Mà đến sáng sớm ngày nào đó, cô đẩy cửa sân thượng lầu trên cùng ra, một mùi hoa xông vào mũi, hoa tử đằng nở rộ kín khắp mái nhà, những cánh hoa màu tím, từng chuỗi treo đầy trên nóc nhà thủy tinh, sân thượng lập tức đẹp như cảnh tiên. Lãnh Ngạn đã nói với cô, hoa tử đằng là tiếng nói của tình yêu cố chấp, như vậy, cố chấp này, trời cao sẽ thấy? Cô cầu nguyện, tử đằng đầu hạ, nhất định là biểu tượng may mắn. Mang theo hương hoa tử đằng đầy người, cô trở lại phòng ngủ, chuẩn bị nhìn xem Lãnh Ngạn có tỉnh ngủ không, lại phát hiện anh co rúc trong phòng tắm, đau đến kêu to. Cho tới bây giờ anh sẽ không vì đau đớn mà rên rỉ một câu, chắc hẳn nhất định đau đến cực hạn. Duy Nhất lập tức nước mắt như mưa, đi lên phía trước tốn công tốn sức chín trâu hai hổ nâng anh, lập tức bấm số điện thoại của bác sỹ Lục. Vì vậy, trong đầu hè này, sau khi Duy Nhất cầu nguyện trước hoa tử đằng với ông trời, Lãnh Ngạn lại tiến vào bệnh viện, lần này còn có thể sống mà đi ra không? Duy Nhất đứng ở cuối góc tường hành lang bệnh viện, mặc cho mình rơi lệ. Sau khi được bệnh viện cấp cứu, coi như hữu kinh vô hiểm *, Lãnh Ngạn tạm thời đã ngủ say, mà những người khác còn ở chung quanh anh, cho nên, Duy Nhất núp ở góc này, lần đầu tiên cách anh xa như vậy, lần đầu tiên không chung một mái nhà với anh, thử trải nghiệm cảm giác “Mất đi” đó, cũng là đau không chịu nổi. (*) Hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ mà không có nguy hiểm. Một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt, nhìn thẳng lên là đôi mắt nghiêm trọng của Doãn Tiêu Trác. “Lãnh Ngạn tỉnh chưa? Em đi xem!” Cô đứng dậy bước đi. Một cánh tay dài đưa tới, ôm cô vào trong ngực. Trong lòng cô ngẩn ra, “Bác sỹ nói gì?” Doãn Tiêu Trác không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt. Đầu cô ong ong lên, ép nước mắt về, đẩy Doãn Tiêu Trác ra, chạy về phòng bệnh. Mọi người tự động mở đường cho cô, lộ ra khuôn mặt vàng vọt của Lãnh Ngạn. Anh giơ ngón tay lên, sửa sang lại tóc mai rối bời cho cô, “Ngốc, lại khóc nữa, anh không sao, không đau, thật!” Nói chưa dứt lời, cùng lúc khóc, nước mắt Duy Nhất thật sự không nhịn được rồi, lo lắng thời khắc sinh tử như vậy cô thật sự không chịu nổi! Tựa khẽ vào bả vai anh khẽ khóc sụt sùi. “Không khóc, bà xã. Anh sẽ không để cho bản thân mình ngã xuống, anh muốn ở cùng em, anh đã đồng ý với cha, sẽ chăm sóc em cả đời, ở trong hôn lễ của chúng ta, em quên sao?” Anh trầm nhẹ mà suy yếu nói nhỏ bên tai cô. Cô không muốn khóc, thật sự không muốn khóc, cô thề phải cho anh khuôn mặt tươi cười xinh đẹp nhất, nhưng cô không làm được, cô không tiếp tục kiên trì được rồi, ôm cổ anh rơi lệ, không dám phát ra âm thanh. Mọi người thấy thế, thở dài lặng lẽ rời đi, chỉ còn dư lại hai người yên lặng ôm nhau. “Bà xã, anh đói rồi.” Nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, anh chỉ có thể tìm chút chuyện cho cô làm, dễ phân tán lực chú ý của cô. “Anh muốn ăn gì?” Quả nhiên Duy Nhất lên tinh thần. “Anh cũng không biết, em ra siêu thị bên ngoài xem có gì anh thích ăn, tùy tiện mua một chút thôi.” Thật ra thì anh không muốn ăn cái gì. “Được!” Duy Nhất lau khô nước mắt, đeo túi xách ra cửa. Khi cô mua xong đồ, đi từ siêu thị ra, lại phát hiện Mỹ Mỹ vừa vặn đi vào siêu thị, nâng cao bụng bự đủ tháng, hết sức không tiện. “Mỹ Mỹ! Cậu sắp sinh sao?” Duy Nhất tiến lên đỡ cô ấy. Mỹ Mỹ cười một tiếng, “Đúng vậy! Còn mấy ngày nữa tới ngày dự sinh rồi, một mình tớ, sợ sắp sinh còn chưa kịp vào bệnh viện nên đến trước. Lãnh Ngạn như thế nào? Đã lâu không đi thăm anh ấy.” “Tạm được!” Duy Nhất tránh vấn đề này không nói, tập trung ở Mỹ Mỹ, “Tại sao có một mìn cậu? Cũng không có ai chăm sóc cậu?” “Người nào chăm sóc? Cha mẹ ở trong nhà, nếu biết rõ tớ còn chưa cưới mẹ không chém tớ mới lạ đó, mời một dì, nhưng phải qua mấy ngày mới có thể đi làm.” Mỹ Mỹ cười khổ. Duy Nhất chán nản, tại sao đều là người đáng thương? Duy Nhất giúp Mỹ Mỹ xách hết đồ trở về phòng bệnh, “Mỹ Mỹ, tớ ở bệnh viện, nếu cậu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ, tớ có thời gian cũng sẽ đến thăm cậu.” “Được! Duy Nhất, cám ơn!” “Hai chúng ta còn nói chữ cám ơn này sao?” Duy Nhất trách cứ cô ấy, nghĩ đến một mình Lãnh Ngạn ở phòng bệnh lại không yên lòng, cũng chào từ biệt rời đi, trước khi đi dặn dò cô ấy, “Mỹ Mỹ, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại, đừng khách khí!” “Ừm!” Mỹ Mỹ cảm kích gật đầu. Từ đó, Duy Nhất càng bận rộn, thay phiên nhau chạy hai phòng bệnh, lúc Lãnh Ngạn ổn định bớt thời gian đi thăm Mỹ Mỹ, làm giúp một số chuyện nhỏ cho cô ấy, một mình cô ấy mang thai đủ tháng thật sự không tiện. Ngày này, cho Lãnh Ngạn uống thuốc xong, thấy tinh thần anh ấy không tệ, lại đi khoa sản thăm Mỹ Mỹ, còn hai ngày nữa sẽ sinh thôi. Nhưng mà, khi cô gặp Mỹ Mỹ ở cửa phòng bệnh thì Mỹ Mỹ lại hoảng hốt bối rối chuẩn bị đi ra ngoài. “Mỹ Mỹ, cậu lập tức sẽ sinh, còn đeo giỏ đi đâu?” Cô cảm thấy kinh ngạc. Vẻ mặt Mỹ Mỹ hốt hoảng, “Chưa! Không định đi đâu, đi mua chút đồ, mua chút đồ!” “Mua đồ?” Duy Nhất hoài nghi. “Thật! Duy Nhất, hôm nay tạm thời cậu về đi! Tớ đi trước!” Mỹ Mỹ thế mà lại bỏ rơi Duy Nhất lại rồi. Duy Nhất đuổi theo mấy bước, thấy Mỹ Mỹ đã xuống lầu, không khỏi âm thầm lắc đầu, Mỹ Mỹ cô nhóc điên khùng này, sắp làm mẹ mà còn điên khùng như vậy, thang máy không đi lại đi thang bộ. Nhưng mà, lời hai y tá đi qua bên cạnh lại dẫn tới chú ý của cô. “Bệnh nhân giường bệnh này sao lại xuất viện lúc này, sẽ lập tức sinh!” “Đúng vậy! Nghe nói chồng cô ấy đón cô ấy đi nước Mỹ!” “Đi đâu cũng không nên xuất viện vào lúc này...” Duy Nhất giật mình trong lòng, lập tức đuổi theo hướng Mỹ Mỹ rời đi. Cũng may, Mỹ Mỹ lớn bụng không chạy nhanh, ở cầu thang lầu hai đã đuổi kịp cô ấy, khiến Duy Nhất hoảng hốt chính là, có hai người đàn ông đang ở chung một chỗ với Mỹ Mỹ - Dịch Hàn và Địch Khắc đang trốn chạy. “Duy Nhất?” Người vừa nhìn thấy Duy Nhất, Dịch Hàn cũng rất kinh ngạc.