Thần cấp ở rể
Chương 114 : Hau người không đủ đẳng cấp
Lưu Thư Kỳ khó xử nói: "Hai chúng ta đều không có kinh nhiệm, làm thế nào giờ?"
Bất chợt, Diệp Vô Phong mở mắt, nói: "Có cần tôi dạy các cô không?"
Không ngờ được Diệp Vô Phong sẽ tỉnh lại, Mạc Vân Sương kinh hãi, muốn dùng biện pháp cưỡng chế nào đó, nhưng lại cảm thấy eo mình mềm nhũn, cô ta bị Diệp Vô Phong điểm huyệt, không thể động đậy. Tay Diệp Vô Phong mặc sức di chuyển trên người Mạc Vân Sương và Lưu Thư Kỳ: "Đây gọi là tự làm tự chịu!"
Mạc Vân Sương nghiến răng, nói: "Diệp Vô Phong, anh... anh dám."
Diệp Vô Phong nhìn cơ thể hai người Mạc Vân Sương và Lưu Thư Kỳ, mỉm cười xấu xa: "Tôi cứ cưỡng đoạt hai cô đấy, có video này làm chứng cứ, hai người đã hạ thuốc tôi trước, cơ quan tư pháp cũng sẽ không làm gì tôi được. Nhưng mà..."
Mặc Vân Sương hỏi: "Nhưng mà sao?"
"Đàn bà ông đây từng chơi lúc đi lính đều là siêu mẫu thế giới. Hai cô còn chưa đủ trình. Tôi không hứng thú gì hết." Diệp Vô Phong nói xong, thong dong rời đi.
Lưu Thư Kỳ oán hận nói: "Vân Sương, anh ta dám nói chúng ta không đủ trình, chúng ta đi báo cảnh sát!"
Huyệt đạo của Mạc Vân Sương hồi phục lại như ban đầu, cô ta cầm quần áo của mình, nghiến răng nói: "Có tác dụng sao? Tên khốn đó đã lấy video quay trong điện thoại của em đi rồi. Ban đầu, những gì chúng ta nói, đều là chứng cứ chúng ta tự chuốc vạ vào mình. Tố cáo không thắng được, nếu bị anh ta phản cáo, hai chúng ta đều sẽ ngồi tù."
Lưu Thư Kỳ vừa xấu hổ vừa giận dữ, nói: "Chúng ta bị tên khốn đó lăng nhục cả buổi. Với lại, chúng ta chẳng được cái gì, thật sự tức chết em rồi."
Mạc Vân Sương bình tĩnh lại một chút, nói: "Ba ngày sau, đảo Đông Ngư, chúng ta nghĩ cách đánh bại Diệp Vô Phong, nỗi nhục hôm nay ta phải trả lại gấp ngàn lần."
Ngày 23 tháng 9, 7 giờ sáng, Diệp Vô Phong và Lâm Thư m có mặt đúng giờ tại khách sạn lớn Hoàng Triều, hội họp với Mạc Vân Sương và Bạch Tinh Đồng tại đây.
10 giờ sáng ngày hôm nay, trận quyết đấu sinh tử giữ hai nhà Mạc, Lâm, sẽ khai mạc tại đảo Đông Ngư.
Một ngày trước, đôi bên đã thông qua công ty cá độ lớn nhất Đông Nam Á, lần lượt đặt cược khách sạn lớn Hoàng Triều và đoàn thuyền vận chuyển đến đảo Đông Ngư.
Công ty cá độ cử sáu ủy viên đến phụ trách giám sát trận đấu võ thuật này, người thắng sẽ lấy toàn bộ tiền đặt cược. Công ty cá độ sẽ nhận 7% phí thủ tục.
Ngay ngày hôm qua, đôi bên đã quyết định danh sách ba người tham chiến, nhà họ Mạc lần lượt là Mạc Vân Sương, Tanboku Ichigo, Matsui Jiro.
Bên phía nhà họ Lâm, tham chiến là Bạch Nhạn Phi, Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng.
Thứ tự tham chiến, như trên.
Hướng chính nam đảo Đông Ngư có một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh núi là một gò đất rộng, phong cảnh ở đây khác biệt, sân đấu võ trải một tấm thảm đỏ, phe cánh hai bên lần lượt vào chỗ từ hai phía đông tây.
Hôm nay ba anh em nhà họ Mạc đều đến, đến cả Mạc Đông Lôi và Lưu Thư Kỳ cũng xuất hiện bên phe nhà Mạc.
Mạc Vân Sương nhìn phe cánh đối phương, trong lòng lạnh lùng cười: "Hừ, đại sư Tanboku đánh với Diệp Vô Phong, ai thắng ai thua không thể đoán trước. Nhưng mà, Bạch Nhạn Phi và Bạch Tinh Đồng lần lượt đánh với mình và Matsui Jiro, đây lại không phải là trứng chọi với đá?"
Mạc Vân Sương và Matsui Jiro đều đến trình độ võ sĩ, mặc dù Bạch Nhạn Phi cũng là trình độ võ sĩ, nhưng Mạc Vân Sương biết rõ chi tiết về Bạch Tinh Đồng, cô ấy chỉ là trình độ võ sư. Chỉ cần cô ta có thể đánh bại Bạch Nhạn Phi là sẽ nắm chắc phần thắng của trận tỉ võ này trong tay.
"Đại biểu tập đoàn Lâm thị, đại biểu tập đoàn Mạc thị, người hai bên đã đến đủ hay chưa?" Người làm chứng bên công ty cá độ hỏi.
Lâm Thư m đứng lên, nói: "Bên tôi đến đủ rồi."
Mạc Vân Sương cũng đứng lên nói: "Bên tôi cũng đến đủ rồi."
Người làm chứng của công ty cá độ tuyên bố: "Lần đấu võ này áp dụng thể chế ba trận thắng hai, bây giờ bắt đầu."
Mạc Tam Gia nhàn nhã nâng chén trà, gật đầu với con gái, hôm nay Mạc Vân Sương đánh trận đầu, trận đấu này của cô ta vô cùng quan trọng, nếu như có thể chiến thắng, về cơ bản là nhà họ Mạc đã chiến thắng.
Mạc Đông Lôi nhỏ giọng dặn dò: "Em à, nhất định phải cẩn thận, con đàn bà Bạch Nhạn Phi kia cũng không phải dễ ăn đâu."
Sau khi Mạc Vân Sương và Bạch Nhạn Phi lên sân đấu, hai người cùng chắp tay, đồng thời hô lớn: "Mời!" Bạch Nhạn Phi và Mạc Vân Sương đều vô cùng hiểu nhau, hai người đều là cao thủ bậc võ sĩ. Vậy nên, cũng không cần phải nhường nhịn. Bạch Nhạn Phi đánh khó trước, cánh tay đột nhiên vung lên như một cái roi thép, gió lốc thổi cuồn cuộn, đánh thẳng vào mặt Mạc Vân Sương!
Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ từ Bạch Nhạn Phi, Mạc Vân Sương không hề nao núng, cô ta tung ra Xà Hạc Song Hình quyền, một bước nhảy như con hạc trắng khổng lổ, đáp thẳng vào phía mặt đối thủ, ngón giữa ngón trỏ sử dụng thế Nhị Long Hí Châu, tấn công về hai mắt Bạch Nhạn Phi.
Bạch Nhạn Phi nhóm lửa đốt trời, đẩy Nhị Long Hí Châu của Mạc Vân Sương ra, đánh thẳng vào hai bên sườn Mạc Vân Sương. Mạc Vân Sương đối diện với đòn đánh mạnh mẽ của Bạch Nhạn Phi, lạnh lùng mỉm cười, hai tay cô ta bảo vệ trước ngực, cong người về phía trước, dậm chân lùi lại, tư thế giống như con hổ đang gầm lớn. Đồng thời vận đủ lực để nâng cánh tay lên, Đại Phủ Khai Sơn, nắm đấm trái xuất kích bằng thế Mãnh Hổ Xuất Động, vừa vặn đánh một nhát lên nắm đấm của Bạch Nhạn Phi. Bùm! Cứng chọi cứng, Hổ Hình quyền và Hạc Hình thủ. Chiêu đầu tiên của hai người đã là ngang tài ngang sức.
Thế tấn công của Bạch Nhạn Phi vẫn sắc bén như trước, cô đột nhiên quay vút người, Độc Xà Xuất Động, khớp tay lắc rắc đấm một đấm nổ vang ngực Mạc Vân Sương. Mạc Vân Sương hét lớn, cương khí toàn thân vận chuyển, đỡ lấy đòn đánh của Bạch Nhạn Phi, cô ta xoay cổ tay, Hoài Trung Bão Nguyệt, uỳnh một tiếng, Bạch Nhạn Phi chấn động đến mức lùi ra sau sáu bảy bước, nhưng cô ấy hét lớn một tiếng rồi lại xông lên, quyết chiến ác liệt với Mạc Vân Sương.
Hai nữ cao thủ cấp bậc võ sĩ, trận chiến này kéo dài đến khi trời đất u ám, đến khi mặt trời mặt trăng đều ngừng chiếu sáng, bóng hình trên sân đấu chuyển động nhanh như chớp, những người võ công thấp căn bản không nhìn được hai người đang đánh như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng nhìn chuyển động quanh sàn đấu.
Trong phe cánh hai bên, đại đa số mọi người đều chăm chú quan sát trận chiến. Đến cả Lâm Thư m cũng đang chăm chú quan sát. Trong mắt cô, thực lực của Bạch Nhạn Phi và Mạc Vân Sương quả thật là ngang nhau. Vì Bạch Nhạn Phi, cô không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh.
Bạch Nhạn Phi và Mạc Vân Sương ác chiến hơn tám mươi hồi, đôi bên sức mạnh ngang nhau, Mạc Vân Sương không muốn tiếp tục chiến đấu với Bạch Nhạn Phi, sức lực toàn thân Mạc Vân Sương đột nhiên bộc phát, cô ta thay đổi tư thế, giấu hai tay giữa eo, sau đó vặn eo một cái, hai cánh tay vung ra theo lực eo, một đòn Tiên Hạc Bôn Lôi, mạnh mẽ đánh đến lưng Bạch Nhạn Phi.
Bạch Nhạn Phi quay người vung chân, quét ngang đường đi của Mạc Vân Sương, hy vọng một cú đá này có thể đá bay Mạc Vân Sương. Mạc Vân Sương không chút hoang mang, cơ thể xoay vòng một cái, đối mặt với Bạch Nhạn Phi. Khí huyết toàn thân cô ta thăng hoa, hai cánh tay giao nhau trước ngực, vừa vặn chặn lại cú đá của Bạch Nhạn Phi. Sau đó cô ta dồn sức, đảo ngược tình thế, muốn đánh gãy xương chân của đối thủ. Bạch Nhạn Phi hét lớn một tiếng, lập tức ra chiêu Độc Xà thủ đã chuẩn bị rất lâu, ấn về phía yết hầu Mạc Vân Sương.
Mạc Vân Sương thét một tiếng thật dài, lùi ra phía sau, uyển chuyển tránh đi đòn đán hiểm ác từ Bạch Nhạn Phi, tuy nhiên Bạch Nhạn Phi dự định đánh nhanh thắng nhanh. Cô ấy cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để tấn công. Sải một bước chân, Xà Hình quyền của cô vẫn chưa thu về, mà lại tiếp tục chọc về phía trước, cánh tay mềm dẻo như cành liễu xuyên qua cánh tay đỡ đòn của Mạc Vân Sương, bốn ngốn khép lại như mũi kiếm, chọc thẳng vào huyệt Thiên Trung trước ngực Mạc Vân Sương!
Huyệt này là tử huyệt của con người, nếu như bị đâm vào, không chết cũng trọng thương. Giải đấu võ có quy định, có thể đánh người ta đến tàn phế, nhưng không thể đánh chết người ta. Nếu như bạn lỡ tay giết chết đối thủ, trận đấu đó coi như hòa. Chiêu này của Bạch Nhạn Phi đã dùng Thiết Chỉ Thốn Kình của Vịnh Xuân quyền! Đây là trình độ đỉnh cao trong công phu Vịnh Xuân. Lợi dụng sự cong duỗi đốt ngón tay. Bộc phát ra sức mạnh không gì sánh nổi! Ban nãy Bạch Nhạn Phi đánh lên yết hầu Mạc Vân Sương không thành, nắm đấm ngay khi vừa thu lại đã chuyển thành đánh úp yếu huyệt trước ngực Mạc Vân Sương.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
54 chương
114 chương
120 chương
123 chương
10 chương
49 chương
37 chương
59 chương