Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 146 : Em không cần anh nữa sao

Lãnh Ngạn run lên trong lòng, giọng nói cũng run rẩy, “Duy Nhất, em thật sự không cần anh nữa sao? Nghe anh giải thích có được không, anh và cô ấy…” “Tôi không muốn nghe!” Duy Nhất che lỗ tai lắc đầu nguầy nguậy. Cô không muốn nghe chuyện xưa giữa anh và người khác, cô không chịu nổi, không chịu nổi… Cho dù anh có lấy cớ như thế nào, anh và người phụ nữ kia là vợ chồng chân chính, đây là sự thật; anh một mực lừa dối cô, đây cũng là sự thật! Bác sỹ Trần bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, mặc dù cửa mở, ông vẫn khẽ gõ một tiếng, nhắc nhở hai người bên trong chú ý. “Lãnh tiên sinh, thiếu phu nhân… Không, cảm xúc của Tĩnh Lam rất không ổn định, vừa rồi dùng thuốc an thần, ngài có nên đi xem chút không? Chỉ sợ cô ấy lại…” Bác sỹ Trần nhìn sắc mặt Duy Nhất, nói chuyện không thật lưu loát. Lãnh Ngạn cũng nhìn Duy Nhất, không biết đang trưng cầu sự đồng ý của cô, hay không nỡ rời đi. Từ đầu đến cuối Duy Nhất không liếc nhìn anh, giễu cợt, “Yên tâm đi đi, tôi sẽ không tự sát! Vì hạng người đàn ông như anh mà tự sát, không đáng giá!” Sắc mặt Lãnh Ngạn cứng đờ, thở dài nặng nề một tiếng, ra khỏi phòng. Mặc dù nói với mình không thèm để ý, mặc dù muốn mình khinh bỉ anh, nhưng đuôi khóe mắt Duy Nhất vẫn không nhịn được mà nhìn chằm chằm theo anh, nhìn anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, trong lòng vẫn đau dữ dội. Bác sỹ Trần khẽ gật đầu với Duy Nhất, “Thiếu phu nhân, tôi đi trước.” Ánh mắt nhìn Duy Nhất rõ ràng là thương hại. Duy Nhất hiểu, tiếng “Thiếu phu nhân” đầu tiên trong miệng bác sỹ Trần không phải chỉ cô, mà chỉ người phụ nữ ở tầng dưới, bởi vì bận tâm đến sự tồn tại của cô mà đổi thành Tĩnh Lam, thiếu phu nhân gọi lần thứ hai, đúng là đang gọi cô, nhưng cô là phu nhân của Lãnh Ngạn sao? Thật buồn cười! Thì ra toàn thế giới tất cả mọi người đều biết Lãnh Ngạn có bà xã, cũng chỉ có cô là đứa ngốc, mà những người này lại có thể giúp đỡ Lãnh Ngạn tới lừa gạt cô, rốt cuộc có dụng ý gì? Ngay cả Doãn Tiêu Trác cũng vậy, còn Doãn Tử Nhiên? Có phải cũng giống vậy không? Nếu như vậy, cô sẽ để cho bọn họ trắng mắt! Cô tức giận rất nhiều, lấy điện thoại di động, cũng không quan tâm lúc này đã là buổi tối, bấm số điện thoại của Doãn Tử Nhiên. Vừa nghe giọng Doãn Tử Nhiên, cô đã nổi trận lôi đình, “Doãn Tử Nhiên! Anh là kẻ khốn kiếp trợ Trụ vi ngược *! Có phải anh biết chuyện của Lãnh Ngạn mà không nói cho em?” Tiếng gầm giận dữ này cũng ngăn bước chân của Lãnh Ngạn, anh nhạy cảm đứng ở cửa ra vào, nghe Duy Nhất nói chuyện. (*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều ác, nối giáo cho giặc. Doãn Tử Nhiên bị cô mắng mà không giải thích được, “Anh biết cái gì chứ? Anh chỉ biết anh ta dùng tên của Lãnh Dực kết hôn với em, Lãnh Dực đã chết.” “Anh thật sự không biết?” Duy Nhất âm thầm thở phào một cái. May mắn! Cuối cùng còn có người chân thành. “Thật sự không biết! Chắc anh trai anh biết, anh ấy và Lãnh Ngạn rất thân thiết, em muốn biết cái gì, anh đi hỏi giúp.” Doãn Tử Nhiên rất nhiệt tình muốn hỏi thăm giúp cô. “Đừng nhắc tới anh trai anh! Anh ta cũng là kẻ bại hoại!” Uất ức của Duy Nhất bùng phát trong giọng nói của Doãn Tử Nhiên, vẫn là Doãn Tử Nhiên tốt, cho dù thế nào cũng có dáng vẻ bạn thân thiết, có phải với đàn ông, làm anh em tốt hơn làm tình nhân? May mà cô và Doãn Tử Nhiên không phát triển thành dạng quan hệ kia, nếu không sợ rằng ngay cả bạn bè cũng không thể làm! Cuối cùng Doãn Tử Nhiên nghe ra mũi cô nức nở, nghi ngờ hỏi, “Duy Nhất, rốt cuộc em thế nào? Lãnh Ngạn ức hiếp em?” Duy Nhất nhìn Lãnh Ngạn vẫn đứng ở cửa ra vào, u oán dâng lên, không biết từ giận dỗi hay oán hận, cô ủy khuất mà kêu gào vào trong điện thoại, “Tử Nhiên, anh tới đón em, em không nên tiếp tục ở lại chỗ này!” Vốn không muốn để người khác hiểu lầm cô và Doãn Tử Nhiên, cho nên hết sức giữ vững khoảng cách với anh, nhưng hôm nay cô không để ý nhiều như vậy, cô quả thật không muốn ở chỗ này, nếu không phải có vết thương ở chân không cách nào đi lại, cô đã sớm rời đi! Doãn Tử Nhiên có chút ngoài ý muốn, “Duy Nhất, em chắc sao? Em rốt cuộc…” “Anh mau tới đi! Nhà cũ của nhà họ Lãnh! Em bị thương! Không đi được!” Duy Nhất không coi ai ra gì mà kêu to vào điện thoại. Doãn Tử Nhiên vừa nghe Duy Nhất bị thương đã nóng nảy, vội nói, “Em chờ đó, anh tới liền!” Duy Nhất để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng ở cửa cứng đờ rõ ràng. “Em muốn đi?” Lãnh Ngạn đột nhiên xoay người lại, sau đó cầm bả vai của cô. Duy Nhất lạnh lùng nhìn anh, “Tôi không đi chẳng lẽ ở chỗ này lộ liễu làm tình nhân của anh sao? Nếu như mẹ tôi biết, sẽ bò từ trong mộ ra bóp chết tôi! Lãnh Ngạn, anh quá ích kỷ! Không muốn có lỗi với cô ta, lại không nỡ để tôi đi, phải không? Anh làm như vậy đều làm tổn thương tôi và cô ta, tôi khinh bỉ hạng đàn ông như vậy!” “Duy Nhất, anh chính là sợ tổn thương em, mới có thể vẫn gạt em! Tại sao em không muốn nghe anh nói?” Lãnh Ngạn cũng bắt đầu nôn nóng, để Duy Nhất rời đi, là chuyện anh tuyệt đối không làm được. “Đủ rồi! Lãnh Ngạn! Rốt cuộc anh còn định lập bao nhiêu lời nói dối để gạt tôi? Tôi không muốn nghe!” Duy Nhất che lỗ tai, té nằm trên giường. Lãnh Ngạn cứng đờ đứng cạnh cửa sổ, không dám chạm vào Duy Nhất, cũng không cam tâm tình nguyện rời đi như vậy, bác sỹ Trần thấy tình cảnh này, yên lặng lắc đầu tránh ra. Sau đó, Doãn Tử Nhiên vội vã vọt vào, thấy tình hình trong nhà, lập tức hỏi Lãnh Ngạn, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Vì sao Duy Nhất lại bị thương?” “Tử Nhiên!” Duy Nhất nhỏ giọng gọi anh, “Chúng ta đi thôi! Đừng hỏi!” Doãn Tử Nhiên liếc nhìn Lãnh Ngạn, cũng không nói gì, tiến lên định ôm Duy Nhất đi. Ai ngờ Lãnh Ngạn gầm lên giận dữ, “Không cho phép cậu đụng vào bà xã của tôi!” Cũng theo đó mà đấm một quyền vào cằm Doãn Tử Nhiên. “Tử Nhiên, anh không sao chứ!” Duy Nhất thét chói tai, sau đó nghiêng đầu trách cứ Lãnh Ngạn, “Anh là người điên! Tại sao lại đánh anh ấy?” Hình như cảm xúc của Lãnh Ngạn mất khống chế, “Anh đánh cậu ta em đau lòng sao? Anh muốn cho cậu ta biết, em là bà xã của anh, không phải thỉnh thoảng cậu ta có thể đến đưa em đi!” “Ai là bà xã của anh? Người phía dưới kia mới là bà xã của anh!” Giọng nói lạnh lẽo của Duy Nhất đông cứng Lãnh Ngạn.