Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 317 : Ngoại truyện 15

“Cô tên gì?” Cầu Chí Dương không dám tiến thêm một bước chạm vào cô ta, chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, mục đích là hy vọng có thể moi thêm chút tin tức. “Linda.” Người phụ nữ trả lời theo tính chất nghề nghiệp “Cô có vẻ không phải người địa phương! Từ đâu tới đây?” “Tôi không biết!” “Không biết?” “Thật sự không biết!” “Tôi thấy cô không phải người xấu, sao lại làm chuyện này?” Đây gần như là lời dạo đầu bách phát bách trúng hạng phụ nữ này. Trên mặt người phụ nữ quả nhiên lộ ra vẻ ưu tư bất đắc dĩ, nhưng hơi thoáng qua, trong tròng mắt càng lộ ra vẻ sợ hãi. Cầu Chí Dương lăn lộn thương trường nhiều năm, công lực nhìn mặt nói chuyện không tầm thường, lập tức phát hiện nơi này có cửa đột phá, tiếp tục hỏi, “Thật ra tôi biết suy nghĩ bình thường của phụ nữ, cuộc sống hạnh phúc, cô làm chuyện này vì có nỗi khổ tâm vạn bất đắc dĩ, đúng không?” Người phụ nữ này hiển nhiên bị nói trúng tim đen, nhưng mà giống trước, sau khi xúc động, hết sợ hãi, nhanh chóng đeo cho mình mặt nạ lạnh lùng, “Tiên sinh, anh đến chơi hay đến bố thí? Nếu muốn là chúa cứu thế, anh tìm lộn chỗ!” Cầu Chí Dương cố gắng dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô ta, trên thực tế, với hạng phụ nữ này, anh thật sự tràn đầy đồng tình. Các cô ấy không phải là phụ nữ trời sinh đã xấu, không phải ai sinh ra đã phải chìm đắm trong trụy lạc, ví dụ như Phỉ Nhi, ở nhà là bảo bối ăn sung mặc sướng, lúc này không biết có phải cũng sẽ bị người đàn ông nào đó... Anh không cách nào nghĩ tiếp, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh này anh lại đau lòng đến như muốn nổ tung, đồng thời, tay phủ trên người phụ nữ cũng ngừng động tác... “Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Người phụ nữ kinh ngạc nhìn anh, tiếp theo đó trong mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, “Anh là cảnh sát?” “Không, tôi không phải...” Cầu Chí Dương rất nghẹn lời với quyết định của mình, không nên tâm sự, rối loạn trình tự, hiện giờ quả nhiên bứt dây động rừng rồi. “Anh cút ngay! Làm ơn tránh xa tôi ra!” Người phụ nữ né tránh như thấy bệnh dịch, nhanh chóng mặc quần áo, vừa chạy vừa kêu to, “Cảnh sát! Có cảnh sát!” Bên ngoài lập tức ồn ào, tiếng bước chân nhốn nháo chạy đến phòng nghỉ. Cầu Chí Dương biết chuyện lớn không ổn, nhảy qua cửa sổ chạy ra khỏi phòng, cũng không biết Doãn Tử Nhiên như thế nào, vừa chạy về phía xe vừa gọi điện thoại cho cậu ta, “Nhanh! Bị phát hiện rồi! Nhanh lên xe!” Phía bên kia truyền đến giọng nói rất vô sỉ, lười biếng của Doãn Tử Nhiên, “Em đang ở trên xe!” “Đáng chết! Thật gian xảo!” Cầu Chí Dương mắng một câu, Doãn Tử Nhiên đã lái xe đến trước mặt anh, anh mở cửa xe, tung người nhảy lên, Doãn Tử Nhiên vội vàng bỏ lại lũ lưu manh cầm súng cầm gậy ở phía sau. Mắt thấy thoát khỏi dây dưa, Cầu Chí Dương thở phào nhẹ nhõm, mắng to Doãn Tử Nhiên, “Thằng nhóc thúi! Lại dám gạt anh? Một mình chạy về xe!” Doãn Tử Nhiên cười hì hì, tự biết đuối lý, không đáng cãi cọ. Muốn anh đi chạm vào kỹ nữ? Anh tình nguyện chết... “Anh, chuyện tốt như vậy không phải để lại cho anh sao?” Cầu Chí Dương và Doãn Tiêu Trác là bạn tốt, từ nhỏ n Doãn Tử Nhiên đã quen gọi anh. “Chuyện tốt?” Cầu Chí Dương nổi giận, hiện giờ nếu không phải chuyện Phỉ Nhi làm nhức đầu, anh nhất định phải đập thằng nhóc này. Vừa nói chuyện, lái xe trở về quán trọ, giày vò cả đêm, chân trời đã hiện lên màu trắng bạc. Lãnh Ngạn thấy bọn họ trở lại, tiến lên đón hỏi, “Như thế nào? Có thu hoạch sao?” “Hỏi cậu ta!” Cầu Chí Dương tức giận chỉ chỉ Doãn Tử Nhiên. Doãn Tử Nhiên ngáp một cái, “Mệt mỏi, em đi nghỉ ngơi!” Lãnh Ngạn xem chừng đã xảy ra chuyện, nói với Cầu Chí Dương: “Cậu nói đi! Rốt cuộc như thế nào?” Cầu Chí Dương đặt mông ngồi xuống, “Tôi dẫn theo một người phụ nữ đi, rất rõ ràng người phụ nữ này không phải người địa phương, hơn nữa, tôi cố ý vô tình hỏi cô ấy một chút tình huống, nhìn ra được, cô ấy rất sợ, tôi tuyệt đối tin tưởng, mấy cô ấy bị người khống chế, có tổ chức làm chuyện này, hơn nữa lai lịch sau màn không nhỏ.” Anh móc chứng minh thư trong túi ra, “Đây là chứng minh thư tìm được trong túi xách của cô ấy, lại là của địa phương, tôi dám đánh cuộc, cô ấy không phải người địa phương.” Lãnh Ngạn cầm chứng minh thư lên nhìn kỹ, “Nếu như Đình Ân tới thì tốt rồi, anh ấy am hiểu nhất phân biệt thật giả, không biết chứng minh thư này là thật hay giả.” “Đưa anh đi!” Lãnh Dực đột nhiên nói. Lãnh Ngạn hơi chần chừ, anh nói, “Đừng quên, anh và Địch Khắc là vua tạo giấy tờ giả!” Lãnh Ngạn cười một tiếng, ném chứng minh thư cho anh ấy, “Em lại quên anh! Nhóm chúng ta hạng người gì cũng có!” Sau khi Lãnh Dực và Địch Khắc dùng kính lúp tỉ mỉ kiểm tra, liếc mắt nhìn nhau, “Chứng minh thư này là thật! Hoàn toàn là thật!” Lãnh Ngạn thoáng trầm ngâm, “Chí Dương, cậu chắc chắn người phụ nữ kia không phải dân bản xứ?” “Xác định! Hoàn toàn chính xác!” Cầu Chí Dương nhớ lại ánh mắt thay đổi của người phụ nữ kia, khẳng định lần nữa. “Có thể làm được chứng minh thư thật? Mọi người, khó trách cảnh sát cũng bó tay hết cách với chúng, xem ra chúng ta gặp phải cửa ái khó khăn chân chính rồi!” Lãnh Ngạn dùng ngón tay day điểm giữa hai chân mày, một đêm không ngủ, tinh thần căng thẳng cao độ. Mọi người cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức, trong phòng yên tĩnh lại. “Như vậy đi, anh cả.” Lãnh Ngạn nói với Lãnh Dực, “Nghĩ cách lấy mấy chứng minh thư giả, đoán chừng sau khi Phỉ Nhi bị bắt thân phận đã lộ, bản thân thân phận chúng ta cũng lộ, chúng ta đổi lên trấn trên ở, Chí Dương, ngày hôm qua lộ mặt rồi đúng không? Nếu như lộ mặt rồi không cần ở chung một chỗ với chúng ta!” Cầu Chí Dương gật gật đầu, “Được, tôi hiểu!” “Mặt khác, ba người phụ nữ này mang theo đứa bé, trở về thuyền, kêu thuyền trưởng lập tức lái thuyền đi Singapore, chúng ta xong xuôi việc rồi sẽ bay thẳng sang Singapore cùng!” Lãnh Ngạn nhìn đám phụ nữ và con nít ngủ say nói. Mặc dù Duy Nhất, Mỹ Mỹ và Tư Lam không muốn rời khỏi người đàn ông của họ, nhưng dưới sự dụ dỗ lại mang tính uy hiếp, cũng không thể làm gì khác, sau khi khóc sướt mướt từ biệt, đoàn người lập tức đi lên trấn trên.