Thần cấp ở rể

Chương 219 : Vương Giả Giao Đấu

Nhưng vẫn không có. Lần này ông ta quyết định, trước tiên là bắn nát khẩu súng kia trước, xong rồi. Hiện tại mày có muốn bắn cũng không có súng để bắn nữa. "Đi chết đi!" Liễu Sinh Bất Bại bóp cò, bắn ra viên đạn thứ ba. Một lần nữa vết hằn của hai lần bắn trước bị bắn trúng, lần này nhất định đã có thể xuyên thủng cột đá giết chết được Diệp Vô Phong ở phía sau. Đùng một tiếng, cột trụ đỗ xuống, đá vụn bắn ra, bụi đá bay mù mịt một mảng. Diệp Vô Phong cũng lập tức lao người ra. Liễu Sinh Bất Bại cười lớn: "Diệp Vô Phong! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à? Giờ chết của mày tới rồi." Sau khi xuất hiện, động tác đầu tiên nhất của Diệp Vô Phong chính là nhặt lấy khẩu súng bắn tỉa của mình lên. Hiện trường khói bụi như này quả thật là cứu Diệp Vô Phong được một bàn thua trông thấy. Nhưng mà, mục tiêu nhắm tới của Diệp Vô Phong cũng không phải là Liễu Sinh Bất Bại, mà là nhắm vào phía Văn Tam Đa đang bị thương nặng nửa nằm nửa ngồi ở cách đó không xa kia, trong tay anh ta còn cầm thiết bị kích nổ. "Tôi sống hay chết cũng không quan trọng! Nhưng nhất định phải hạ được Văn Tam Đa, không thể để cho gã kích nổ bom được." Diệp Vô Phong biết Văn Tam Đa bị thương nặng, trong tình huống chảy máu quá nhiều thì phản ứng của anh ta sẽ rất chậm chạp. Đặc biệt là lúc này, tâm trí anh ta hoàn toàn tập trung vào trận quyết chiến giữa mình và Liễu Sinh Bất Bại. Cho nên, Diệp Vô Phong nhất định phải đánh liều một phen, xử lý Văn Tam Đa trước khi anh ta nhấn ngòi kích nổ. Dĩ nhiên, một phát súng này cần phải có dũng khí cực hạn và năng lực siêu cường! Đùng! Diệp Vô Phong bắn một phát súng xạ kích trong tình trạng cơ thể không được cân bằng. Sau khi nhặt được súng, anh còn phải liên lục di chuyển không ngừng để tránh đường đạn của Liễu Sinh Bất Bại bắn tới. Văn Tam Đa bị bắn một phát nổ đầu, phát súng này cảu Diệp Vô Phong quá chuẩn, quá tàn ác rồi. Đến mức não của Văn Tam Đa còn chưa kịp phản ứng lại kịp, ngón tay cũng không có nhấn vào nút kích nổ. Liễu Sinh Bất Bại nhìn thấy Văn Tam Đa bị hạ gục, hoàn toàn điên tiết rồi! Ông ta biết, thẻ bài cuối cùng trong tay mình cũng mất rồi. Cho dù ông ta có thể giết được Diệp Vô Phong nhưng cũng không thể nào thoát khỏi được sự truy bắt của cảnh sát Trung Hoa. Liễu Sinh Bất Bại dứt khoát ôm súng ra khỏi chỗ ẩn nấp, "Đùng đùng đùng" liên tiếp ba phát bắn về phía Diệp Vô Phong. Diệp Vô Phong đã nấp vào một tảng đá khác rồi ba phát này đều không có bắn trúng anh. Liễu Sinh Bất Bại lại bóp cò, đạn trong súng đã hết rồi. "Diệp Vô Phong, tao phải giết mày!" Đến lúc này, ông ta đã nổi điên rồi. Sau khi quát to một tiếng, người kia đột nhiên quăng súng xuống đất, lấy ra một thanh kiếm từ bên hông, vù vù xé gió mà lao tới chỗ của Diệp Vô Phong. Diệp Vô Phong cười lạnh: "Liễu Sinh Bất Bại, ông bây giờ không dùng súng nữa sao? Đến lượt ông đây dùng rồi!" Anh thuận tay bóp cò, "Đùng đùng đùng" liên tiếp ba phát. Hai viên đạn đầu bị ông ta vung kiếm đẩy ra, có thể thấy được lão già này cũng là một tay kiếm siêu hạng. Thế nhưng ông ta vẫn không thoát được viên đạn thứ ba, trước bụng bị trúng đạn ghim vào một cái lỗ nhỏ, sau đó ồ ạt chảy máu. Mặc dù không có bắn trúng chỗ hiểm, thế nhưng cũng đã bị thương. Vết thương này ngược lại khiến Liễu Sinh Bất Bại kích thích tinh thần chiến đấu của ông ta, một đường kiếm bổ về phía Diệp Vô Phong: "A!" Diệp Vô Phong lùi về sau một bước, thoát được lưỡi kiếm. Anh ném súng bắn tỉa đi, rút dao găm bên hông, cúi xổm người xuống nhìn vào mắt của tên quái dị này, đã bị bắn trúng rồi vẫn có thể hung hăng được như vậy, quả nhiên là không tầm thường. Cảnh sát lúc này đã tới bao vây xung quanh, cục trưởng Thạch thoáng nhìn tình hình của chiến trường ở đây, ra lệnh: "Không được nổ súng, tránh bắn trúng người của mình. Tôi tin tưởng Diệp Vô Phong có thể kiểm soát được tình thế." Liễu Sinh Bất Bại có hung hăng tới đâu thì cơ thể cũng vẫn là xác thịt bình thường, ông ta cắm cây kiếm xuống đất, lấy quần áo bọc lấy vết thương, sau đó siết chặt thắt lưng lại một chút. Nếu không thì chỉ cần đứng bất động, máu cũng có thể tuôn ra tới hết sạch. Diệp Vô Phong đặt tay phải đang cầm dao sau lưng, tay trái chỉ vào Liễu Sinh Bất Bại: "Ông đã thua rồi, đánh tiếp nữa còn có ý nghĩa sao?" Liễu Sinh Bất Bại hai tay cầm kiếm xoay ngang, đặt ở trước ngực: "Tao vẫn chưa ngã xuống, mày còn chưa chết, dĩ nhiên là phải đánh! Giết!" Ông ta nói xong liền bước nhanh về phía trước, kiếm trong tay múa vài đường, xoẹt đường qua vai hung hăng chém tới. ngôn tình hoàn Càng dài càng mạnh, càng ngắn càng nguy hiểm, dao găm của Diệp Vô Phong trong lúc này dĩ nhiên bất lợi hơn nhiều. Nhưng anh không sợ, cho tới lúc kiếm dài chém tới bả vai, anh đột nhiên bước lên di chuyển vị trí, tay ở phía sau lưng đưa ra đỡ lấy "Keeng" một tiếng, phần chuôi dao gắm cản lại lưỡi dao của thanh kiếm dài. Liếu Sinh Bất Bại rút kiếm lại muốn tung ra chiêu khác, Diệp Vô Phong vận công phu "hút dính" biến con dao găm trong tay giống như một nam châm, hút lấy vũ khí người đối phương chặt chẽ. Ông ta kéo lại, Diệp Vô Phong lại theo đó kéo về, ông ta chúi về phía trước, Diệp Vô Phong đưa tay đẩy ra. Trong chớp nhoáng, Liễu Sinh Bất bại không kéo kiếm về được, cũng không thể phát huy được ưu thế. Ông ta biết được nếu như còn dây dưa tiếp tục, vết thương của ông ta sẽ chảy máu nhiều thêm, bản thân ông ta chắc chắn sẽ chết! Nghĩ tới chỗ này, ông ta bỗng hú lên một tiếng quái dị, hai tay đột ngột hất thanh kiếm ra ngoài, hai tay như móng vuốt chim ưng khóa lại cổ của Diệp Vô Phong. Chiêu thức này của ông ta là hoàn toàn liều mạng, cho dù bị đối thủ đâm trúng mấy dao đi nữa nhưng cũng phải bóp Diệp Vô Phong chết cùng. Diệp Vô Phong nhìn dáng vẻ rối loạn của ông ta, trong lòng cũng không hề hoảng hốt. Anh dùng sống dao găm trên tay đẩy vuốt cào của ông ta ra, tay trái dùng một quyền "Nện đế khuỷu tay" đánh vào trên ngực của Liễu Sinh Bất Bại vang lên một âm thanh trầm thấp. Cú đấm này tung ra vô cùng chân thực, xương ngực của ông ta lõm vào, hai xương sườn còn bị đánh gãy nghe răng rắc. Tay trái của Liễu Sinh Bất Bại đã nhắm tới cổ của Diệp Vô Phong, nhưng còn chưa đụng được thì mắt đã tối sầm lại, cũng không còn chút sức lực nào. Sau đó cả người ngã xuống, phun ra máu tươi, không bò dậy nổi nữa. Tử Cung Mỹ Địch ôm theo một người nữa dưới eo nhưng cũng không có ảnh hưởng tới tốc độ chạy trốn của cô ta, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn vẫn cứ một mạch chạy hướng ra phía biển. Cạnh bên vách núi đã chuẩn bị một con thuyền sẵn đó, nhìn thấy có ánh đèn lấp lóe, đó chính là ám hiệu của bọn họ. Trong lòng mừng rỡ, cô ta chạy tới bờ biển nổ hai phát súng chỉ thiên, ngay lập tức đã có một chiếc thuyền lái qua chỗ bờ bên này. Tử Cung Mỹ Địch ôm bà chủ Từ lên thuyền, ra lệnh: "Nhanh lái thuyền!" Chiếc thuyền nhanh chóng xoay nửa vòng tròn, chạy hướng ra ngoài phía biển. Vừa mới lái còn chưa được quá một ngàn mét đã nghe tới hai tiếng súng nổ vang giữa không trung. Tên thuộc hạ đang lái thuyền bị ăn một phát vào đỉnh đầu, nằm sóng soài trên bánh lái bất động. Bầu trời truyền tới tiếng máy bay trực thăng, Bạch Tinh Đồng ở trên chiếc máy bay Z - 01 kia giơ súng quát lên: "Con quỷ cái, cô chạy không thoát đâu!" Tử Cung Mỹ Địch giơ súng lên bắn trả, phu nhân Trần nhìn thấy có người tới cũng dốc sức giãy giụa, hành động này khiến cho người kia bị lệch kỹ thuật, bắn mấy phát lên trời nhưng không có trúng Bạch Tinh Đồng, chỉ trúng vào tấm thép bọc bảo hộ phía ngoài của máy bay. Bạch Tinh Đồng ra lệnh cho người điều khiển: "Giảm độ cao xuống chút!" Máy bay dần hạ thấp xuống, Bạch Tinh Đồng từ trên đó trực tiếp nhảy xuống thuyền, cô ta giơ súng về phía Tử Cung Mỹ Địch: "Cô không chạy thoát đâu, mau đầu hàng, thả phu nhân Trần ra!" Tử Cung Mỹ Địch nhìn rõ ràng, hóa ra người đuổi tới là Bạch Tinh Đồng. Nhìn hàng lông mày thanh tú cùng đôi mắt xinh đẹp nhưng có chứa sự tức giận, trong lòng Tử Cung Mỹ Địch lại dấy lên một đợt sóng. Lần trước đấu một trận ở nhà máy hóa chất, Bạch Tinh Đồng bị trói lại, nữ ma đầu biến thái này lại dấy lên ham muốn. Cô ta thoáng nhìn Bạch Tinh Đồng: "Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là cô! Chỉ với bản lĩnh của cô mà đánh thắng tôi được sao?".