Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 181 : Hình ảnh đẹp đẽ

“Only, mau tới đây!” Duy Nhất vung giày về phía sau, chân trần chạy trên cát như bay. Lãnh Ngạn sau lưng tiếp được giày của cô, nhìn cô và only, trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng, trên bờ cát lưu lại bốn chuỗi dấu chân, hai hàng là chân trần của Duy Nhất, hai hàng là chân hoa mai của Only, nơi xa, nắng chiều nhiễm đỏ nửa vùng trời… Anh xách giày, đuổi theo, vừa kêu to, “Trở lại! Không cho phép cởi giày, nước biển lạnh!” Duy Nhất lại chỉ cố cười hi hi ha ha mà chạy, khi Lãnh Ngạn đuổi kịp cô, níu lấy cô để cô mang giày htì Duy Nhất cười hì hì vỗ đầu Only, “Only, cha đúng là không có sức lực! Như ông già!” Lãnh Ngạn gõ mạnh lên đầu cô, “Ai là cha nó? Nhóc thúi, lá gan càng ngày càng lớn!” Duy Nhất cười ha ha, vứt bỏ giày anh đeo lên cho cô, “Em không muốn mang, trong giày rất nhiều cát, không thoải mái!” “Vậy làm sao bây giờ? Đường trở về rất dài.” Lãnh Ngạn cưng chiều nhìn cô. Duy Nhất đảo tròn mắt, đưa hai cánh tay ra, “Anh cõng em!” Lãnh Ngạn cười nhéo mũi cô, xoay người để cho cô nằm trên lưng, Duy Nhất lắc lắc chân đầy cát mịn, tiến tới bên tai Lãnh Ngạn, ôm cổ anh nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Daddy!” Lãnh Ngạn khẽ cau mày, vừa định quay đầu lại mắng cô, cô lại ôm anh chặt hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ chôn trong cổ anh, thấp giọng nỉ non, “Không cho mắng em, từ nhỏ em đã không có daddy, rất hâm mộ bạn nhỏ khác đều có daddy cõng về nhà, chỉ có em, một mình về nhà…” Lãnh Ngạn nghe, chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm, ấm áp, cổ họng cũng hơi nóng, “Ngoan, chúng ta về nhà!” Mây đỏ đầy trời, ráng chiều kéo bóng dáng họ dài thật dài, Duy Nhất nằm trên lưng Lãnh Ngạn, vẫn ôm cổ anh, đôi chân trần lắc lư, ở sau lưng bọn họ, Only ngậm giày, dẫm lên dấu chân Lãnh Ngạn, dọc đường vui sướng nhảy nhót, thật là một bức tranh đẹp! Trở lại xuân về hoa nở, chuyện đầu tiên của Duy Nhất chính là đi tắm, rửa sạch cát mịn trên người, dùng khăn lông chụp tóc còn ướt, bưng chậu lớn kêu, “Only! Đi lên tắm!” Only khôn ngoan lập tức nhào tới, chơi đùa trong bồn tắm tràn đầy bọt. Lãnh Ngạn chậm rãi di tới, tựa vào cạnh cửa liếc xéo Duy Nhất, “Anh ghen tỵ với nó!” “Cái gì?” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, tiếp tục rửa bọt bong bóng cho Only. Lãnh Ngạn ngồi chồm hổm giúp Duy Nhất một tay, “Nó á, hạnh phúc gì đâu, có người tắm giúp, còn người ta chưa từng nhận được đối xử như vậy!” Duy Nhất bật cười, “Anh bao lớn rồi, còn tranh giành gì đâu với con chó nhỏ!” Lãnh Ngạn đè thấp giọng nói: “Mau tắm xong cho nó, rồi giúp anh chà lưng!” Duy Nhất đỏ mặt định từ chối, bị ánh nhìn của Lãnh Ngạn khiến lời đến cổ họng cũng bị đè ép trở lại, mặt mũi Lãnh Ngạn tràn đầy không vui nói, “Anh nhường nhịn đủ rồi! Tự giác xếp hàng thứ hai, để Only xếp hàng thứ nhất, còn nói từ chối nữa, về sau anh không cho phép Only vào phòng chúng ta.” Only lại giống như nghe hiểu lời anh nói, kêu mấy tiếng oẳng oẳng về phía anh, Duy Nhất không do dự lại cười lớn lên, “Lãnh Ngạn, anh không có ý kiến, nhưng Only có thể có ý kiến!” Lãnh Ngạn nhìn Only chằm chằm, chờ mãi đến khi Duy Nhất lau khô nước trên người nó, túm lấy nó ném ra ngoài cửa, đồng thời lầm bầm một câu, “Phản rồi!” Xoay người đóng cửa lại, cười ranh mãnh với Duy Nhất, “Đến đây đi, bảo bối, chà lưng cho anh!” Mấy phút sau, Duy Nhất vẫn còn đứng ở cửa phòng tắm, đỏ mặt do dự, đây chính là lần đầu tiên cô tắm cho anh. Lãnh Ngạn chờ ở trong không bĩnh tĩnh được nữa, gọi cô, “Còn không đi vào?” “Đi vào thì đi vào!” Duy Nhất hạ quyết tâm, đẩy cửa phòng tắm. Trong phòng tắm, Lãnh Ngạn đang hài lòng nằm trong bồn tắm to lớn, lộ ra lồng ngực bền chắc trắng nõn, khóe miệng nhếch lên cười, nhìn cô đăm đăm. Vóc người của anh đúng là tốt! Trước mắt không kìm hãm được hiện ra hình ảnh da thịt gần gũi, Duy Nhất không ngăn được nuốt nước miếng một cái, lại vì ý tưởng sắc của mình mà xấu hổ không thôi. “Còn ngượng ngùng? Anh sớm đã bị em sờ sạch xem sạch, chiếm hết tiện nghi, còn xấu hổ cái gì!” Gợn sóng lưu chuyển trong tròng mắt Lãnh Ngạn, buồn cười nhìn cô. “Ai chiếm tiện nghi của anh?” Duy Nhất dở khóc dở cười dậm chân, hình như người chiếm tiện nghi là anh chứ? “Còn không mau tới đây!” Lãnh Ngạn ra lệnh hòa nhã mà tràn đầy dịu mến, Duy Nhất không thể kháng cự, đi lên trước, vớt một chiếc khăn lông ra từ trong nước, khi lau trên lưng anh, ngón tay lơ đãng chạm lên làn da sáng bóng của anh, không kìm hãm được phát run. Lãnh Ngạn cười ha ha, trong tiếng cười rõ ràng cười nhạo cô non nớt. Cô không phục, tiếp tục lau cho anh, ánh mắt lại bị vết sẹo thật dài trên lưng anh hấp dẫn. Ngón tay cô khẽ vuốt ve vết sẹo, trong lòng nghi ngờ, nhớ cô đã từng hỏi lai lịch vết sẹo này, nhưng bị anh thô bạo mà từ chối trả lời, bây giờ anh chịu nói sao? “Lãnh Ngạn, vết sẹo trên lưng anh rốt cuộc sao lại có?” Cô đánh bạo lại hỏi một lần. “Cái đó, khi còn bé không cẩn thận té!” Anh trả lời hời hợt, tiện thể túm được tay cô, “Lưng tắm xong, nên tắm chỗ khác rồi!” Giọng nói lộ ra mập mờ nồng đậm, trong mắt ấm áp khoan khoái, gần như hòa tan Duy Nhất. Cô cúi đầu, đỏ mặt, mặc anh túm lấy tay cô, lại không dám động. Anh cười khẽ một tiếng, cầm tay cô di chuyển xuống dưới, khi chạm đến lửa nóng cương cứng thì cô khẽ run, rút tay về, mặt nóng đến kinh người. Lãnh Ngạn âm thầm buồn cười, tiếp tục trêu chọc cô, “Tối hôm qua vẫn yêu thích không buông tay, sao hôm nay xấu hổ như vậy?” “Người nào thích không buông tay? Nói lung tung nữa em đi đấy!” Duy Nhất đỏ mặt nũng nịu, quả nhiên xoay người rời đi. “Không được đi!” Lãnh Ngạn kéo cô, nhảy ra bồn tắm, bế ngang cô lên. Duy Nhất biết anh muốn làm gì, mặt chôn trong ngực trần trụi của anh, ngượng ngùng nói, “Còn chưa ăn cơm tối! Ăn cơm trước đi!” “Không cần, anh ăn em trước rồi nói!” Nói xong đã đè cô xuống giường, khăn lông rơi xuống, tóc đen của cô rơi tán loạn.