Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 190 : Một đêm cuối cùng
Hoàng hôn nhà cũ nhà họ Lãnh.
Má Tằng đút thuốc cho Tĩnh Lam, sờ trán con gái, “Tốt hơn nhiều, con cũng thế, không yêu quý thân thể mình, đây là vì cái gì?”
Tĩnh Lam hừ lạnh một tiếng, “Bà không nói bóng gió ít đi cho tôi, vì cái gì? Chẳng lẽ bà còn không biết vì ai sao? Chính tôi đã hao hết tinh lực trên người anh ấy, bây giờ muốn tôi buông tha là không thể nào!”
“Tĩnh Lam!” Má Tằng thở dài, “Con xem nhiều năm như vậy, cuối cùng lấy được cái gì? Con đừng trách mẹ tìm phụ nữ tới chia rẽ con và thiếu gia, thật ra đó cũng là vì tốt cho con, mẹ không muốn con lõm sâu vào vũng bùn nữa!”
“Tốt,” Tĩnh Lam xì mũi coi thường, “Đừng nói dễ nghe như vậy, vì tốt cho tôi? Chỉ vì tốt cho thiếu gia thập toàn thập mỹ trong lòng bà? Sớm một chút thoát khỏi con điên là tôi đây!”
“Con muốn nói vậy mẹ cũng không có cách nào, chỉ có điều về sau ngàn vạn lần phải yêu bản thân mình, đừng cố ý dầm nước lạnh đến bị cảm, ăn thua thiệt vẫn chính là con!”
Ánh mắt Tĩnh Lam trở nên buồn bã, “Mẹ, con không còn đường lui, con như bây giờ, ai rõ ràng cũng sẽ không muốn con, dù sao con đã sai lầm rất nhiều bước, thì dứt khoát sai toàn bộ đi, dù chết con cũng muốn chết ở nhà họ Lãnh.”
“Ôi, Tĩnh Lam, mọi việc không thể quá mức, con nhớ, nếu không mẹ sẽ nói cho thiếu gia…” Má Tằng gạt lệ.
Cũng không lâu lắm, Lãnh Ngạn đã tới rồi, vả lại đi thẳng đến phòng Tĩnh Lam, một khi Duy Nhất dời khỏi nhà cũ, Tĩnh Lam cũng không ở khu nhà nhỏ hai tầng bỏ hoang phía sau.
“Tĩnh Lam, bây giờ cảm giác như thế nào?” Lãnh Ngạn ân cần hỏi.
Tĩnh Lam suy yếu ho khan vài tiếng, “Ừ, khá hơn chút, Ngạn, cám ơn anh đến thăm em.”
“Tại sao nói vậy chứ?” Lãnh Ngạn cười dịu dàng, “Dù thế nào anh và em vẫn là vợ chồng, anh có trách nhiệm với em!”
Tĩnh Lam cảm động đến đỏ vành mắt, “Ngạn, anh thật sự tốt quá, em liên lụy anh nhiều năm, anh không những không trách em, còn đối xử tốt với em như vậy, em thật sự… Không biết nên nói sao, Ngạn, duyên phận vợ chồng của chúng ta cũng sắp chấm dứt, tối nay đừng đi, có được không? Có lẽ đây là đêm cuối cùng ở chung phòng rồi.
Lãnh Ngạn như có điều suy nghĩ, mỉm cười đồng ý, “Được rồi! Chỉ cần em dưỡng bệnh cho tốt là được.”
“Cám ơn anh, Ngạn!” Nước mắt tràn đầy hốc mắt Tĩnh lam, “Hy vọng anh và Duy Nhất hạnh phúc.”
Lãnh Ngạn khẽ gật đầu, “Cám ơn, em nghỉ ngơi đi, anh đi ăn cơm rồi trở về phòng đọc sách.”
“Ừ, anh đi đi, em chỉ cần biết anh ở trong nhà là yên tâm.” Tĩnh Lam khẽ nở nụ cười với anh.
Vì vậy, Lãnh Ngạn trở về phòng mình đọc sách, sắc trời dần tối xuống, bóng đêm càng nồng.
Lãnh Ngạn dần cảm thấy mệt mỏi, để sách xuống, điện thoại di động vang lên.
Lãnh Ngạn vừa nhìn, thì ra là Duy Nhất, kiểm tra đến rồi!
Anh cười khẽ một tiếng, “Alo, Duy Nhất, có phải nhớ anh không?”
Giọng Duy Nhất hung dữ như trong dự đoán, “Nhớ anh mới là lạ, anh ở đâu? Cùng với bà xã anh?”
“Anh đúng là ở nhà cũ…”
Anh định giải thích, bị Duy Nhất nhanh chóng cắt đứt. “Có phải buổi tối không trở lại?” Duy Nhất chất vấn.
“Ừ, nhìn tình huống đi, em ngủ trước, đừng chờ anh…”
“Em chờ anh mới là lạ! Anh tốt nhất vĩnh viễn đừng trở lại!” Duy Nhất thở phì phò quăng điện thoại rồi nằm ngủ.
Lãnh Ngạn cầm điện thoại di động cười cười, Duy Nhất của anh chính là như vậy, lời nói hung dữ, chốc lát sẽ quên lúc trước mình nói gì, cô nhóc lương thiện…
Anh ngáp một cái, đi phòng tắm tắm rửa, thay áo ngủ vừa định chuẩn bị đi ngủ, trên cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.
“Người nào vậy?” Anh hỏi.
“Ngạn, là em, em có lời muốn nói với anh.” Là giọng Tĩnh Lam.
Lãnh Ngạn không do dự chút nào, mở cửa phòng, chỉ thấy Tĩnh Lam mặc áo ngủ hơi mỏng đứng ngoài cửa, nhìn thấy một chút nội dung bên trong.
“Có lời gì cứ nói đi.” Anh không mở toàn bộ cửa.
Hai tay Tĩnh Lam khoanh lại bao bọc bản thân, “Lạnh quá, có thể để cho em đi vào rồi nói?”
Lãnh Ngạn quan sát cô một lần từ đầu đến chân, khóe môi thoáng hiện một nụ cười thâm thúy, “Em đúng là ăn mặc quá ít! Vào đi!”
Lãnh Ngạn xoay người ngồi trên ghế, để cửa cho Tĩnh Lam
“Cám ơn!” Tĩnh Lam mừng thầm trong lòng, nhanh chóng rảo bước đi vào, đóng cửa lại.
“Có chuyện gì bây giờ có thể nói rồi?” Lãnh Ngạn nhìn cô, dưới áo ngủ ngắn lộ ra chân trắng như tuyết.
Tĩnh Lam thấy mắt anh rơi vào hai chân mình, lộ ra nụ cười quyến rũ xinh đẹp, “Ngạn!”
Theo tiếng gọi mềm mại nhẹ nhàng, cô ngồi trên đùi Lãnh Ngạn, bộ ngực dán lên mặt Lãnh Ngạn.
Lãnh Ngạn khẽ nghiêng đầu, “Không phải có lời sao? Làm cái gì vậy?”
Tĩnh Lam bưng lấy mặt anh, để cho mùi thơm cơ thể làm hết khả năng chui vào lỗ mũi Lãnh Ngạn, “Ngạn, em chỉ muốn lưu lại cho nhau một đêm khó quên.”
Lãnh Ngạn gạt phăng tay cô, “Như vậy không tốt lắm đâu, chúng ta sắp ly hôn, chuyện này không công bằng với em.”
“Em không ngại!” Cặp mắt Tĩnh Lam bị nước mắt thấm ướt, “Ngạn, dù sao về sau em cũng không tái giá, người em yêu chỉ có mình anh, em biết rõ anh không thích em, cho nên em nguyện ý ly hôn, thành toàn hạnh phúc cho anh, nhưng mà, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy, tới nay anh vẫn không chạm vào em, em hy vọng anh có thể lưu lại một hồi ức tốt đẹp cho em, đời em, chỉ cần một hồi ức của anh là đủ rồi.”
Lãnh Ngạn dò xét nhìn cô, “Hả? Có thật không?”
“Thật! Ngạn, em thật lòng yêu anh, tin tưởng em!” Cổ tay Tĩnh Lam giơ lên, bỏ đi áo ngủ vốn không giấu được gì, “Ngạn, hy vọng anh sẽ không ghét bỏ em từng là kẻ điên, em đã tốt lắm…”
Lãnh Ngạn nhìn cô gần như lộ ra thân thể trọn vẹn, khóe môi nhếch lên nụ cười đùa giỡn, Tĩnh Lam thấy anh không phản đối, cầm tay anh đặt lên trước ngực mình, trong đôi môi đỏ thắm phát ra yêu kiều, “Ngạn…”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
45 chương
11 chương
36 chương
41 chương
33 chương
10 chương
48 chương