Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 40 : Bá đạo
Đối với Duy Nhất, cuộc sống mỗi đêm ở nhà họ Lãnh đều giống nhau
Bị má Tằng hung ác nhét một bữa cơm tối, uống một chén to thuốc bắc có thể “Sớm sinh quý tử”, sau đó trở về phòng vượt qua ban đêm thuộc về mình.
Chỉ có điều, đêm nay có thêm một phần thấp thỏm chờ mong.
Mong ngọn đèn dưới lầu kia sẽ lặng yên không tiếng động mà sáng lên, mong chuông gió nhỏ trên con búp bê sẽ vang lên thanh thúy trong đêm.
Duy Nhất thấy mình giống như rơi vào cảm giác yêu qua mạng.
Yêu qua mạng không phải như vậy sao? Chờ đợi một hình ảnh đại diện u ám sáng lên, chờ đợi âm thanh “tinh tinh tinh” của hình đại diện nhảy lên, một ngày không thấy liền mất hồn mất vía…
Tối nay anh có ở đây không? Duy Nhất đi đến bên cửa sổ nhìn vô số lần, cũng thất vọng vô số lần, lần này…
Chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngưỡng cửa sổ tầng dưới sáng rõ, trong lòng cô cũng sáng theo.
Kéo dây thừng ra, chuông gió đang vội vã vang lên không ngừng, nhưng mà, người bên trong cửa sổ không phản ứng…
Ánh sáng trước mắt vẫn như cũ, nhưng ánh sáng trong lòng lại ảm đạm xuống, tiếng chuông cũng biến thành thưa thớt.
Anh không ở đây? Hay là, không muốn để ý đến cô?
Bắt đầu ngây ngốc, chuẩn bị ngủ thiếp đi, “tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.
Duy Nhất mở cửa, má Tằng cầm một mảnh vải đỏ trong tay đứng ở ngoài cửa, “Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi đưa cô xuống đó.”
Mảnh vải đỏ?!
Duy Nhất thấy nó liền đỏ mặt, chẳng phải có ý nghĩa…
“Má Tằng, hôm nay không phải Chủ nhật!” Duy Nhất đỏ mặt nói.
“Dạ! Nhưng thiếu gia nói là thời kỳ rụng trứng.” Má Tằng nói nghiêm trang.
Rống! Ngay cả thời kỳ rụng trứng của cô cũng biết, người gì vậy!
Chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo má Tằng xuống tầng hai, ở trước cửa gian phòng của anh bịt kín cặp mắt.
Má Tằng gõ cửa thay cô, cửa mở ra, má Tằng rời đi, để lại tất cả cho cô, cô mím môi, khổ sở như vậy, mặc cho một đôi tay cường tráng ôm cô vào phòng, cũng ôm lấy…
“Hi! Chào buổi tối!” Đã không phải là lần đầu tiên, nhưng Duy Nhất vẫn cảm thấy lúng túng, cũng không thể không nói gì liền tiến thẳng vào khâu tiếp theo chứ? Chào hỏi trước…
“Anh nhìn nét mặt của em, hình như em tuyệt đối không cảm thấy đây là một buổi tối tốt đẹp…” Giọng anh giống như buồn buồn mang theo chút tức giận.
Duy Nhất im lặng, vốn không phải là…
Phản xạ có điều kiện giống như đưa tay chụp tới, hy vọng có thể ôm gấu tiểu Bố của mình, nhưng mà, cô nghĩ lại, gấu tiểu Bố đặt ở tầng trên…
“Em có thể lên lấy gấu tiểu Bố trước không?” Duy Nhất nhát gan hỏi.
“Tại sao mỗi lần em đều muốn ôm gấu tiểu Bố?” Anh thấy cô không thể hết sức tập trung ôm mình mà hơi nổi cáu.
“Đó là Tử Nhiên đưa cho em…” Duy Nhất thuận miệng nói, thật ra thì cô định nói ôm gấu tiểu Bố cảm thấy an toàn, nhưng vì sao lại nói thành như vậy?
“Không thể!” Anh không cần suy nghĩ hôn lên môi cô, vội vàng, nóng bỏng, bá đạo, cắn nuốt cô, xâm lược cô, hòa tan cô, cho đến khi người trong ngực trở nên mềm mại mà run rẩy, cho đến khi cặp mắt người trong ngực mơ màng, hô hấp rối loạn, anh mới để cho cô có không gian hô hấp, dịu dàng tiếp tục dây dưa.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
9 chương
62 chương
14 chương
79 chương
17 chương
73 chương