Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 208
Những phóng viên có thâm niên vô cùng lợi hại, thế mà lại tra ra một bí mật động trời, cũng chính là cái gọi là tấm màn đen.
Sở dĩ khởi tố của Tĩnh Lam bị bác bỏ, là bởi vì trong đó có một nhân viên quan trọng của chính phủ gây áp lực, mà nhân viên quan trọng của chính phủ này chính là mẹ của Cầu Chí Dương. Bà làm nghị sĩ từ đó chu toàn, khiến cho Lãnh Ngạn đang bị khởi tố nhanh chóng thoát thân.
Duy Nhất hơi kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng Cầu Chí Dương có tác dụng lớn trong đó, lại không biết tại sao mẹ Cầu Chí Dương lại bị cuốn đến đây.
Chỉ có điều, trước mắt đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.
Những phóng viên này giống như quyết tâm chặn đánh Lãnh Ngạn, giao toàn bộ chứng cứ thu thập được cho các ngành liên quan, khiến mẹ Cầu Chí Dương cũng bị dính líu, không dám hỏi tới chuyện này.
Mà Lãnh Ngạn lại bị bắt giữ một lần nữa, hơn nữa bởi vì lần đầu tiên xuất hiện tình trạng tố tụng, tăng thêm một tội danh – làm cản trở công bằng và chính trực của tư pháp, lần này không cho phép bảo lãnh ra.
Duy Nhất đi thăm Lãnh Ngạn thì mang theo mỉm cười, càng khó khăn, càng kiên cường, đây là tính tình từ trước của cô, vào lúc mấu chốt cần phải tỏ ra không thể nghi ngờ.
Mà Lãnh Ngạn, vẫn tuấn tú như vậy, trong mắt hơi lạnh lùng, đuôi chân mày hơi lạnh nhạt, lúc chạm vào khuôn mặt sáng sủa của Duy Nhất thì cười một tiếng, giống như ánh mặt trời ngày thu, rơi lả tả, rải vào trong lòng Duy Nhất.
Hai người chỉ nhìn thẳng vào mắt nhau như vậy, giống như có rất nhiều lời phải nói, rồi lại giống như không cần nói thêm nữa, tất cả mọi thứ, truyền lại giữa ánh mắt đan xen.
Đi cùng Duy Nhất có Lôi Đình Ân, anh nhìn hai người ngược lại nóng nảy, không ngừng thúc giục, “Hai người có gì cần nói mau nói đi! Nếu không nói thời gian đã hết rồi!”
Duy Nhất cười cười, vẻ mặt mông lung mà dịu dàng, “Không có gì phải nói.”
“Hả!” Lôi Đình Ân mở lớn mắt.
Lãnh Ngạn cũng cười một tiếng, “Quả thật, không có gì cần nói!”
Tính cách Lôi Đình Ân tương đối nóng nảy, thấy hai người bọn họ chỉ thâm tình nhìn thẳng mắt nhau lập tức nôn nóng, “Oh my God, một Lãnh Ngạn không thích nói chuyện đã đủ rồi, bây giờ lại thêm một hũ nút chạy tới, tôi sẽ bị hai người buồn chết đấy!”
“Không phải Duy Nhất không thích nói chuyện, là chúng tôi biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, không giống người khác, không thức thời…” Lãnh Ngạn cười ha ha, chọc cho cả đám cảnh sát đang canh gác đều nhìn lại.
Lôi Đình Ân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hiểu rõ, “Thì ra cậu chê tôi cản trở? Được, tôi đi! Được chưa? Đồ trọng sắc khinh bạn!”
“Đừng! Duy Nhất em đi ra ngoài trước đi, anh có lời muốn nói với Đình Ân.” Lãnh Ngạn nói với Duy Nhất.
Duy Nhất cũng không tỏ vẻ không kiên nhẫn, khẽ gật đầu, nói với Lôi Đình Ân, “Em ở bên ngoài chờ anh!”
Chỉ chốc lát sau, Lôi Đình Ân cũng đi ra, Lãnh Ngạn đứng lên, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, thu lại nụ cười như mặt trời, đau buồn nổi lên trong đáy mắt.
Duy Nhất không hỏi Lôi Đình Ân Lãnh Ngạn nói với anh cái gì, ngược lại Lôi Đình Ân hỏi cô, “Duy Nhất, em thật sự không sợ Lãnh Ngạn ngồi tù? Anh thấy em tuyệt đối không sốt ruột.”
“Sốt ruột có tác dụng không?” Duy Nhất hỏi ngược lại anh, “Thật ra thì trong mắt em, Lãnh Ngạn quả thật có chỗ không đúng, ví dụ như để Lãnh Dực kết hôn với em, ví dụ như trên thực tế anh ấy quả thật có hiềm nghi trùng hôn. Mỗi người đều sẽ làm sai, cũng không thể bởi vì anh ấy là Lãnh Ngạn em yêu mà có thể xóa bỏ lỗi cho anh ấy. Anh ấy vô ý phạm phải những lỗi này, nhưng nếu sai rồi, sẽ phải gánh chịu trách nhiệm, gánh chịu hậu quả vì khuyết điểm của mình, không ai có thể đùa giỡn với luật pháp…”
Duy Nhất còn chưa nói hết, Lôi Đình Ân đã không thể bình tĩnh rồi, “Ôi, sao giọng điệu hai người giống nhau như đúc vậy? Cậu ta cũng nói thế!”
Duy Nhất cười trộm, “Thật sao? Bởi vì đây là anh ấy dạy em!”
“Sùng bái mù quáng!” Lôi Đình Ân khinh thường lắc đầu, “Anh đưa em về.”
“Không, trước đưa em đi một chỗ, em muốn tìm một người!” Ánh mắt Duy Nhất kiên định.
Cuối cùng đã tới ngày mở phiên tòa, Duy Nhất và vài người bạn đã đi tới tòa án sớm một chút, Lãnh Ngạn ngồi chỗ bị cáo rất anh tuấn.
Hai bên luật sư cũng tiến hành đặt câu hỏi về chuyện trùng hôn và lợi dụng tên tuổi Lãnh Dực cưới Duy Nhất, bởi vì hai chuyện này có thật, cho nên không có gì lo lắng, máu chốt là Tĩnh Lam tố cáo Lãnh Ngạn thiếu hụt chứng cớ có lợi.
“Tôi có chứng cứ!” Tĩnh Lam đột nhiên đứng lên, vén ống tay áo lên, lộ ra vết máu loang lổ trên cánh tay, “Đây chính là chứng cứ lưu lại lúc anh ấy đánh tôi, vào ngày hôm đó sau bữa tiệc từ thiện trở về, bởi vì tôi không nghe lời, len lén chạy đi, anh âyý đã hung hăng đánh tôi!” Tĩnh Lam nói xong lại khóc.
“Cô nói vớ vẩn! Ngày hôm đó rõ ràng tôi vẫn đi cùng cậu ấy, cậu ấy đánh cô lúc nào!” Lôi Đình Ân “Vụt” phát đứng lên, chỉ vào Tĩnh Lam mắng to.
Quan tòa gõ mạnh, quát lên, “Yên lặng! Yên lặng!”
“Còn có!” Tĩnh Lam lấy ra một xấp hình, “Đây đều là chứng cứ trước kia anh ấy đánh tôi!” Trên tấm hình đèu là Tĩnh Lam với vết thương chất chồng.
Luật sư bên nguyên tiếp tục hỏi Tĩnh Lam, “Xin hỏi có phải bị cáo khóa cô vứt bỏ ở trong phòng không để cho cô gặp người khác trong thời gian dài không?”
“Đúng, bởi vì tôi có bệnh, anh ấy sợ tôi làm mất mặt anh ấy, nhưng năm gần đây bệnh của tôi đã tốt hơn.” Tĩnh Lam khóc sướt mướt trả lời.
“Như vậy có phải bị cáo không thường xuyên về nhà?”
Tĩnh Lam giống như rất sợ hãi liếc nhìn Lãnh Ngạn, “Đúng, một tuần trở về một lần.”
“Như vậy giữa cô và bị áo có cuộc sống vợ chồng bình thường không? Tôi chỉ sinh hoạt tình dục.”
Luật sư của Lãnh Ngạn lập tức đứng lên, “Tôi phản đối, quan tòa, luật sư bên nguyên hỏi vấn đề liên quan đến riêng tư.”
Luật sư bên nguyên lại nói, “Không, quan tòa, vấn đề này rất quan trọng, bị cáo vô cùng có khả năng là kẻ khả nghi tiến hành ngược đãi nguyên cáo.”
Quan tòa gật đầu, “Vui lòng trả lời thành thật.”
Tĩnh Lam không ngừng lắc đầu, “Tôi không muốn nói… Không nói…”
Luật sư bên nguyên khích lệ cô, “Lãnh phu nhân, đứng trên tòa án nhất định phải nói thật, cô đã thề, không được nói dối.”
Tĩnh Lam cúi đầu khóc hu hu mãi, “Anh ấy không động vào tôi, cho tới bây giờ vẫn không chạm vào tôi, anh ất ghét bỏ tôi có bệnh… Nhưng mà, quan tòa, tôi nói hết những lời này ra, không phải muốn các người phạt anh ấy, cũng không muốn anh ấy ngồi tù, tôi chỉ muốn anh ấy trở lại bên tôi, tôi còn yêu anh ấy như vậy. Chỉ cần anh ấy không ly hôn với tôi, tôi làm gì cũng có thể, xin quan tòa tác thành, không cần xử chúng tôi ly hôn là được.”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
45 chương
11 chương
36 chương
41 chương
33 chương
10 chương
48 chương