Thần cấp ở rể
Chương 399 : Nói Nhăng Nói Cuội
Sau khi Lạc Viễn Chinh nghe Bạch Tinh Đồng báo cáo tình hình xong thì do dự một lát rồi nói: “Muốn lấy được giấy khám xét trong khi không có chút manh mối nào là chuyện không thể.
Bởi vì Âu Dương Lôi còn là Chủ tịch chính hiệp tỉnh! Chúng ta cũng phải suy xét đến thân phận của ông ta.
Hay là như vậy đi, tôi có thể lấy lý do đến thăm để đến thẳng nhà ông ta.”
“Đến thăm? Ông là Cục trưởng Cục Công an, làm sao có thể đến thăm Âu Dương Lôi?” Bạch Tinh Đồng buồn bực.
Lạc Viễn Chinh cười ha ha một tiếng: “Để cô điều tra mà! Tìm một lý do không phải là xong rồi sao? Tôi không tin Âu Dương Lôi có thể đóng cửa không tiếp tôi.”
“Vâng thưa cục trưởng Lạc.
Nếu ông muốn đến nhà Âu Dương thì tôi sẽ đi cùng ông qua đó.” Bạch Tinh Đồng trở nên hưng phấn, rõ ràng biết rõ sẽ không điều tra ra được manh mối gì nhưng nhỡ đâu cô ta có thể tìm được chút dấu tích gì đó thì sao?”
Lúc hai người ngồi xe đi vào thành phố, Bạch Tinh Đồng không kìm được hỏi: “Diệp Vô Phong, anh định đi làm gì vậy?”
Diệp Vô Phong nói: “Hôm nay có một buổi triển lãm tranh nổi tiếng ở Bảo tàng Mỹ thuật Phụng Thiên, tôi tới đó xem một chút.”
“Những bức tranh nổi tiếng? Diệp Vô Phong, không lẽ anh còn hiểu biết về tranh sao?” Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong bằng ánh mắt kinh ngạc.
Diệp Vô Phong nghiêm túc nói: “Cũng hiểu một chút, không được sao?”
“Đương nhiên là được! Nếu anh biết vẽ tranh, anh có thể dành chút thời gian dạy tôi được không?” Bạch Tinh Đồng lại tìm được cơ hội để ở riêng một chỗ với Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Trước tiên, cô Bạch cảnh sát đây phải có nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Bạch Tinh Đồng thở dài: “Bây giờ cả ngày tôi bận đến mức chân không chạm đất, đúng thật là không có thời gian.”
Sau khi hai người chia tay, Bạch Tinh Đồng vội vàng đến tìm Lạc Viễn Chinh.
“Ha ha, tôi biết ngay cô là người nóng vội mà! Đi, chúng ta chơi kiểu tập kích đột ngột, đi thẳng đến nhà Âu Dương.” Lạc Viễn Chinh vừa nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đã lập tức đứng dậy.
“Ông chủ Lôi! Cục trưởng Cục Công an thành phố Lạc Viễn Chinh đến, nói là muốn gặp ông.” Người gác cửa lén gọi điện thoại nội bộ, đến thẳng cho Âu Dương Lôi.
“Cái gì? Lạc Viên Chinh tới đây? Ông ta đem theo bao nhiêu người?” Âu Dương giật mình sợ hãi: Không lẽ Lạc Viễn Chinh đã nắm được chứng cớ gì sao?
“Chỉ dẫn theo một nữ cảnh sát.”
“À.” Nghe thấy người gác cổng trả lời như vậy, Âu Dương Lôi cảm thấy yên tâm: “Tốt lắm, để cho bọn họ vào trong, tôi ở phòng khách chờ bọn họ.”
“Ha ha, cục trưởng Lạc, chào mừng, chào mừng! Mời ngồi, người đâu, mau bưng trà lên.” Âu Dương Lôi cười lớn và đi tới tiếp đón.
Lạc Viễn Chinh cũng cười to: “Chủ tịch Âu Dương, nhà Âu Dương này của ông đúng là bề thế, đúng là phong cách của một chủ doanh nghiệp lớn.”
Âu Dương Lôi nói: “Cục trưởng Lạc chê cười rồi, bố cục nhà Âu Dương của tôi thật ra là thiết kế dựa trên quy cách thiết kế của Lâm viên Cố cung, đương nhiên là quy mô cũng nhỏ hơn gấp mấy lần.
“À? Chủ tịch Âu Dương, ông đây là muốn làm hoàng đế của thành phố Phụng Thiên sao?” Lời nói của Lạc Viễn Chinh còn có hàm ý khác.
“A! Cục trưởng Lạc, ông đừng nói linh tinh! Tôi chỉ học theo một chút thiết kế của Cố cung về mặt kiến trúc thôi, làm sao dám nói là làm hoàng đế được? Ông đừng làm tôi sợ.” Âu Dương Lôi cố tình tỏ ra ngạc nhiên.
Lạc Viễn Chinh cười ha ha: “Chủ tịch Âu Dương, tôi chỉ đùa thôi mà, bây giờ cũng không thịnh hành kiểu cố tình bắt bẻ để hại nhau, ông sợ gì chứ?”
Âu Dương Lôi ngượng ngùng cười một tiếng: “Cục trưởng Lạc, hẳn là không có việc thì ông cũng không tới đây đúng không? Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng, Âu Dương Lôi tôi thích nhất những người thẳng thắn.”
Lạc Viễn Chinh cười rồi nói: “Thực ra tôi đến tìm chủ tịch Âu Dương cũng chỉ là thuận tiện tới thăm một chút thôi.
Dù sao tôi cũng công tác ở Phụng Thiên được hơn bốn năm rồi, đã nghe tiếng của chủ tịch Âu Dương từ lâu nhưng trước giờ vẫn chưa từng tới nhà thăm hỏi qua.
Hôm nay trùng hợp tôi lại có thời gian nên đến đây, chủ tịch Âu Dương không đuổi tôi ra ngoài chứ?”
Âu Dương Lôi lập tức lắc đầu: “Cục trưởng Lạc nói gì vậy? Âu Dương Lôi cho dù có gan to bằng trời cũng không dám đuổi cục trưởng Lạc ra ngoài.
Nào, mời ông dùng trà, loại trà này khẳng định tuyệt đối là trà Vũ Tiền Long Tỉnh chính tông, 15 triệu một lạng.”
“Hả?” Lạc Viễn Chinh vừa hớp được một ngụm trà thù tay đã khẽ run lên: “Trời ạ! 15 triệu một lạng? Tôi uống trà này mà cảm giác giống như đang phạm tội vậy.
Xa xỉ quá.”
Âu Dương Lôi híp mắt cười và nói: “Cục trưởng Lạc đang châm biếm tôi đúng không?”
Lạc Viễn Chinh lắc đầu: “Làm sao có thể như vậy được? Là tôi được hưởng ké vinh dự của chủ tịch Âu Dương, đây là lần đầu tiên trong đời tôi được uống một loại trà ngon như vậy.
Đúng rồi, ông có chút hàng trữ nào của loại trà này không, có thể thưởng cho tôi một chút được không?”
Âu Dương Lôi hơi kinh ngạc: “Nếu cục trưởng Lạc đã thích, tôi đương nhiên sẽ tặng ông một túi.”
Lạc Viễn Chinh nhếch nhếch miệng rồi nói với Bạch Tinh Đồng: “Tiểu Bạch, nếu tôi nhận một túi trà của chủ tịch Âu Dương thì cũng không tính là nhận hối lộ đâu nhỉ?”
Bạch Tinh Đồng im lặng rồi nói: “Đây là quà tặng bình thường mà bạn bè tặng nhau, có một chút trà có lẽ không được coi là nhận hối lộ? Hơn nữa, với thân phận của chủ tịch Âu Dương, ông ấy cũng không thể có chuyện gì cần nhờ đến ông, ông có thể yên tâm nhận được.”
“Ừm! Tiểu Bạch, cô nói rất có lý! Ây da, tôi vẫn còn một chuyện này…” Nói đến đây, ánh mắt của Lạc Viễn Chinh di chuyển qua lại trên mặt Âu Dương Lôi.
“Chuyện gì vậy? Mời cục trưởng Lạc cứ nói.” Âu Dương Lôi nháy mắt với Khương Tam Lãng ở bên cạnh.
Khương Tam Lãng nói: “Nếu cục trưởng Lạc có chuyện gì không tiện nói, tôi có thể lui xuống, cả cô cảnh sát Bạch này cũng có thể tạm thời lui xuống.”
Lạc Viễn Chinh lắc đầu: “Con người tôi vô cùng thẳng thắn, không có chuyện gì là không thể nói cho người khác nghe được.
Thực ra chuyện tôi muốn nói là, nếu như nhà Âu Dương của chủ tịch Âu Dương Lôi được thiết kế mô phỏng theo thiết kế của Cố Cung.
Vậy thì, tôi còn chưa từng được đến Cố Cung, công việc bận rộn quá! Hầy!”
Khương Tam Lãng lập tức hiểu ra: “À, ý của cục trưởng Lạc có phải là muốn tham quan nhà Âu Dương đúng không?”
Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Cậu thanh niên, cậu đúng là thông minh!”
Khương Tam Lãng mỉm cười: “Cảm ơn cục trưởng Lạc đã khen ngợi.
Nếu cục trưởng Lạc muốn tham quan nhà Âu Dương thì e rằng ông phải chuẩn bị thêm một chút thời gian.”
“Không sao, không sao, hôm nay tôi có thời gian.
Chủ tịch Âu Dương, hay tôi tự đi tham quan một mình? Nếu làm lỡ thời gian của mọi người, tôi cũng cảm thấy hơi ngại.” Lạc Viễn Chinh đứng dậy định đi ra ngoài.
“Cục trưởng Lạc, nếu ông muốn đi tham quan thì để mấy người Khương Tam Lãng đi cùng ông! Tôi hơi lớn tuổi rồi nên không quen đi bộ thời gian dài, thật là ngại quá.”
“Được! Khương Tam Lãng? Cái tên này hay thật, Lãng! Hơn nữa lại còn là Tam Lãng! Ha ha.” Lạc Viễn Chinh nháy mắt với Khương Tam Lãng.
Khương Tam Lãng ngại ngùng nói: “Tên này là do ông nội tôi đặt, nghe kể tôi được sinh ra gần biển, lúc tôi ra đời, đúng lúc có ba con sóng lớn ập đến.”
Lạc Viễn Chinh gật đầu: “Ừm, ba là số dương, có thể đại biểu cho rất nhiều ý nghĩa.Vậy nên đặt cái tên này cũng khá hay.
Khương Tam Lãng nói: “Vậy cục trưởng Lạc với ông nội tôi nhất định là tri âm tri kỷ rồi.”
Bạch Tinh Đồng nghe Lạc Viễn Chinh nói đông nói tây mà trong lòng cô vô cùng sốt ruột.
Đương nhiên, thực ra Lạc Viễn Chinh có thể nói đông nói tây vậy cũng là một tài năng, cách này có thể giải quyết được nhiều chuyện trong lúc nói linh tinh.
Kiểu người như Bạch Tinh Đồng thì có làm thế nào cũng không làm được như vậy.
Ông già giảo hoạt Lạc Viễn Chinh này còn thăm dò Âu Dương Lôi nhiều lần.
Chuyện tham quan này mới là mục đích chính của ông.
Khương Tam Lãng không ngại phiền phức, giới thiệu rõ đặc điểm của từng công trình kiến trúc, thậm chí còn nói rõ ai là người ở đây.
Bạch Tinh Đồng chăm chú lắng nghe, cô đột nhiên cảm thấy quy mô của nhà Âu Dương này thật sự không phải ở mức rộng lớn bình thường mà có thể còn ngang bằng với một trường trung học..
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
11 chương
98 chương
23 chương
9 chương