"Anh ấy không có ở đây, ,..có gì muốn nói thì cô cứ nói với tôi là được." Cầu Phỉ Nhi cười ngạo nghễ, tỏ vẻ mình là người thắng cuộc trong trận chiến này. Duy Nhất cảm thấy buồn phiền, từ lời nói của cô ta có thể đoán rằng quan hệ giữa cô ta và Lãnh Ngạn không phải bình thường. Nhưng Lãnh Ngạn đã muốn tránh cô thì làm sao cô nên làm gì đây? Cứ buồn rầu như thế và rời khỏi nơi này sao? Không. Từ trước đến nay cô đã vì Lãnh Ngạn làm quá nhiều việc mất mặt rồi, thì lần này cô còn sợ gì nữa chứ? "Tôi sẽ ở đây chờ anh ấy quay về." Cô nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế salon, thẳng lưng nói với Cầu Phỉ Nhi, nhưng cô ta chỉ cười lớn, "Cứ tự nhiên. Cô cứ xem nơi này như nhà mình vậy." Như nhà của cô sao? Điều này cô cũng chưa từng nghĩ đến. Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô đều ở đây nhưng nếu cho cô chọn lựa thì có lẽ cô thà ngủ dưới gầm cầu còn hơn là ngủ ở nơi này "Hay để tôi điện thoại gọi Lãnh Ngạn trở về. Dù gì cũng phải ba mặt một lời nói chuyện cho rõ ràng. Cô hãy ngồi đợi một chút." Cầu Chí Dương lấy điện thoại bấm số của Lãnh Ngạn. Duy Nhất nhìn chằm chằm Cầu Chí Dương, vì cô đã gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng là tắt máy mà lần này chẳng lẽ Cầu Chí Dương lại thành công sao? Nhưng. . . . . . Cầu Phỉ Nhi nhìn ra được chi tiết nhỏ nhặt này nên nói với Duy Nhất, "Lãnh Ngạn mới vừa đổi số, anh ấy nói không muốn bị người khác làm phiền." Vậy sao? Mắt cô cay cay nhưng cô cố gắng kiềm nén. Không được khóc. Trong cuộc đời có khó khăn nào mà cô chưa từng trải qua đâu. Nhìn Cầu Phỉ Nhi cười vui vẻ, lòng cô thật sự rất đau. Không phải cô ghen tỵ với Cầu Phỉ Nhi vì cô ta cũng không có gì hơn cô để cô ghen tỵ, mà cô buồn rầu vì Lãnh Ngạn không còn yêu thương cô nữa, chỉ vì cần giúp đỡ mà nỡ lòng từ bỏ cô. Cô đau đớn nghĩ rằng chẳng lẽ tình cảm giữa mình và anh ấy thật bé nhỏ như vậy sao? Trong lòng anh có còn hình bóng của cô hay không? Lòng cô thật lạnh lẽo, thật cô đơn….. ***************************************************************************** Cảnh vật thật tươi đẹp, ánh mặt trời vào mùa đông có màu vàng nhạt hòa cùng màu trắng của chiếc du thuyền sang trọng kia khiến vịnh trở nên thật sống động. Một chiếc du thuyền, nói đúng hơn là một tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ có thể chứa cả ngàn người. Bên trong có đầy đủ các thiết bị hiện đại, có thể xuyên qua sóng to gió lớn của Thái Bình Dương. Đó là một chiếc du thuyền đẹp tuyệt, có tên là thuyền “Duy Nhất.” Màu hồng của khí cầu hòa quyện cùng màu đỏ tươi của hoa hồng, một đoàn thủy thủ mặc đồng phục đứng chờ đợi chủ nhân ngay trước cửa du thuyền. Đây là hôn lễ tuỵệt vời nhất, một hôn lễ mà Lãnh Ngạn vì Duy Nhất mà thiết kế, muốn cùng Duy nhất hạnh phúc đi trên con đường họ đã chọn. Nếu như không có việc này, có lẽ anh và Duy Nhất cùng ngồi trên chiếc du thuyền này, du lịch tám mươi ngày vòng quanh khắp bốn biển năm châu. Nhưng trời cao thật phụ lòng người . . . . . . "Tớ không hiểu. Từ Nhật Bản xa xôi về đây làm phù rể cho cậu, thế mà giờ cậu lại diễn trò gì đây?" Lôi Đình Ân đã hầu hạ anh ta cả một buổi sáng, thế mà cả sáng nay anh ta chỉ ngẩn người ngồi trên du thuyền nhìn vào một nơi xa xôi nào đó. Đột nhiên anh ta mở miệng” Đình Ân, cậu hãy thay tớ chăm sóc Duy Nhất. Dù sao cô ấy cũng còn rất trẻ con, lại trông coi cả sản nghiệp, thật sự rất vất vả." Lôi Đình Ân nóng nảy, "Tớ không phải muốn hỏi về người kia. Không phải hôm nay cậu kết hôn sao?" Anh ta lắc đầu, "Cậu không nhìn thấy gì sao? Tớ không kết hôn nữa." "Chẳng lẽ lời đồn là sự thật? Kỳ Thịnh có khó khăn gì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu kết hôn để giải quyết sự khó khăn này không?" Lãnh Ngạn vẫn lắc đầu, "Kỳ Thịnh không có vấn đề gì đâu, không có vấn đề gì." "Vậy cậu đùa giỡn gì chứ?" Lôi Đình Ân tức giận. Lãnh Ngạn muốn nói gì nhưng lại thôi. Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh vang lên, anh bắt điện thoại xong lại càng đau khổ sầu muộn lông mày nhíu chặt, "Đi thôi." Ánh mặt trời màu vàng kim cộng với màu đỏ của hoa hồng bị anh vứt bỏ phía sau. Cuối cùng, cũng sẽ có một ngày hoa hồng sẽ héo tàn, mơ ước sẽ tàn lụi…. Tại nhà họ Cầu Nhìn thấy có bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa, giống như đã chờ đợi hơn một thế kỷ qua, đôi vai run rẩy, nước mắt tuôn thành dòng, người đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon, bỗng giật mình đứng lên, chạy thẳng vào lòng và gọi tên người kia “Ngạn”, giống như giữa cô và anh chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như cái ôm kia chỉ thuộc về anh và cô mà thôi. Cô mở miệng nói "Ngạn, họ nói anh không cần em nữa, không cần Nhiễm Nhiễm nữa, bọn họ thật là xấu phải không? Anh nói có phải họ gạt em phải không? Anh mau mắng bọn họ đi." Nước mắt của cô làm ướt áo khoác anh, anh muốn vươn cánh tay ôm lấy cô, nhưng lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng để xuống. Rốt cuộc, cô cũng cảm thấy anh lạnh lùng, anh cứng người, anh không làm gì cả, chỉ đứng đó. Từ trong lòng anh, cô ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm vào mắt anh, thấy tia lạnh lùng trong mắt anh nên kinh hoàng nói, "Ngạn. . . . . . em đang nói chuyện với anh đó." Cô nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, trong mắt dường như lóe lên một tia thương hại. Đúng, anh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại không phải là ánh mắt yêu thương. Đặt tay lên ngực mình, trong lòng có dự cảm bất an, cô nghĩ thầm chắc mình lại phải bị mất mặt trước mặt mọi người lần nữa. Đột nhiên cô cảm thấy tỉnh táo "Các cậu có thể đi ra ngoài không? Tôi muốn nói chuyện với Lãnh Ngạn một chút." Mọi người lần lượt bước ra ngoài, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, cũng cảm thấy đau lòng thay cô. Cầu Phỉ Nhi đi qua mặt họ thì Lãnh Ngạn giữ tay cô lại và nói "Phỉ Nhi, đừng hiểu lầm, anh và Duy Nhất chỉ nói chuyện thôi, không có gì khác." Anh dịu dàng nhìn Cầu Phỉ Nhi bằng ánh mắt mà Duy Nhất vốn cho là của mình. Lời giải ,thích của anh muốn Phỉ nhi đừng hiểu lầm sao? Đầu óc của cô đột nhiên ngưng trệ, cuối cùng anh là ai? Chỉ qua một đêm, anh hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn xa lạ đối với cô. Thoáng chốc, cô muốn buông xuôi, không còn muốn nói chuyện gì với anh nữa …. Cô không biết người đàn ông này…………