Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 224 : Giữa yêu và hận

Nụ cười của Duy Nhất vò nát trái tim Lãnh Ngạn, Hàn? Gọi thân thiết cỡ nào! Trước nay cô luôn gọi anh “Lãnh Ngạn Lãnh Ngạn”… Trở về? Đây là có gì ý? Chẳng lẽ Duy Nhất hiện đang ở đây? Nhưng mới chỉ có thời gian hơn một tháng thôi, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy? Lòng của anh cực kỳ rối rắm vào một chỗ. “Lãnh Ngạn!” Doãn Tiêu Trác nhẹ nhàng gọi anh, bày tỏ an ủi. Duy Nhất bày đồ Dịch Hàn mua được ra, thịt gà, sữa tươi, táo đỏ thật to, còn có quả óc chó, dáng vẻ sinh hoạt ở nhà. Xưa nay, Lãnh Ngạn đều cảm thấy Duy Nhất có tâm tư với Duy Nhất, hôm nay anh càng thêm khẳng định sự thật này, nhưng, anh không tin Duy Nhất của anh lại nhanh chóng di tình biệt luyến * như vậy, anh hiểu rất rõ cô! (*) di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo. Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt khiến cho anh vô cùng không thoải mái, tính tình lạnh nhạt trời sinh khiến cho anh cứ âm trầm đứng bên cạnh, trơ mắt nhìn Duy Nhất tươi cười rạng rỡ mà thảo luận với Dịch Hàn. Doãn Tiêu Trác không nhịn được chọc Lãnh Ngạn, nhẹ giọng nói vào lỗ tai anh, “Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì? Hoặc đi lên giành, nếu không chạy lấy người, đứng ở đây quá mất mặt!” Các bạn nhỏ làm xong búp bê cũng lần lượt chào tạm biệt, Duy Nhất cũng cười đầy mặt vẫy tay với chúng, “Các bảo bối, bye bye!” Cuối cùng Lãnh Ngạn không nhẫn nại được, tiến lên túm lấy cổ tay cô, vẫn gọi ra tên cô, “Duy Nhất…” Duy Nhất ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ lạnh lùng phun ra từ miệng cô, “Bỏ, tôi, ra!” Khoảnh khắc kia, Lãnh Ngạn nhìn thấy hờ hững trong mắt cô, khi cô vui vẻ ra mặt với người khác thì chỉ hờ hững với riêng anh, hờ hững này hoàn toàn phá hủy dũng khí của anh, từ trước tới nay anh trước mặt cô luôn là người tự ti, từ trước tới nay luôn là người… “Hàn, không phải chúng ta nói làm một cái lẩu sao? Sao lại mua nhiều món ăn như vậy về?” Duy Nhất rút tay khỏi tay Lãnh Ngạn, khẽ cười duyên với Dịch Hàn. Ánh mắt Dịch Hàn liếc xéo Lãnh Ngạn, cười nói, “Nhưng Duy Nhất, lẩu không có dinh dưỡng.” “Nhưng mà em muốn ăn! Thời tiết lạnh quá!” Duy Nhất lại có thể bày ra dáng vẻ từng chỉ có ở trước mặt Lãnh Ngạn, dáng vẻ chu môi xinh đẹp động lòng người như vậy… Trong lòng Lãnh Ngạn căng chặt, ê ẩm đau nhanh chóng bành trướng trong ngực. Chân thành thâm tình trong tròng mắt Dịch Hàn, ai cũng có thể nhìn ra, đây gần như là giọng cưng chiều mềm mại, Lãnh Ngạn từng cho rằng là độc quyền của mình, “Được! Em muốn thì làm!” Anh duỗi cánh tay ra. Duy Nhất thuận thế khoác tay lên tay anh, thoáng quay đầu nói với Lãnh Ngạn, “Lãnh tiên sinh, Doãn tiên sinh, chúng tôi sắp đi ra ngoài, nếu các anh không ngại mời tự tiện, lúc đi đóng cửa lại giúp tôi.” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, cuối cùng từ trong cổ họng phun ra một câu, “Xin lỗi, quấy rầy!” Rồi sau đó lấy tốc độ nhanh hơn vượt qua Dịch Hàn và Duy Nhất, ra khỏi biệt thự. Doãn Tiêu Trác thấy thế, cũng đi theo, lại nhìn thấy anh rẽ ngang đến dưới cửa, nhặt búp bê con nít Duy Nhất ném trong vườn hoa. Doãn Tiêu Trác âm thầm lắc đầu, đi tới chỉ trích anh, “Cậu tội gì! Nếu không bỏ được thì truy đuổi chém giết! Tôi không tin Duy Nhất và Dịch Hàn đó ở chung một chỗ!” Lãnh Ngạn vỗ đất cát trên búp bê, ánh mắt càng thêm thâm trầm, “Tôi cũng không tin, Duy Nhất diễn trò cho tôi xem, nhưng mà, đây cũng nói cho tôi biết, cô không thể nào tha thứ cho tôi!” “Cậu chưa thử làm sao biết?” Doãn Tiêu Trác ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Tôi biết rõ!” Giọng Lãnh Ngạn trở nên mơ hồ mà xa xa, “Với tình yêu của Duy Nhất với tôi, tuyệt đối không nỡ để tôi khổ sở, coi như hy sinh cảm nhận của chính mình cũng sẽ không khiến tôi khổ sở, nhưng mà, hôm nay cô ấy cố ý đả kích tôi, cô ấy rất rõ xương sườn mềm của tôi ở đâu, biết đả kích như thế nào mới có thể khiến tôi đau lòng nhất, cho nên, cô làm, nói cách khác cô ấy đã hận tôi hận đến cực điểm.” Doãn Tiêu Trác cực kỳ tức giận, “Tôi thật sự không hiểu hai người đang làm gì! Lúc thì chết lúc lại sống, lúc thì yêu đến chết đi sống lại, lúc lại biến thành kẻ thù sống chết, tình yêu vốn là chuyện đơn giản, cuộc sống đơn giản, củi gạo dầu muối đơn giản, làm ra nhiều chuyện như vậy để làm gì!” “Là lỗi của tôi! Tôi thật sự không nên quấy nhiễu vào trong sự kiện của mẹ Duy Nhất, nhưng mà, lúc ấy làm sao tôi biết…” Rực rỡ trong tròng mắt đen của Lãnh Ngạn tan mất, “Thôi, đi thôi! Lên xe, theo tôi đi uống rượu!” “Cậu nói kiêng rượu đấy!” Doãn Tiêu Trác đuổi theo bước đi của bạn mình. “Hôm nay bắt đầu phá giới!” Giọng của anh bay trong gió, mở cửa xe, treo búp bê nhỏ lên, khẽ mỉm cười, trong lòng đau đớn kịch liệt. Doãn Tiêu Trác theo sát lên xe, đóng cửa xe đồng thời quăng cho bạn mình một câu, “Cậu dám uống! Bình thường kêu cậu uống cậu không uống, bây giờ tôi muốn không cho phép cậu uống!” Trong biệt thự Duy Nhất nhìn theo xe anh chậm rãi biến mất trong tầm mắt, tay rút khỏi khuỷu tay Dịch Hàn, một hàng lệ im hơi lặng tiếng trượt xuống. Dịch Hàn không đành lòng, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Duy Nhất, anh thật sự kém cậu ta sao? Vừa lợi dụng xong lập tức ném anh ra?” Duy Nhất nghĩ đến diễn trò vừa rồi, không khỏi cười khổ, “Xin lỗi, Dịch Hàn, mỗi lần đều để cho anh nhìn thấy dáng vẻ chán nản nhất của em.” “Lời này thật xa lạ! Chúng ta là bạn bè! Có thể nhìn thấy dáng vẻ chán nản của nhau chính là bạn bè tốt nhất, đây là vinh hạnh của anh.” Dịch Hàn cười dịu dàng. Duy Nhất cười một tiếng từ đáy lòng, “Cám ơn anh, Dịch Hàn.” “Đừng luôn nói chữ cám ơn với anh!” Dịch Hàn dùng khăn giấy lau mũi cô, hình như lau nước mũi. Duy Nhất lúng túng, trong lòng lại xẹt qua chút đau xót, động tác thân mật như vậy chỉ có từ Lãnh Ngạn mới có thể khiến cho cô cảm thấy quen thuộc, cô đỏ mặt, “Thật sự ngại quá, để cho anh chê cười!” “Lại khách khí với anh! Nói đi, có muốn đi ăn lẩu thật không?” Dịch Hàn cười hỏi. Duy Nhất lắc đầu, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, che miệng chạy vào phòng tắm.