Từng ngày lướt qua trong yêu và đau buồn, Duy Nhất nhìn tình trạng Lãnh Ngạn càng ngày càng hỏng bét hơn, tim như bị đao cắt. Lúc y tá tiêm vắc xin phòng bệnh cho cô thì lòng cô lạnh đến điểm băng. Như vậy có ý nghĩa bệnh của anh trở nên ác liệt hơn sao? Bệnh viêm gan? Tiếp theo? Khoảng cách gan suy kiệt có xa lắm không? Điều chỉnh xong cảm xúc ở ngoài phòng bệnh, cô mặt mày tươi cười đi vào, lại nhìn thấy Lãnh Ngạn ôm lấy chỗ hai lá gan, hai hàng chân mày nhíu chặt, đôi môi xám trắng. Lòng Duy Nhất bỗng co thắt lại, nhưng Lãnh Ngạn thấy cô đi vào, lại buông tay ra, giãn chân mày, cố gắng cười, “Tới rồi? Đi đâu vậy?” Duy Nhất đè nén đau đớn trong lòng, cười lớn, “Ngạn, có phải đau không? Đau thì lên tiếng!” “Không! Không đau!” Lãnh Ngạn nghiêng người dựa vào đầu giường, trong tròng mắt đen là gió nhẹ nước chảy, nhưng mồ hô trên trán lại rõ ràng tiết lộ anh kiên nhẫn. Cô không nói gì, yên lặng dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán anh, bao nhiêu đêm, cô đều có thể cảm giác được anh đau đến không cách nào ngủ, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn không rên một tiếng, là sợ cô lo lắng sao? Anh ngốc này, vĩnh viễn đều như thế, nên lừa gạt hay không nên lừa gạt đều gạt cô... Nhìn anh nhẹ nhàng thở phào, vẻ mặt chân chính tỉnh lại, cô biết, trận hành hạ này coi như đã qua, nhưng trận tiếp theo là lúc nào? Mặt của anh đã gầy đi trông thấy, đầy đặn và sáng bóng ngày xưa sớm không còn nữa, Duy Nhất thương yêu vuốt ve mặt anh. Anh khẽ mỉm cười, “Đứa ngốc, thật sự không đau!” Duy Nhất không nói chuyện, chỉ cười, ánh mắt mênh mông nhìn anh, thương yêu lan tràn, không nhịn được cúi người, định dán lên môi anh. Lúc đến gần môi anh, đầu anh lại đột nhiên quay sang chỗ khác, Duy Nhất dừng lại trên không trung, đau nhức tràn đầy tim phổi. Cô hiểu ý tứ của anh. Nhưng mà, cô bướng bỉnh ôm lấy đầu anh, dùng mề mại trơn bóng của mình làm dịu mềm khô cạn của anh. Hương thơm hơi thở của cô dần hòa quyện với vị thuốc của anh, anh mê say, mê muội, nhắm mắt lại, hưởng thụ dịu dàng trong sạch của cô, cái hôn này, thiên hoang địa lão *? (*) thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất. Lơ đãng, hai hàng nước mắt trong suốt trượt xuống... “Quả nhiên có tiến bộ rất lớn!” Trong hàng lệ, anh cười hài hước. “Nhưng mà, phải nghe lời, về sau không cho phép, đừng thân cận anh quá.” Cô ngẩn ra, càng thêm đau đớn, chỉ cố chấp chu miệng nhỏ nhắn, “Không!” Cách xa anh? Còn không bằng giết cô! Nếu niết bàn *, vậy cùng nhau sống lại đi! (*) niết bàn: theo quan điểm siêu hình, niết bàn là được giải thoát khỏi sự đau khổ. Tương đương với ‘viên tịch’ trong đạo Phật. “Em lại giở trò vô lại!” Anh cáu giận. “Cho tới bây giờ em vẫn không phủ nhận!” Cô nghênh đón anh, khiêu khích. “Ai giở trò vô lại?” Ngoài cửa vang lên tiếng Doãn Tiêu Trác. “Em gái cậu á! Còn ai nữa?” Gặp được cậu ấy, Lãnh Ngạn vẫn hết sức vui mừng, hơn nữa đuổi Duy Nhất ra ngoài, “Anh và Tiêu có lời muốn nói.” “Chuyện gì lại muốn gạt em?” Duy Nhất cực kỳ mất hứng. “Đương nhiên là chuyện của đàn ông! Ngoan!” Lãnh Ngạn dụ dỗ cô. Duy Nhất bất đắc dĩ, ngồi chờ trên hành lang, ước chừng sau mười phút, Doãn Tiêu Trác đi ra. “Anh, anh ấy nói gì với anh?” Duy Nhất vội hỏi. Doãn Tiêu Trác liếc nhìn vào bên trong, nhẹ giọng nói, “Cậu ấy muốn về nhà, để anh khuyên em đồng ý.” Hốc mắt Duy Nhất lập tức đau xót, anh đã đề cập đến vấn đề này vô số lần, nhưng cô vẫn không đồng ý. Về nhà, phải chăng có nghĩa lập tức... Không, cô không dám tưởng tượng! “Duy Nhất, anh cảm thấy được, vẫn nên thuận theo ý tứ của cậu ấy đi, cậu ấy rõ ràng tình huống của mình, ở chỗ này không bằng về nhà, hoàn cảnh tốt, có cảm giác ấm áp, nói không chừng có lợi cho bệnh tình của cậu ấy, vả lại, dù sao bất cứ lúc nào bác sỹ Lục cũng có thể đến, kiểm tra đúng thời hạn là được.” Duy Nhất suy đi nghĩ lại, cuối cùng nặng nề gật đầu, “Anh, vậy em đi vào.” “Duy Nhất.” Doãn Tiêu Trác lại gọi cô lại. “Hả?” Cô không dám quay đầu lại, thậm chí không dám ngẩng đầu, nhìn lướt qua đã thấy đau thương trong mắt. “Duy Nhất, mấy ngày này em rất cực khổ, anh biết em đang gượng cười, muốn khóc thì khóc đi, đừng quá kiềm chế bản thân.” Một đôi tay ấm áp khoác lên vai Duy Nhất, ấm áp từ trên vai truyền đến ngực lại trở thành đau đớn, cô xoay người lại, đối diện với tròng mắt ân cần của Doãn Tiêu Trác, nước mắt lập tức vòng quanh hốc mắt, lao vào trong ngực anh khẽ nức nở, “Anh, em rất muốn khóc, em sợ em không chống đỡ nổi nữa, không phải bởi vì mệt mỏi, là trái tim, mỗi ngày em hướng về phía anh ấy, nắm tay anh ấy, đã cảm thấy anh ấy giống như chậm rãi biến mất khỏi tay êm, anh, lúc trước em nói những lời hùng hồn kia thật ngốc, em có thể thu lại không? Em không muốn vĩnh hằng trong nháy mắt, em muốn vĩnh hằng chân chính! Em muốn cuộc sống trăm năm!” Doãn Tiêu Trác thu chặt cánh tay, để có thể mạnh mẽ đỡ cô, anh không thể thay cô thực hiện nguyện vọng vĩnh hằng, anh chỉ có thể cho cô được nhiều như vậy, chỉ có đôi tay này... “Duy Nhất, nếu không em trở về nhà chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày đi, chúng ta mời thêm một y tá chăm sóc đặc biệt trông chừng cậu ấy, có được không?” Duy Nhất vừa nghe, lập tức rời khỏi ngực anh, lau nước mắt đi vào phòng bệnh, “Không! Anh, em có thể, anh trở về đi.” Đột nhiên, lại dừng bước, xoay người, “Anh, làm giúp em một chuyện được không?” “Cái gì?” “Lãnh Ngạn vẫn canh cánh trong lòng, hai lần kết hôn đều qua loa như vậy, lần đầu tiên là anh ấy ép buộc em, lần thứ hai là em ép buộc anh ấy, ngay cả hình thức hôn lễ cũng không có, anh ấy cảm thấy thiếu em, anh ấy từng nói, không để cho em theo gót mẹ anh ấy, nhất định phải để cho em thuận lợi vui vẻ bước vào cửa nhà họ Lãnh. Em nghĩ, anh chuẩn bị một hôn lễ nho nhỏ giúp chúng em, nhanh chóng, không cần náo nhiệt, chỉ cần bạn bè thân thiết đến chứng kiến là được rồi.” Doãn Tiêu Trác đau xót trong lòng, nói không ra lời, liều mạng gật đầu. “Cám ơn, anh!” Cô rưng rưng mỉm cười, sau khi lau sạch toàn bộ vệt nước mắt ở trước cửa phòng bệnh, mới đi vào, mà anh ở trên giường bệnh, cũng mỉm cười, như cô... Doãn Tiêu Trác nhìn bóng lưng gầy nhỏ của cô, trên mặt ẩm ướt, chẳng biết đã rơi lệ từ khi nào...