Thần Bí Lão Công Ngươi Là Ai
Chương 94 : Trở về trước dự định
Từ nhà chính điều sang bắc uyển thêm hai người giúp việc, Mẫn Bác Luân không ở nhà tựa hồ không có gì áp lực, Mẫn Thiên Hữu tuy rằng ở tây uyển nhưng theo thường lệ sẽ đi Bắc uyển cùng Vân Hi dùng cơm, Mẫn Thiên Hợp chỉ nhìn bọn họ rồi thản nhiên cười.
Mẫn Thiên Hữu yên tâm đem Vân Hi giao cho
Mẫn Thiên Hợp, chỉ cần chờ Mẫn Bác Luân từ Pháp trở về sẽ nói rõ với
ông, cho dù là thực xin lỗi anh cả, nhưng hắn cũng chỉ sai lúc này đây, thiếu nợ Mẫn Thiên Hợp, hắn nguyện ý dùng này mọi cách để hoàn lại, nhưng Vân Hi hắn đã muốn định rồi.
“Thân thể khá hơn chút nào không? “. Hiện tại trong nhà đã có hai người đều cần chăm sóc, Vân Hi ngồi ở trong hoa viên còn Mẫn Thiên Hợp được chú Tần đẩy đến ngồi bên cạnh nàng, trong ánh mắt trước sau như một ân cần làm cho nàng không tự chủ được đỏ mặt, gật nhẹ đầu, cầm trong tay quyển sách ngồi trên ghế dựa, nàng không thể đứng lâu nên phần lớn thời gian đều là nằm trên giường nghỉ ngơi, bác sĩ nói nàng còn tâm sự dồn tích trong lòng, việc có đứa bé này là ngoài ý muốn, nàng đang chậm rãi tiếp nhận nó.
Còn nhớ rõ ngày đó khi nhìn thấy Duyên Phong thì tâm tình vui vẻ phấn khỏi, thì ra thời điểm đó trong bụng nàng đã có một sinh mệnh của chính mình, nhìn đứa nhỏ đáng yêu, nàng cảm giác chính mình rất hạnh phúc.
Mười năm ở Lăng gia, nàng phải trãi qua cuộc sống bất hạnh, khi được gả cho
Mẫn Thiên Hợp nhưng chỉ cần anh ấy cảm tình trong sáng như anh em, chỉ có Mẫn Thiên Hữu gây cho nàng cảm giác tim đập nhanh bối rối, hiện tại, có phải là thời điểm nàng có được hạnh phúc?
Vân Hi ngẩng đầu nhìn chú Tần đứng ở phía sau Mẫn Thiên Hợp, từ buổi tối đầu tiên và ly sữa kia, có lẽ bọn họ liền đã chuẩn bị mọi thứ, cũng theo một khắc kia bắt đầu, nàng cùng Mẫn Thiên Hữu dây dưa cùng nhau đã mang đến cho nàng lễ vật này, nàng thấy thật may mắn.
“Đừng xem quá lâu, phòng bếp đã hầm thuốc bổ xong, một hồi em nhớ uống!” Mẫn Thiên Hợp như là anh trai dặn dò nàng, giống như cảm giác khi ở gần Lăng Đồng Cẩn, một dạng tình anh em thân thiết, đồng dạng Mẫn Thiên Hữu cũng quan tâm nàng từ mọi sinh hoạt hằng ngày, ở trong mắt nàng, Mẫn Thiên Hữu giống như mùa hè, gây cho nàng tình yêu nóng bòng hết mình, Mẫn Thiên Hợp lại giống như mùa đông làm cho nàng thấy ấm áp trong trời đông gió rét.
“Vâng “ Vân Hi nhu thuận đáp lời, từ trên gương mặt nàng Mẫn Thiên Hợp đồng thời thấy rõ vẻ xinh đẹp của dĩ vãng ngày càng tăng thêm, nụ cười càng sáng lạn làm cho cả người nàng cũng rạng ngời hạnh phúc.
“Vân Hi, tư liệu cho cuộc họp chuẩn bị xong chưa? Còn mười phút nữa phải họp “.
Từ điện thoại Mẫn Thiên Hữu thói quen phân phó, sau mới nhớ chính mình đã nhầm rồi.
“Vâng thưa tổng giám đốc, đã chuẩn bị xong”. Mandy cũng không có sửa lại hắn, mà chỉ trả lời, đã nghe thấy Mẫn Thiên Hữu muốn cúp điện thoại, ngón tay chạm đến ly cà phê trên bàn rõ ràng là cùng một loại cà phê nhưng sao không pha được vị quen thuộc như Vân Hi làm.
Trước đây hắn muốn đến nhất là công ty, bởi vì có thể lúc nào cũng nhìn thấy nàng, dù không gặp nàng nhưng biết rằng nàng đang ngồi ở nơi đó, trong lòng hắn luôn thực thỏa mãn, mà hiện tại, hắn chờ đợi nhất chính là thời gian tan tầm, được ở bên người nàng, cảm giác về nhà ngay như vậy rất lạ, nhưng mà hắn lại càng ngày càng thích loại cảm giác này!
“Đúng rồi, nghe nói Lăng thị gần đây tham dự đầu tư xí nghiệp nước ngoài, vừa vặn tôi cũng có hứng thú, Niếp Thịnh anh tra xem đối phương là công ty thế nào? Thiên Thừa muốn nhập cổ phần!” Mẫn Thiên
Hữu thật mạnh vỗ mặt bàn đứng dậy, ở trước mặt Niếp Thịnh cùng Mandy hai mắt hắn càng thêm lạnh lùng, Lăng Trí Xa và Lăng Nhã Nhược trước đây đối xử với Vân Hi như thế nào, hắn sẽ đòi lại gấp bội.
“Vâng”.
Biểu tình quyết đoán, âm ngoan không cần nhân tình mới là một Mẫn Thiên
Hữu trong lời đồn không gì không thắng được. Chỉ là vẻ mặt này xuất hiện ngày càng ít khi bên cạnh Vân Hi, từ trước đến nay khi họp chỉ có Niếp
Thịnh và Mandy đi theo phía sau hắn, họ là cánh tay đắc lực cho hắn, cho dù hắn không ở công ty, nếu có người xấu muốn phá hoại cũng không có cơ hội xuống tay.
“Tổng giám đốc đâu? ” Mẫn Thiên Hữu ngồi ở ghế chủ tọa trong phòng họp, nhìn về phía đối diện vị trí trống không, hắn chỉ hỏi tượng trưng mà thôi, đối với hành tung của Mẫn Hiếu Triết hắn cũng không quan tâm.
“Dạ, tổng giám đốc tạm thời có việc ra ngoài, nên để cho tôi tới họp!” Nghe trợ lý nam của Hiếu Triết lên tiếng, Mẫn Thiên Hữu ngay cả mắt cũng chưa nâng lên, trực tiếp phun ra hai chữ, trực tiếp, quyết đoán,“Họp! ”.
Mẫn Bác Luân vốn một tháng mới về nước, bên Pháp tổ chức thế giới học thuật và có chút thay đổi thời gian, không đến một tháng đã xong chương trinhg nên ông chuẩn bị về nước, cả Mẫn Thiên Hợp cùng Mẫn Thiên Hữu cũng không biết ông ta sẽ đột nhiên trở về.
“Lão gia, cậu Hiếu Triết đã đến, Mẫn Bác
Luân chân trước vừa dừng ở Thiên Sơn biệt thự thì thanh âm quản gia đã truyền đến, vừa mới chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi Mẫn Bác Luân có chút bực mình xoay người nói,“Nó tới làm cái gì?“
Năm đó sau khi cưới vợ cả là cô gái quý tộc Pháp hắn lại cưới thêm một phụ nữ xinh đẹp Hạ Vũ
Từ, một phụ nữ rất dịu dàng mềm mại, Thiên Hợp và Thiên Hữu là vợ cả sinh nhưng bà ấy đều coi như con ruột, nhất là Thiên Hữu, khi hắn tuổi còn nhỏ, hắn không nhớ bộ dạng của mẹ đẻ mà tình cảm sâu nặng với mẹ kế càng tăng thêm, nhưng Mẫn Bác Luân làm sao cũng không đoán được , Hạ Vũ từ lại thông gian với em trai ông ấy là Mẫn Bác Đào, khi đó ông ấy và
Mẫn Bác Đào bởi vì quyền sở hữu công ty mà tranh cãi sóng to gió lớn,
ông liên tiếp phát hiện Mẫn Bác Đào cùng Hạ Vũ Từ lén lúc hẹn hò, cuối cùng Mẫn Bác Đào dùng công ty trao đổi Hạ Vũ Từ, ông không có do dự liền đồng ý, khi đã có công ty trong tay ông vẫn đối với Hạ Vũ Từ nhớ mãi không quên, làm nên về sau một tấn bi kịch.
Ông không bao giờ ngờ rằng người phụ nữ ông một lòng yêu thương lại nguyện chết cùng Mẫn Bác
Đào chứ không nguyện ý ở lại bên người ông!
Là bọn họ phản bội ông trước, ông đã cho Hạ Vũ Từ cơ hội, con đường này là do bà ấy không chọn đi.
Sau khi Mẫn Bác Đào cùng Hạ Vũ Từ qua đời, ông đã đem Mẫn Hiếu Triết về bên mình, khi hắn mười chín tuổi thì đưa sang Mỹ du học, hiện tại nhìn thấy gương mặt càng lớn càng giống Mẫn Bác Đào, trong lòng ông oán niệm lại càng sâu, đàn bà của ông đã yêu người khác, chính mắt hắn chứng kiến cha mẹ hắn chết như thế nào, Mẫn Bác Luân biết rõ dưỡng hổ sẽ gây hoạn, nhưng ông không ngại, tra tấn Mẫn Hiếu Triết ông mới cảm thấy hận ý đối với Mẫn Bác Đào giảm đi một chút!
“Cho nó vào! “, Mẫn Bác Luân cởi ra áo khoát trên người vứt về phía quản gia, Mẫn Hiếu Triết đã muốn bước đến, từ lần gặp mặt khi Mẫn Hiếu Triết về nước, ông tựa hồ đều không có gặp qua hắn.
“Tìm ta có việc gì? “, Mẫn Bác Luân nhận lấy ly trà quản gia đưa qua, mùi Long Tỉnh trà thơm ngát, nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc không nhìn đến sự tồn tại của Mẫn Hiếu Triết, nó là minh chứng của sự phản bội của Hạ Vũ Từ, ông không có biện pháp không hận bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
64 chương
57 chương
38 chương
50 chương