Thần cấp ở rể
Chương 170 : Chuyển cuộc điện thoại
May mà Diệp Vô Phong đã sớm có chuẩn bị, khi cảnh sát tiến vào, anh nắm chặt tấm chăn đắp lên trên người Lâm Thư Âm: "Con bà nó? Thật sự có cảnh sát đến quấy rối? Chẳng lẽ là cố ý?"
Cảnh sát dẫn đầu hỏi: "Hai người có quan hệ gì?"
Lâm Thư Âm đột nhiên bị thay đổi bất thường, bị dọa sợ hết hồn hết vía, dùng tấm chăn bọc lấy thân thể run lẩy bẩy, mất hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, tức giận trách mắng: "Dựa vào cái gì mà cảnh sát các anh không gõ cửa đã xông vào?"
Cảnh sát nói: "Chúng tôi chấp hành nhiệm vụ. Vừa mới nhận được thông báo, nói căn phòng này có hành vi mại dâm tự do phi pháp. Hỏi hai người đấy, hai người có quan hệ gì?"
Diệp Vô Phong lạnh giọng nói ra: "Chúng tôi là vợ chồng."
Cảnh sát cũng lạnh lùng nói: "Lấy chứng nhận kết hôn tôi xem?"
Diệp Vô Phong nói: "Không mang theo."
Cảnh sát cười lạnh: "Không mang theo thì đồng nghĩa là không có. Hai người mặc quần áo đàng hoàng, theo chúng tôi trở về cục cảnh sát đi."
Lâm Thư Âm vội la lên: "Dựa vào cái gì chứ. Các anh dựa vào cái gì mà bắt người?"
Cảnh sát lại nói: "Bớt nói nhảm đi! Nhanh chóng theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra."
Diệp Vô Phong tức giận: "Anh có thể chấp hành pháp luật văn minh, trong miệng bớt nói từ thô tục được hay không?"
Cảnh sát lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng tôi đủ khách sáo với hai người rồi, đổi lại người khác, đã sớm bị lôi ra từ trong chăn, chụp ảnh lấy chứng nhận rồi."
"Anh dám." Lâm Thư Âm tức giận nói.
Lời của Lâm Thư Âm khiến cảnh sát có chút sượng mặt: "Cô quá coi thường tôi rồi đấy? Vậy tôi sẽ chụp cô."
Người cảnh sát nói xong, tiến đến nhắm lấy tấm chăn của Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm sợ hãi thét một tiếng, nhìn thấy sắp bị bại lộ. Nhưng Diệp Vô Phong không nhịn được nữa: "Mẹ kiếp, cảnh sát các anh cũng ức hiếp người quá rồi đấy? Không gõ cửa đã xông vào, cũng rất không lễ phép rồi. Lại còn ngang tàn bạo ngược như vậy?"
"Cút ngay cho tôi!" Diệp Vô Phong khoát tay, bàn tay gần như cũng chưa đụng đến người cảnh sát này, cơ thể của anh ta đã bị Diệp Vô Phong tát một cái ngã quật ra, liên tục ngã lăn trên mặt đất.
Cảnh sát chịu đựng đau đớn đứng lên, lập tức vô cùng tức giận chỉ tay vào Diệp Vô Phong: "Thằng nhãi này, mày lại dám đánh lén cảnh sát?"
Diệp Vô Phong tức giận quát: "Bởi vì anh không biết chấp hành pháp luật văn minh. Dựa vào phân tình của cục trưởng các anh, nếu không tôi đã khiến tên khốn kiếp anh ngã chết rồi."
"Bà mẹ nó, anh còn dám chống đối với cảnh sát? Hành vi này của anh là đánh lén cảnh sát đấy anh hiểu không?"
Diệp Vô Phong hừ lạnh: "Ở trong mắt của ông đây, ngay cả cái rắm anh cũng không bằng."
Hai cảnh sát đằng sau nhìn thấy đội trưởng và đối phương đang đánh nhau, đều đi đến hỗ trợ, một người bắt lấy cánh tay của Diệp Vô Phong. Trên tay Diệp Vô Phong vừa dùng lực đẩy mạnh khiến hai người cảnh sát này cũng ngã ra, cổ họng chút nữa đập vào trên tường, mũ trên đầu cũng rơi, cái trán còn phồng lên một cái u lớn.
Hai người cảnh sát này bị ngã đến choáng váng, hì hục nửa ngày mới miễn cưỡng đứng lên được: "Đội trưởng, thằng nhóc này đánh lén cảnh sát, làm sao bây giờ?"
Khuôn mặt đội trưởng đội cảnh sát dữ tợn: "Thằng nhóc này, hôm nay anh lớn chuyện rồi. Tôi cho anh biết, hành vi của anh, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của luật pháp."
Lâm Thư Âm nhìn thấy Diệp Vô Phong tự nhiên đánh cảnh sát, đầu của đội trưởng cảnh sát kia còn chảy máu, trong lòng cũng lo lắng. Nhưng cơ thể của mình trần truồng, quần áo đều phơi ở phòng vệ sinh, cũng không thể đứng lên ngăn cản, đành phải ôm cái chăn nói với Diệp Vô Phong: "Vô Phong, anh đừng kích động. Có chuyện gì từ từ nói với bọn họ."
Diệp Vô Phong lạnh giọng nói: "Thư Âm em đừng quan tâm, tên khốn nạn này thật lòng muốn em mất mặt, anh ta dám động em một chút thử xem? Hôm nay anh đánh anh ta tàn phế."
Diệp Vô Phong hung ác khác thường, khiến cho người cảnh sát này không rõ con át chủ bài của Diệp Vô Phong. Dựa theo lẽ thường mà nói, đối phương ăn mặc đơn giản thì là một nông dân nhỏ có nhiều tiền, mặc dù là nhà giàu mới nổi, cũng không dám khiêu chiến trực tiếp với cảnh sát?
Đội trưởng đội cảnh sát sờ lên đầu, trên đầu bị sứt một đường lớn, máu chảy không ngừng.
"Anh, anh lại dám đánh tôi?" Đội trưởng đội cảnh sát tức giận.
Diệp Vô Phong nói với ba người cảnh sát này: "Các anh cản trở công vụ của tôi, đừng nói đánh lén cảnh sát, ngay cả tôi giết chết các anh, pháp luật cũng phán không cho tôi. Tôi cho các anh trong vòng một phút, lập tức xin lỗi với vợ của tôi, sau đó cút đi. Nếu không, ba người các anh lớn chuyện rồi."
Đội trưởng đội cảnh sát nhặt chiếc mũ đội lên trên đầu, lại dò xét Diệp Vô Phong một lần nữa, cau mày hỏi: "Đơn vị công tác của anh?"
Diệp Vô Phong từ trong kẽ răng nói ra hai chữ: "Nông dân!"
Đội trưởng đội cảnh sát khẽ cắn răng, lại hỏi: "Còn có thân phận khác không?"
Diệp Vô Phong hừ lạnh: "Có."
"Vẫn còn?" Đội trưởng đội cảnh sát đợi Diệp Vô Phong trả lời.
Diệp Vô Phong trong lòng tự nhủ: "Chuyện đã tới bước này, mình cũng đã nhìn rõ rồi. Người cảnh sát này dường như cũng có chút sợ hãi, nếu không tại sao hỏi đơn vị công tác của mình. Những con sói khoác đồng phục này, đoán chừng cũng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Mình chỉ đơn giản báo một điểm dọa người thôi."
Đội trưởng đội cảnh sát tiến gần đến Diệp Vô Phong, quyệt khóe miệng nói: "Sức lực không nhỏ nhỉ? Quân đội sao?"
Diệp Vô Phong khẽ gật đầu, không nói lời gì.
"Anh quân hàm là gì? Báo phiên hiệu quân đội thử xem."
Diệp Vô Phong bĩu môi nói: "Sợ anh bị dọa."
Cảnh sát giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi làm cảnh sát hơn mười năm nay, xử lý hơn trăm vụ án lớn nhỏ, không bị dọa lớn đâu. Báo phiên hiệu quân đội của các anh đi, tôi nghe đây."
Diệp Vô Phong cười nhạt một tiếng, nói hai chữ: "Hồng Thuẫn!"
Sau khi đội trưởng đội cảnh sát nghe xong, hai chân khẽ run rẩy, suýt chút nữa ngồi dưới đất. Với tư cách một người cảnh sát thâm niên làm hơn mười năm, sao lại không biết uy danh của Hồng Thuẫn chứ? Đó là một nơi tập trung quân đội đặc công đặc chủng ưu tú nhất của Trung Hoa, cũng có thể gọi bọn họ bảo vệ . Lực lượng quân đội chi nhánh này trực thuộc Quân ủy Trung Ương. Cho dù là người mới nhập ngũ của quân đội, đến nơi chấp hành quân vụ, cũng là sự tồn tại giống như thần thánh. Cho dù là cục trưởng cảnh sát huyện Đông Hoa, gặp được những đặc công đến từ Hồng Thuẫn này, cũng phải chào một tiếng thủ trưởng.
"Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật sự đụng phải cọng rơm cứng rồi? Nếu không, tại sao thằng nhóc này lại kiêu ngạo như vậy, lại dám đụng đến mình?"
Có chút sợ hãi, còn có chút không tin, đội trưởng đội cảnh sát bình tĩnh tâm trạng một chút, nói: "Anh nói anh là Hồng Thuẫn, có giấy chứng nhận gì không?"
Diệp Vô Phong cười lạnh: "Có giấy chứng nhận, không mang theo. Anh tính làm gì tôi đây? Có bản lĩnh thì đến bắt tôi đi."
"Anh. . ."
Đội trưởng đội cảnh sát đè nén cơn tức, anh ta không được hành động thiếu suy nghĩ, thằng nhóc này cũng đang lừa gạt mình mà thôi, nếu lời anh ta nói là thật, thực sự bắt anh ta lại, vậy bản thân không gánh vác nổi hậu quả.
"Như vậy đi, anh không mang giấy chứng nhận cũng không sao. Anh bảo đồng nghiệp các anh gọi điện thoại trong cục cho chúng tôi. Chứng minh thật sự có người của Hồng Thuẫn chấp hành nhiệm vụ ở chỗ này. Nếu không, chúng tôi cũng không có cách nào giao phó."
Diệp Vô Phong khẽ gật đầu nói: "Không thành vấn đề, cả ba người các anh đợi đàng hoàng ở đây cho tôi, tôi đi gọi điện thoại."
Diệp Vô Phong chỉ mặc chiếc quần cộc, cầm lấy điện thoại đi ra ban công gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, Diệp Vô Phong từ ban công quay lại, anh không lạnh không nóng nói: "Đồng nghiệp của tôi đang liên lạc với chủ quản cấp trên của các anh, chỉ là các anh không cần gấp gáp, đợi lát nữa sẽ có tin tức thôi."
Đội trưởng đội cảnh sát nửa tin nửa ngờ, chỉ là, anh ta không tiếp tục làm khó Diệp Vô Phong nữa, đành ngồi với hai đồng nghiệp khác để chờ tin tức.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
54 chương
114 chương
120 chương
123 chương
10 chương
49 chương
37 chương
59 chương