"Mười giờ tối nay sẽ biết! Bây giờ đã hơn hai giờ rưỡi chiều rồi, vẫn còn kịp! Tôi đi tìm luật sư đây!" Anh đứng dậy. "Tìm luật sư ư? Anh cho thật à?" Doãn Tiêu Trác cũng đứng lên, kéo anh. "Anh đi tìm Đội trưởng Chu đó, bảo với anh ta..." Lãnh Ngạn ghé vào lỗ tai Doãn Tiêu Trác nói thầm một hồi. "Được! Tôi biết rồi! Anh hãy cẩn thận đấy!" Doãn Tiêu Trác gật đầu. "Ngoài ra bảo Tử Nhiên chú ý chỗ này mấy ngày, nhất định sẽ gặp chuyện bất ngờ đấy!" Lãnh Ngạn vừa đi ra ngoài vừa quay đầu lại nói. "Được rồi! Chờ tôi với! Chúng ta cùng đi!" Doãn Tiêu Trác đuổi theo. Doãn lão gia đuổi theo bọn họ, lo sợ bất an, "Rốt cuộc là hai đứa muốn làm gì vậy? Chớ có làm việc lỗ mãng, hại Duy Nhất đó! ..." Ông còn định nói tiếp mấy lời, nhưng hai người kia đã lên xe đi xa rồi . Ông không nhịn được liền gọi với theo: "Hai đứa, nhớ đấy, tất cả phải lấy sự an toàn của Duy Nhất làm đầu đấy nhé! Ngàn vạn lần đừng có báo cảnh sát đấy!" Mười giờ tối. Tại bến tàu Lợi Cảng, một chiếc xe BMW màu đen bình thường từ từ dừng lại, nhưng không mở cửa xe. Bất kể là ai cũng không thể nghĩ ra được, người ở bên trong chính là Lãnh Ngạn, người giàu có số một, ngồi cùng với luật sư của mình. "Đúng nơi này rồi. Xuống xe thôi, số 128!" Lãnh Ngạn không đưa tài xế đi theo mà tự mình lái xe, luật sư ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế. Hai người tới một khu nhà nhỏ đã bỏ hoang, mạng nhện quấn quanh trên cửa sắt chứng tỏ rõ ràng, từ lâu lắm rồi nơi này đã không hề có người đến ở. Nghĩ đến Duy Nhất ở bên trong đang phải chịu cảnh sống khổ sở lạnh lẽo, bị đói khát, lòng Lãnh Ngạn như có lửa đốt. "Đi thôi!" Đẩy cánh cổng sắt ra, anh dẫn đầu bước vào trong tòa nhà, bên trong vẫn không có một bóng người. "Lãnh tiên sinh, không có ai sao!" Ở phía sau lưng luật sư nói vẻ ngạc nhiên. "Ừ!" Lãnh Ngạn đáp một tiếng, ánh mắt quét qua từng góc nhỏ ở trong tòa nhà. Vừa vặn điện thoại di động của anh vang lên, lại là một dãy số điện thoại chưa từng thấy bao giờ. "Lãnh tiên sinh! Quả nhiên mày là người rất biết giữ chữ tín đó !" Một giọng nói khàn khàn truyền đến.”Mày định tìm cái gì ở đây vậy?” Lãnh Ngạn cảnh giác quét mắt nhìn quanh bốn phía: "Chúng tôi đã đến nơi này, mọi chuyện lúc nào cũng cũng phải cẩn thận! Anh cứ nói đi?” “Nhà họ Lãnh thuộc loại tài cao thế lớn, vệ sĩ nhiều, tao sợ, sợ quá! Ha ha ha!” "Mọi tài liệu tôi đã chuẩn bị xong xuôi! Anh đang ở đâu?" Lãnh Ngạn hết sức căm ghét đối với tiếng cười giễu cợt của hắn. Tiếng cười của đối phương liền dừng lại, "Cảm phiền Lãnh tiên sinh đi một chuyến nữa, đến công trường xây dựng bến đậu trên vịnh Xích Thủy, không gặp không về. Nhớ tắt điện thoại di động, tao không muốn bị người của mày truy đuổi theo tín hiệu." Điện thoại bị cúp luôn, Lãnh Ngạn xoay người cấp tốc lên xe, luật sư không biết trong điện thoại nói cái gì, chỉ lại chạy theo sau lưng Lãnh Ngạn. Vì muốn đảm bảo sự an toàn cho Duy Nhất, anh quyết định tắt máy. Nửa giờ sau, Lãnh Ngạn xuất hiện tại công trường, chung quanh vật liệu xây dựng vứt bừa bãi, không thấy nơi nào có hình bóng con người. Chợt thấy có một tờ giấy trắng lớn được dán cách đó không xa, anh tiến lên xem. Trên giấy viết: "Lãnh tiên sinh, đi lên phía trước thêm 500 thước nữa, có một căn nhà bằng tôn, tao đang chờ mày ở trong đó!" Mặc dù Lãnh Ngạn đã uất nghẹn, nhưng là lúc này anh đang ở thế dao kề trên thớt, nên không thể không mặc cho hắn chỉ huy. Khi anh đi tới căn nhà bằng tôn thì đã thấy người đàn ông mang bông tai, sắc mặt ngăm đen đang đứng ở bên cạnh chiếc bàn đá bên ngoài căn nhà để chờ anh, phía sau hắn là mấy tên tay chân mặc áo đen. Tên tay chân kia tiến lên nghênh đón Lãnh Ngạn. Theo phản xạ Lãnh Ngạn lui về phía sau, người đàn ông mang bông tai hét to: "Lui cái gì mà lui? Vì lý do an toàn, nhất định phải lục soát thân thể của hai đứa chúng mày! Kiểm tra xem có mang súng hoặc là thiết bị theo dõi hay không." Tên tay chân lục soát trên người Lãnh Ngạn và luật sư xong, một lát sau, hắn báo lại: “Đại ca, không có gì hết!" Người đàn ông mang bông tai cười như điên, "Bội phục! Bội phục! Không hổ là người giàu có số một! Sự can đảm thật hơn người, lại dám đơn độc đến gặp! Nếu đã tới rồi, chúng ta hãy khẩn trương làm mọi chuyện thôi!" "Vợ tôi đâu?" Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm căn nhà tôn, trong lòng anh rất đau đớn, không biết Duy Nhất bị chúng hành hạ thành hình dáng gì. Người đàn ông mang bông tai phất phất tay, liền có người vào trong căn nhà tôn. Duy Nhất bị người giam giữ đưa ra ngoài, dây vẫn trói trên người, vẫn còn miếng giẻ nhét trong miệng. Vừa thấy Lãnh Ngạn, trên mặt liền lộ ra ánh nhìn thân thương. "Duy Nhất, đừng sợ!" Trong lòng Lãnh Ngạn cũng rất căng thẳng. Anh an ủi Duy Nhất trước, sau đó căm tức nhìn người đàn ông mang bông tai: "Tài liệu tôi đã mang đến rồi, hãy ký tên đi!" Người đàn ông mang bông tai cười ngồi xuống ở bên cạnh chiếc bàn đá: "Thật sảng khoái! Thấy bộ dạng của mày như vậy thật sự tao rất hâm mộ!" Luật sư tiến lên, lấy ra một xấp tài liệu, rất nhanh, mọi thủ tục đã làm xong. Người đàn ông mang bông tai có ý đoạt lấy tài liệu. Nhưng luật sư lại thu lại tập tài liệu giữ thật chặt, lui về bên cạnh Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn cầm tập tài liệu trong tay, "Thả vợ tôi ra đã!" Người đàn ông mang bông tai cười lạnh, "Xem ra Lãnh tiên sinh không tin tưởng lắm vào nhiệm vụ mà tôi đã đảm nhiệm. Thôi được rồi, một tay giao tài liệu một tay giao người, tao đếm một hai ba, đồng thời buông tay. Một, hai, ba!" Sau từ ba, Duy Nhất chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ đẩy cô về phía trước sau đó cô bị rơi vào một vòng tay vững chãi quen thuộc. Lãnh Ngạn ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp quen thuộc vào trong ngực. Rốt cục, trong lòng anh đã được nhẹ nhõm. Anh lo lắng đối phương nổ súng, nên ôm cô lăn ngay về phía su đống vật liệu xây dựng. Sau khi kiểm tra lại toàn bộ thân thể của cô anh ngẩng lên nhìn thì đối phương đã lên xe đi xa rồi. Lãnh Ngạn nhanh chóng ôm Duy Nhất lên xe, "Duy Nhất, bọn họ không hành hạ em chứ?" Anh lo lắng hỏi. Duy Nhất không nhịn được liền ôm chặt lấy anh. Hơi thở của anh làm cho cô cảm thấy bình yên, "Không đâu! Em rất khỏe! Được gặp lại anh thật tốt! Em vẫn lo lắng bọn chúng làm tổn thương bé cưng!" Anh vuốt tóc mái tóc của cô, an ủi: "Không sao là tốt rồi! Lần này tất cả là tại anh đã sơ suất không cẩn thận! Chúng ta về nhà thôi!" Xe vừa mới khởi động, liền có vài chục chiếc xe chạy theo đến nơi. Doãn Tiêu Trác cùng vô số vệ sĩ từ trên xe bước xuống. Tiếp đó, cảnh sát cũng tới. "Có làm sao không? Chúng tôi không tới muộn chứ?" Doãn Tiêu Trác và đội trưởng Chu đến gần bên cạnh xe, đồng thời hỏi. "Đã tới chậm! Người cũng đã đi rồi!" Trên mặt Lãnh Ngạn rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nháy mắt với luật sư: "Ngài Chu, hãy điều tra về người này một chút." Luật sư liền đưa toàn bộ giấy tờ đối phương vừa mới ký lúc nãy cho đội trưởng Chu. Doãn Tiêu Trác suy tư, "Kỳ lạ nhỉ, rốt cuộc đối phương là ai đây? Không giống như kiểu của bọn cướp, cũng không gây khó khăn gì đối với Duy Nhất. Không hiểu nổi nữa, chả lẽ mục đích thuần túy của bọn chúng chỉ là Kỳ Thịnh thôi sao?"