Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 157 : Trong đám người mất đi em

Buổi tối ngày hôm sau là lễ trao giải ở Nhật Bản, sau buổi lễ còn có vũ hội, Dịch Hàn xung phong đảm nhận làm bạn trai của Duy Nhất. Bảy giờ tối, Duy Nhất khoác cánh tay Dịch Hàn, chầm chậm đi vào hội trường. Không nghi ngờ chút nào, sự xuất hiện của cô trở thành điểm sáng của buổi lễ, người người rối rít suy đoán xem búp bê Trung Quốc xinh đẹp này là ai. Duy Nhất và Dịch Hàn nhìn nhau cười một tiếng, tự tin chói lọi tản mát ra từ trên gương mặt của Duy Nhất, vừa tao nhã lại tràn đầy phấn chấn. Chỉ có điều, không hiểu sao, giống như lúc đầu khoác tay Doãn Tử Nhiên tham gia vũ hội, Duy Nhất lại cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào trên người mình. Không kìm lòng được bắt đầu khẩn trương, cô tìm kiếm mọi nơi, nhưng vân không tìm được nơi ánh mắt phát ra, có lẽ, là ảo giác thôi… Buổi lễ trao giải chính thức bắt đầu, giải thưởng được chia rất nhỏ, cuối cùng chính là trao tặng cho tác phẩm vô địch trong cuộc thi, khi khách mời ở trên bục lĩnh thưởng đọc lên ba chữ “Nhiễm Duy Nhất” thì toàn trường vang lên như sấm. Cô mỉm cười đi lên bục lĩnh thưởng, nhận lấy cúp từ trong tay khách mời, mặt nhìn về phía người xem, giơ cúp lên. Tiếng vỗ tay như sóng triều, cô không khỏi rơm rớm nước mắt, thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng lên trong khán phòng, rồi sau đó, lẳng lặng đi ra… Khoảnh khắc đó, cô ngừng hô hấp, trong phổi giống như bị đau trướng tràn đầy… Cũng chính trong khoảnh khắc đó, cô mới biết, mình còn yêu anh nhiều… Cô thật sự không hận anh, có lẽ đây chính là có duyên không có phận thôi… Bỗng dưng nhớ lại một bài hát cũ: Cuối cùng anh lại để cho trăm ngàn đôi tay quơ múa trước mặt, cuối cùng anh có trăm ngàn nụ cười nhiệt tình, cuối cùn anh lại để cho cả đám người bị anh đả động thật sâu… Cuối cùng anh đánh mất em, ở trong đám người chen chúc, cuối cùng anh mất em, khi lần đầu tiên trong cuộc sống anh cảm thấy vinh quang… Khi tiếng vỗ tay vang lên bốn phía giống như thủy triều mãnh liệt, anh nhìn thấy trong mắt em có nước mắt đau lòng *. (*) Đây là bài hát: ‘Cuối cùng anh cũng đánh mất em’ 我终于失去了你 của Triệu Truyền Trong tiếng vỗ tay, cuối cùng cô lệ rơi đầy mặt… Người dẫn chương trình đi tới bên cạnh cô, cho rằng cô giành được giải thưởng mà kích động đến rơi lệ, hưng phấn hỏi thăm cảm nghĩ khi giành được giải thưởng của cô, cũng thuận miệng hỏi cô tốt nghiệp ở trường nào. Duy Nhất suy nghĩ một chút, lớn mật thừa nhận, “Tôi chưa từng học đại học, thậm chí rất nghèo khó, bởi vì nghèo khó, cho nên từ nhỏ chỉ có thể tự làm búp bê chơi. Từ búp bê thủ công vụng về cho tới hôm nay đứng trên bục lĩnh thưởng, tôi đã trải qua rất nhiều vô cùng nhiều, mà sở dĩ tôi có ngày hôm nay, nguyên nhân có người rất quan trọng với tôi, là anh ấy thay đổi cuộc đời tôi, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ anh.” Thật ra thì Duy Nhất không nhìn thấy, người trong lời cô không đi xa, chỉ đứng ở góc xa hơn nhìn cô, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, nhìn cô lệ rơi đầy mặt, nghe thấy cô nhắc tới anh, hốc mắt khô khốc trở nên ướt át… Sau buổi lễ trao giải, cử hành vũ hội long trọng, rất nhiều công ty đồ chơi mượn cơ hội này đến gần cô, hy vọng có thể tuyển dụng cô, bị cô từ chối nhã nhặn từng người. Dịch Hàn vẫn luôn bên cạnh cô, nhưng không mời cô khiêu vũ, chính cô cũng không có tâm tình đi khiêu vũ, hai người lẳng lặng trong góc uống sâm panh. Đột nhiên, có quý ông chìa tay về phía cô, “Duy Nhất, có thể không?” Giọng nói hết sức quen thuộc! Duy Nhất ngẩng đầu lên, thì ra là Fujita! Cô mừng rỡ, “Thầy Fujita, thầy cũng tới rồi!” “Đúng vậy, tôi có vinh hạnh mời nhà thiết kế lớn khiêu vũ không?” Fujita mỉm cười dưới ánh đèn nhìn hơi là lạ. “Dĩ nhiên!” Duy Nhất rộng rãi đứng lên, theo anh gia nhập vào sàn nhảy. “Chúc mừng em! Duy Nhất!” Fujita kiêu ngạo nhìn đệ tử đắc ý của mình. “Đây đều là công lao của thầy, là thầy dạy tốt, thầy Fujita, thật sự cảm ơn thầy!” Duy Nhất nhìn thầy của mình nói. “Không phải nói đừng gọi anh là thầy sao? Vẫn còn gọi!” Fujita khẽ cau mày. Duy Nhất không nhịn được le lưỡi, “Vũ Quang!” “Cũng không còn gì nữa!” Fujita hài lòng cười, “Thật ra thì em phải cảm ơn một người khác.” Duy Nhất biết anh muốn nói tới người nào, cúi đầu không nói. “Em biết cậu ta đến Nhật Bản khi nào sao? Cuộc thi tài vừa bắt đầu đã tới rồi, chú ý mỗi một chi tiết nhỏ trong quá trình lựa chọn, tin tức em giành giải thưởng cũng là cậu ta biết đầu tiên, cậu ta càng vui vẻ hơn em. Vừa rồi cậu ta còn ở hiện trường buổi lễ trao giải, đặc biệt nhìn em lĩnh thưởng xong mới rời khỏi.” Fujita nhẹ nhàng nói xong, cũng gây xôn xao trong lòng Duy Nhất. Anh đặc biệt đến nhìn cô nhận phần thưởng sao? Từ khi anh biết cô giành giải thưởng cho đến giờ, trước sau vẫn chưa tới chúc mừng cô, không một tin nhắn chúc mừng, thậm chí không xuất hiện trước mặt cô, nhưng lại từ xa, đã sớm đến Nhật Bản chú ý cô thi đấu… Tại sao anh luôn yên tĩnh tồn tại trong bóng tối chung quanh cô, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô? Không phải cô đã nói rõ với anh rồi sao? Muốn cắt đứt, cắt đứt sạch sẽ, triệt triệt để để! Cô ép mình lạnh lùng, “Đó là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến em!” “Duy Nhất, em thật sự độc ác như vậy sao?” Fujita thất vọng nhìn cô. Khúc nhạc dần dần dừng lại, Duy Nhất xoay một vòng tuyệt đẹp, “Vũ Quang, anh sẽ không hiểu! Em sẽ cảm ơn anh ấy, vĩnh viễn cảm ơn anh ấy, nhưng mà em và anh ấy không có khả năng cùng nhau.” Nói xong, dưới một khúc nhạc khác vang lên, cô trở lại chỗ ngồi, nói với Dịch Hàn, “Chúng ta đi thôi, em không thích không khí này.” “Vừa vặn anh cũng không thích!” Dịch Hàn cầu còn không được, nắm tay Duy Nhất rời đi. Mà một chỗ hẻo lánh phía sau bọn họ, một cặp mắt lạnh lùng vẫn nhìn chằm chằm theo họ, cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất ở cuối đường… Fujita lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh, thở dài, “Cứ buông tay như vậy?” Anh không trả lời, xoay người đi về hướng khác… Trong xe, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, “Đình Ân, anh tra ra Dịch Hàn đó làm gì sao?” Lôi Đình Ân ở đầu kia nói mấy câu, anh không khỏi nhíu chặt chân mày, “Anh còn không tra được? Rốt cuộc anh ta không có lai lịch gì hay quá lợi hại?... Được rồi, tiếp tục tra!”