra đất. “Giao cho cô! Coi chừng anh ta giúp tôi! Đến lúc bồi thường tiền, anh ta sẽ là nhân chứng.” Diệp Vô Phong nói với Bạch Tinh Đông một tiếng. “Được.” Bạch Tinh Đông để ý coi chừng Việt Thiên Niên này bị đánh cho ngã, cuộc sống này có thể nói là quá thoải mái, đơn giản tột cùng. “Oa ha ha! Tên khốn, nếu có dũng khí thì bước ra ngoài đi!” “Ra đi! Tôi ở bên ngoài chờ đợi anh!” Những người bên ngoài bắt đầu kêu gào, nhưng riêng Việt Thiên Niên lại bị giữ lại bên trong quán cá, không ra được. Lúc mà Diệp Vô Phong đứng ở cửa quán cá, lập tức phát hiện bên ngoài còn có đến sáu mươi bảy mươi người! Ở lối vào cửa quán cá có hai hàng, tổng cộng hơn hai mươi người, ăn mặc dày dặn, trong tay đều mang theo vũ khí! Người Đông Bắc đánh nhau, quả thật là mãnh liệt. “Tên nhóc, quỳ xuống dập đầu đi, sẽ cho anh thoải mái.” Một người đàn ông Đông Bắc cao lớn, quơ dao bầu trong tay: “Nếu không, đêm nay lập tức đem anh bẻ làm tám mảnh.” Diệp Vô Phong nhìn một vòng xung quanh, thản nhiên gật đầu: “Được lắm, nếu các anh đến đây, thì đừng nói nhảm nữa. Đánh đi!” “Xông lên!” “Đánh anh ta tàn phế đi!” “Bẻ hai chân anh ta!” “Giết chết anh ta!” Các loại kêu gào ầm ĩ vang lên, mấy chục người tuôn ra cùng nhau hướng về một phía, trần chiến này cũng không phải bình thường mà là rất lớn mạnh. Nếu là người thường, bị nhiều người vây quanh như vậy, thì sợ rằng đã bị dọa cho chết khiếp rồi. Ông chủ quán cá theo dõi camera thông qua quầy hàng, có thể rõ ràng nhìn tình hình thực tế bên ngoài, lúc này đã sợ đến mức nói cũng không nói được. Diệp Vô Phong không hề nhiều lời, lập tức xông vào bên trong đam người, vào lúc anh bắt đầu những quyền cước, ống thép và dao bầu đều được sử dụng cực kì chính xác, từng chiêu một! “A!” “Ôi!” “Oa!” “Ôi mẹ tôi!” Đủ các loại kêu la thảm thiết, không dứt bên tai. Phù phù phù phù không ngớt, những người nhào lên tấn công, từng đám bị đánh ngã! Đám người xông vào Diệp Vô Phong, lập tức giống như máy đang thu hoạch, những nơi đi qua, đều không có người đứng được! Chưa đến ba phút, Diệp Vô Phong đứng độc lập trong đám người, múa ống thép và dao bầu trong tay một chút nói: “Đến đây! Còn có ai không?” Những người đàn ông Đông Bắc ngã xuống đất, lúc này lòng dạ đều sợ hãi, làm sao còn có người dám lên tiếng trả lời? “Chú thật lợi hại!” Âm thanh trong trẻo của Tiểu Nguyệt vang lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Thật ra bé cũng theo dõi thông qua quầy hàng, thấy được một màn của Diệp Vô Phong càn quét mấy chục người bên quân địch. Ông chủ quán cá hoàn toàn ngây ngốc nói: “Trời ạ! Đây làm sao có thể là người, đây chính là thần tiên rồi.” Leng keng! Diệp Vô Phong đi một vòng vào trong quán cá, cầm ống thép và dao bầu trong tay, ném xuống đất, lững thững đi về phía Việt Thiên Niên: “Việt Thiên Niên, vừa tôi đã nói, đập bể phá hủy cái gì, thì phải bồi thường gấp mười lần cái đó. Nếu anh dám dẫn theo nhiều người như vậy đến đây để quấy rối, thì chắc rằng anh cũng đã chuẩn bị thật tốt tiền bồi thường rồi đúng không?” “A? Anh…” Việt Thiên Niên bị đạp cho một cái, tới giờ vẫn còn đau đến chưa thể đứng vững được. Anh ta đương nhiên biết rằng, người thanh niên trước mặt này, quả thật là một người cao thủ. Bên ngoài những người đó không một ai dám kêu la, chỉ có thể nói rằng, những người đó đều bị đánh cho thê thảm! Việt Thiên Niên đương nhiên biết rõ những người anh ta mang đến dũng mãnh bao nhiêu, càng biết rõ được tính cách của những người đó, nếu như chiếm được ưu thế, chắc chắn rằng âm thanh hô to đã phải khác nhau. Hai chân của ông chủ quán cá run run, đi đường cũng xiêu vẹo, run rẩy đi về phía của Diệp Vô Phong: “Người, người anh em, cái đó, anh không có bị thương chứ?” Bạch Tinh Đông nói: “Ông chủ, anh ấy tất nhiên là không bị thương rồi. Chuyện đêm nay, ông cũng đừng nên can thiệp.” Việt Thiên Niên rốt cuộc cũng đã tỉnh ngộ: “Này… Người anh hùng này, anh nói xem tôi nên bồi thường như thế nào đây?” Diệp Vô Phong nói: “Tôi đã nói rồi, đập bể cái gì, thì đền gấp mười cái đó. Những cái bàn trà này, còn có mấy cái ghế dựa nữa, ở bên trên, đều đã bị đập cho hiện ra nhiều vết nứt đúng không? Một vết nứt, ít nhất phải bồi thường một trăm ngàn.” “A?” Việt Thiên Niên kinh ngạc la lên một tiếng, trong bụng than thở nói: đây là lừa bịp hay sao! Anh cho rằng đây là nước sơn của xe hơi cao cấp hay sao? Ở đâu ra mà tốn nhiều tiền như vậy. Nhưng những lời này, làm sao anh ta dám nói ra? “Ông chủ, phiền ông tính toán một chút, số bàn ghế này, có tổng cộng bao nhiêu vết nứt?” Diệp Vô Phong thoải mái cười nói. Tiểu Nguyệt với đôi mắt lanh lợi linh hoạt, chớp mắt một cái, nhìn thấy kẻ xấu bị trừng trị, trong lòng cô bé rất hào hứng. Trong lòng ông chủ quán cá không yên, làm sao mà ông có thể đếm được có bao nhiêu vết nứt, chẳng qua là ông nhìn thoáng qua đống ghế nhựa và bàn trà, thuận miệng nói: “Đại khái có cỡ mười vết nứt.” “Tốt! Cho dù là có mười vết nứt đi chăng nữa! Việt Thiên Niên, tổng cộng là một tỷ, anh nghe rõ chưa?” Diệp Vô Phong đi đến trước mặt Việt Thiên Niên, tát một cái, nhẹ nhàng vỗ mặt anh ta. “Hiểu rồi! Ông nội, tôi hiểu rồi! Một tỷ, tôi chắc chắn sẽ bồi thường! Nhưng mà trong tay tôi bây giờ lại không có nhiều tiền mặt như vậy!” Việt Thiên Niên thật sự kinh hãi, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, tư thế cúi đầu nhận sai. “Không không không, còn có cả ba người ở trong quán cá này nữa, mỗi người hai trăm triệu. Tổng cộng là một tỷ sáu.” Diệp Vô Phong mỉm cười nói. “Hả? Không phải chứ?” Việt Thiên Niên ngây ngốc, cũng không dám phản kháng. Ánh mắt Diệp Vô Phong, đánh giá Việt Thiên Niên từ trên xuống dưới, bộ dạng không có ý tốt tươi cười nói: “Một tỷ sáu, quả thật là hơi nhiều. Nhưng mà chúng ta có thể mặc cả.” “A? Được! Vậy thì mặc cả.” Cả người Việt Thiên Niên đang rợn tóc gáy, nghe được lời của Diệp Vô Phong, lập tức phụ họa không ngớt. Diệp Vô Phong gật đầu: “Anh chắc chắn là muốn mặc cả đúng không?” Việt Thiên Niên gật đầu: “Đương nhiên là phải mặc cả rồi! Người này… Người anh hùng này, anh nói xem nên mặc cả như thế nào?” Diệp Vô Phong trầm ngâm nói: “Như thế này đi, nếu anh không có tiền thì cũng không sao. Một chân của anh, tôi lấy một nửa, xem như là một trăm triệu, tổng cộng có hai cái đùi, hai cánh tay, toàn bộ bị đánh gãy, xem như là bốn trăm triệu. Sau đó, anh sẽ lấy một tỷ hai trăm triệu, đêm nay thanh toán đủ là được!” Bạch Tinh Đồng nghe xong thiếu chút nữa cười thành tiếng: mặc cả như vậy, Việt Thiên Niên chắc chắn sẽ không dám nhận đâu! “Tôi không mặc cả nữa! Vị anh hùng này, tôi sẽ đưa một tỷ sáu trăm triệu! Anh cứ đưa số tài khoản đây, tôi lập tức cho người chuyển khoản, được không?” Việt Thiên Niên bật khóc. “Tốt lắm, ông chủ quán cá, một tỷ sáu trăm triệu này, lập tức tạm thời chuyển tới sổ kế toán của ông đi.” Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn ông chủ quán cá.