Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 5 : Đêm tân hôn (3)
Một hồi lục lọi, sau tiếng nước rào rào, một cảm giác lạnh như băng ở trên trán cô, giống như bông băng, nhẹ nhàng, mềm mại, là mùi cồn, hay là người đối diện vẫn phả ra mùi rượu? Cô không biết…
Có người nắm chặt tay cô, cô cho là anh ta lại muốn cướp gấu nhỏ của cô, liều chết không chịu buông.
“Đưa tay cho tôi!” Người nọ gầm lên giận dữ, kéo tay của cô.
Nước ấm áp chảy trong tay cô, còn có cảm giác khăn lông mềm mại lau trên da, rất thoải mái…
Tay nhẹ buông, gấu nhỏ rơi xuống lần nữa, giọt nước văng lên trước ngực, ấm áp qua đi, chính là lạnh lẽo, cô đột nhiên nhớ tới áo ngủ của mình bị rách thành hai nửa, kêu lên một tiếng, che ngực mình.
“Gặp quỷ!” Anh thấp giọng mắng, không biết đạp cái gì một phát, rào rào một tiếng, hình như toàn bộ nước đổ xuống đất.
Tình hình như vậy khiến cho cô sợ, đôi tay theo bản năng đi mò tìm gấu nhỏ, mà quên mất hiện tại mình lộ ngực…
Một giây sau, một thân thể nặng nề đặt ở trên người cô, l/q’đ mang theo mùi rượu nồng đậm cùng thân thể nóng như lửa thiêu đốt cô.
Cô vội vàng đỡ lấy trước ngực ngăn anh lại, “Tránh ra! Anh đáng ghét!”
“Tôi đáng ghét!” Hừ lạnh một tiếng lẫn vào mùi rượu phun lên mặt cô, trong nháy mắt mặt của cô nóng bỏng.
Hai tay của cô bị anh cố định trên đỉnh đầu, hơi thở nồng đậm của phái nam phủ xuống.
“Tần Nhiên không nói rõ cho cô sao?” Tay anh vừa dùng lực, xé nốt chỗ che giấu cuối cùng của cô.
“A ——” cô mang theo tiếng khóc nức nở hét ầm lên, người này thật sự kỳ quái, vừa rồi còn dịu dàng lau cồn cho cô, sao bây giờ lại trở nên thô lỗ thế này!
Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, đây là do cô đáp ứng, nhưng mà, đêm tân hôn của cô, lần đầu tiên của cô, người thiếu nữ nào mà lại không từng tràn đầy ảo tưởng? Cô vốn định cho Tử Nhiên, mà bây giờ…
“Có thể nhẹ một chút không?” Nước mắt của cô chảy xuống, ướt đẫm mảnh vải che mắt, ánh sáng hơi lộ ra, tuy nhiên không nhìn thấy người đàn ông trước mắt.
“A ——” cô còn chưa nhận được câu trả lời, liền truyền đến trận đau xé rách, đau đến mức xương cốt toàn thân giống như vỡ vụn, cô biết, cô trở thành phụ nữ. Không lãng mạn, không hề dịu dàng, thậm chí còn không biết ai biến cô thành phụ nữ…
Lúc này, cô lại không rơi nước mắt, don nắm chặt ga giường dưới người, cắn chặt môi dưới, mặc cho khổ sở lan tràn giống như muốn xé nát cô, cô cố nén đau đớn, trong lòng yên lặng nhớ kỹ, “Mẹ, như vậy, mẹ thật sự được cứu rồi sao?”
Cuối cùng, tất cả gió êm sóng lặng, một âm thanh lơ lửng trong bóng tối. “Đây là lần đầu tiên của cô?”
Duy Nhất không trả lời câu hỏi của anh ta, giọng nói cứng rắn khô khốc nặn ra từ trong cổ họng, “Đưa gấu tiểu Bố lại cho tôi, được không?”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
9 chương
62 chương
14 chương
79 chương
17 chương
73 chương