Sắc trời dần sáng lên, ở nhà trọ Dịch Hàn và Địch Khắc nhìn kim chỉ phút của đồng hồ treo tường từng vòng đi qua, sau khi bảy tiếng chuông "Đinh đinh đinh" vang lên, Dịch Hàn và Địch Khắc liếc mắt nhìn nhau một cái, lâm vào tuyệt vọng. Bọn họ và Mỹ Mỹ hẹn nhau bảy giờ, nếu như sau bảy giờ mà Mỹ Mỹ còn chưa có trở lại, như vậy thì chứng tỏ đã hành động đã thất bại. Như vậy, bây giờ là thất bại sao? Dịch Hàn nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, không, anh không cam tâm, có lẽ Mỹ Mỹ đang trên đường về, có lẽ, sẽ tới ngay. . . . . . Chuông điện thoại vang lên, người thăm dò thăm tin tức báo lại: "Mỹ Mỹ thất thủ, bị cảnh sát mang đi, hình như Doãn thị đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ rồi ngồi chờ đấy!" "Đã biết!" Dịch Hàn trả lời một câu chắc chắn liền cúp điện thoại, nhíu mày suy nghĩ: "Tại sao có thể như vậy? Mỗi một bước đi của chúng ta giống như là đang chui vào bẫy mà Lãnh Ngạn đặt ra, chẳng lẽ Lãnh Ngạn nhìn thấu chúng ta sao? Hay là ai để lộ ra sơ hở nào sao?" Địch Khắc có chút lo sợ bất an: "Hàn, có chuyện mà tôi không có nói cho cậu. . . . . ." "Chuyện gì?" Dịch Hàn nhìn anh. "Hôm qua tôi mới phát hiện ra là thiếu một cái công cụ để mở khóa, không biết có phải là ngày đó lúc trộm két sắt của Kỳ Thịnh đã làm rớt hay không. . . . . ." "Cậu. . . . . . Làm sao lại hồ đồ như thế!" Dịch Hàn tức giận nói: "Nhất định là! Nhất định là Lãnh Ngạn đã nhặt được! Cái lão già gian trá gỉao hoạt đó, lập tức sẽ đoán được chúng ta là đang hướng về phía tài liệu trong tủ bảo hiểm, cho nên mới cố ý sáp đặt tất cả! Chờ chúng ta đi chui vào!" "Vậy làm sao bây giờ?" Địch Khắc hoảng hồn, hoàn toàn không có cách gì. Ánh mắt của Dịch Hàn hiện lên sự sắc bén, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: "Này, người đàn ông đeo bông tai." "Tôi đây!" "Lần trước tôi muốn cậu làm một chuyện cậu đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi sao?" Ánh mắt của Dịch Hàn lạnh như hàn thiết, vô cùng quyết tuyệt. "Chuẩn bị xong! Tùy thời chờ lệnh!" "Tốt! Hãy chú ý hành động của anh ta, tôi muốn tính mạng của anh ta!" "Biết! Ta sẽ theo dõi ông ta!" "Chờ chút nào...!" Dịch Hàn gọi lại người bên đầu dây đang định cúp điện thoại. "Còn có cái gì?" Người đàn ông đeo bông tai hỏi. "Nếu như, tôi nói là nếu như, nhưng tôi không có hy vọng có cái nếu như này!" Giọng nói của Dịch Hàn lộ ra mấy phần âm lãnh: "Nếu như, lỡ mà cậu thất thủ, cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?" Người đàn ông đeo bông tai rùng mình một cái, nhưng mà, lập tức hiểu, nói nhỏ: "Tôi đã hiểu." "Vậy thì tốt! Chúng tôi sẽ chăm sóc cha mẹ già của cậu ở Mỹ!" Dịch Hàn nở nụ cười ngoan độc: "Lãnh Ngạn, lần này xem anh ta chạy trốn thế nào!" Sau đó, buông điện thoại di động xuống, nói với Địch Khắc: "Tùy lúc theo dõi Lãnh Ngạn, tìm thời cơ thích hợp liền thông báo người đàn ông đeo bông tai, còn nữa, thuyền đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay có thể chúng ta sẽ đi!" "Chuẩn bị xong rồi!" Địch Khắc gật đầu, lần này cũng không dám làm hỏng việc nữa. ********************************************************************************* Nhà họ Doãn. Vào sáng sớm, khi ánh mặt trời mùa đông tà tà chiếu qua song cửa sổ, chiếu vào bóng dáng đang nằm ở ban công. Duy Nhất mở mắt, lập tức con ngươi bị ánh mặt trời chiếu vào làm hoa mắt, nhắm mắt một mảnh ánh sáng vàng kia, bị ánh mặt trời cảm hoá, trong lòng nhất thời sáng lên. Đêm trước hôn lễ, có thể nhì thấy ánh mặt trời đẹp như vậy, đối với cô mà nói cũng coi như là chuyện vui! Càng làm cho cô uất ức chính là, giờ phút này, cô đang nằm ở trong ngực của Lãnh Ngạn, gối lên khuỷu tay của anh. Nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào giường, hai mắt buông xuống, nghĩ đến bộ dáng của anh, không ngờ lại nhớ lại lịch sử lần trước anh ngủ một giấc đến buổi trưa, nếu như mỗi buổi sáng có thể nhìn vẻ mặt khi ngủ của anh như vậy, đó chính là hạnh phúc mà cả đời này cô theo đuổi! Không nhịn được nhanh chóng hôn trộm lên môi anh một cái, hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không hề lo lắng là anh có tỉnh lại hay không, lại nói, bây giờ cũng nên tỉnh rồi chứ! Anh lại có thể ngủ sâu như vậy, thật hiếm thấy! Duy Nhất đánh lén thành công, cười khẽ, rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt. Bỗng nhiên, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, cuối cùng thì anh cũng bị đánh thức, phản ứng đầu tiên của anh là sờ sờ bên cạnh một chút, không có ai! Lại nghe thấy tiếng nước chảy, nhìn thấy bóng người như ẩn như hiện ở sau cửa kính bằng thuỷ tinh, biết cô đã dậy từ sớm, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh. Nghĩ tới nếu như cuộc đời này mỗi ngày tỉnh có thể nhìn thấy bóng dáng của cô như vậy, vậy sẽ hạnh phúc đến thế nào! Khổ sở dần dần dâng đầy trong hốc mắt. . . . . . Điện thoại di động vẫn còn vang lên, cầm lên xem một chút, phát hiện dãy số không quen, chỉ là, gần đây anh nhận số điện thoại xa lạ cũng nhận được vui vẻ, liền điện thoại của phần tử bắt cóc tống tiền cũng nhận, thì còn sợ gì chứ? Quả quyết bấm nút nghe, thì ra là đồn cảnh sát gọi điện thoại tới, nói chung là đạ bắt được người trộm tài liệu của Kỳ Thịnh và Doãn thị! Muốn anh đi qua hỗ trợ điều tra. "Được, ta ltới nhay!" Anh vẫn còn buồn ngủ, đánh mạnh mẽ xốc lại tinh thần đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi quần áo trên người ra ném đầy đất. Khi đi vào phòng tắm, Duy Nhất đúng lúc đi ra, ánh mắt lơ đãng quét qua chỗ đó của anh, gương mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Nếu ở trước đây, Lãnh Ngạn nhất định sẽ gtrêu chọc cô, sau đó quấn lấy cô, như vậy sáng sớm sẽ không được yên bình, nhưng mà, hôm nay, Lãnh Ngạn chỉ là cười rồi cầm chặt cằm của cô, cưng chiều nói một câu: "Tiểu sắc nữ!" Sau đó, đẩy cô ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại. . . . . . . Duy Nhất quay đầu nhìn hơi nước ở sau cửa kính thuỷ tinh, trong lòng có chút cảm thấy mê mang, có lẽ, có lẽ, anh quá mệt mỏi. . . . . . Hôm nay, bọn họ muốn đi lên núi gặp mẹ của Lãnh Ngạn, chính cô cũng có rất nhiều lời muốn nói với mẹ của anh, anh có còn nhớ hay không? Cô vừa thay quần áo vừa suy nghĩ, Lãnh Ngạn cũng từ trong phòng tắm nói: "Bà xã, lấy quần áo cho anh!" Duy Nhất cười lắc đầu, giống y như trước kia vậy. Quần áo treo trong tủ đều là quần áo mùa đông mới vừa mua, Duy Nhất quét mắt liền nhìn trúng áo len màu xanh dương nhạt, phối với áo len màu trắng trắng mỏng, chính nàng cũng có một bộ, là áo cặp, phối với móc khóa màu xanh trắng, để cho cô nhớ tới màu sắc cùa Aegean Sea, tâm tình bỗng nhiên vui vẻ .