Thần bí lão công không thấy mặt

Chương 138 : Điềm báo ngoài ý muốn

Chuyện thứ nhất chính là đi chọn nhẫn! Lãnh Ngạn lái xe đưa Duy Nhất đến Cầu Thế, Duy Nhất trời sinh phản cảm chỗ này, không biết tại sao lần trước lại uống rượu say ở đây. “Lãnh Ngạn, tại sao muốn tới nơi này? Nhiều cửa hàng châu báu như vậy!” Duy Nhất vô cùng mất hứng. Lãnh Ngạn áy náy cười một tiếng, “Anh thật không nghĩ tới, theo thói quen, mua đồ anh đều để cho người ta đến đây! Đi nào, đổi chỗ khác!” “Thôi! Nơi này đi! Cần gì chạy tới chạy lui!” Duy Nhất lẩm bẩm, “Thật không hiểu nổi, anh và Cầu Chí Dương là hai người hoàn toàn khác biệt, sao lại quan hệ tốt như vậy!” Lãnh Ngạn dừng xe xong, quay đầu lại cười nói, “Anh là người như thế nào? Cậu ta là người như thế nào?” “Anh ta là đại ác ma!” Duy Nhất nói khinh thường. Lãnh Ngạn đương nhiên biết vì sao Cầu Chí Dương thích “Làm nhiều việc ác” với cô, nhưng anh không có ý định đi giải thích, cứ để cho Duy Nhất nghĩ anh ta là đại ác ma đi, cái này rất tốt! Anh không khỏi cười trộm, “Nói như vậy anh là người rất tốt rồi?” Duy Nhất liếc xéo anh, “Anh là đại sắc ma!” Nói xong mở cửa nhảy xuống xe, lưu lại Lãnh Ngạn ở trong xe d1endaanleequuydon so sánh đại ác ma với đại sắc ma thật lâu. (*) đại sắc ma: sắc ma = ma háo sắc Trước quầy châu báo, Duy Nhất tìm kiếm cẩn thận chiếc nhẫn kim cương mình thầm yêu thích, sao cái này cũng đắt như vậy? Duy Nhất nhìn giá tiền trên nhãn tặc lưỡi không thôi. “Chọn cái này đi!” Lãnh Ngạn đột nhiên chỉ vào một cặp nhẫn. Anh biết, nếu để Duy Nhất tự chọn, chắc cả ngày hôm nay cũng tìm không ra! “Cái này? Quá mắc! Đừng!” Duy Nhất bác bỏ trước. Người hướng dẫn mua lại giải thích, “Ánh mắt Lãnh tiên sinh thật tốt! Nhẫn này tên gọi ‘only you’, là mẫu mới nhất năm nay!” Lãnh Ngạn nghe tên này, nhìn Duy Nhất với thâm ý khác, “Là nó đi, rất thích hợp.” Duy Nhất biết toan tính của anh, khẽ mỉm cười, đưa ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, Lãnh Ngạn gỡ nhẫn nữ ra đeo lên cho cô, ánh sáng rực rỡ trên ngón áp út ép tay cô hơi nặng. “Rất đẹp!” Lãnh Ngạn khen. Cũng rất nặng! Duy Nhất âm thầm cảm thán, trái tim nảy sinh một tình cảm khó hiểu, chẳng lẽ hôn nhân thật sự là thứ đồ nặng nề như vậy? Ý niệm chợt lóe trong đầu, cô vội vàng ép mình rời khỏi cảm giác không vui, gỡ nhẫn nam xuống đeo lên ngón áp út của Lãnh Ngạn, hơn nữa dùng giọng hung dữ uy hiếp, “Từ nay trở đi anh đã bị em bắt nhốt rồi, nếu anh có ý nghĩ muốn bổ sung, thu nạp thêm thì đừng trách em không khách khí!” Lãnh Ngạn tỏ vẻ rất hưởng thụ, “Nguyện ý bị trói buộc!” Duy Nhất hé miệng cười thầm, dính vào ngực Lãnh Ngạn. Lãnh Ngạn ôm eo cô, cười nói với người hướng dẫn mua, “Cái này đúng rồi!” Vừa lúc đó, truyền đến một tiếng kêu nũng nịu, “Anh Ngạn!” Duy Nhất rời khỏi ngực anh nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Cầu Phỉ Nhi mặc váy dây như lễ phục, khoác áo lông cáo cộc tay bên ngoài. Mang giày cao gót dẫm lên sàn nhà vang lên tiếng vang thanh thúy, người còn chưa đến trước mặt, một làn gió thơm đã nhẹ nhàng tới trước. Lỗ mũi của Duy Nhất dị ứng với nước hoa, nhảy mũi liên tục mấy cái, còn bắn nước mũi lên áo sơ mi của Lãnh Ngạn. “Cái này… Ngại quá!” Cô móc khăn giấy ra lau mạnh trên áo sơ mi của anh. Lãnh Ngạn sờ đầu cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Ăn anh đã ăn rồi! Bắn lên quần áo có gì mà phải xin lỗi!” Duy Nhất đỏ bừng mặt, chọc anh một cái, “Đứng đắn một chút!” Khi đang nói chuyện Cầu Phỉ Nhi đã đến trước mặt, nước hoa quá gay mũi, Duy Nhất lại muốn hắt xì, vội vàng đứng xa ra một chút, lại khiến Cầu Phỉ Nhi có cơ hội. Cô ta ra vẻ giày cao gót bị trẹo chân, đứng không vững, ngã vào trong ngực Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn đi đỡ cô ta theo bản năng, kết quả, anh ngược lại đỡ được Cầu Phỉ Nhi, nhưng Cầu Phỉ Nhi mất trọng tâm, đôi tay quơ loạn, túm lấy cổ áo anh, không chỉ nút cổ áo rớt xuống, ngay cả dây treo vỏ ốc tím trong cổ áo cũng bị kéo đứt, vỏ ốc rớt xuống từ trên cổ anh, vỡ thành hai mảnh… Lòng Duy Nhất đột nhiên không giải thích được, trong lòng níu chặt khó chịu, vỏ ốc tím tượng trưng cho hạnh phúc… Cô xông lên trước nhặt mảnh vỡ vỏ ốc, trái tim cũng bị nứt ra giống vậy, đây, là báo trước sao? Hạnh phúc vỡ tan… “Duy Nhất!” Lãnh Ngạn ý thức được mất mát nghiêm trọng, đẩy Cầu Phỉ Nhi ra tới ôm Duy Nhất. Nước mắt Duy Nhất tuôn ra, chạy như bay ra bên ngoài trung tâm thương mại. Lãnh Ngạn thầm than chuyện không ổn, vội vàng đuổi theo. “Anh Ngạn!” Cầu Phỉ Nhi ở sau lưng vẫn còn gọi theo anh, cùng lúc đó, hướng dẫn mua cũng gọi anh, “Lãnh tiên sinh, chiếc nhẫn còn chưa trả tiền…” Lãnh Ngạn móc một tấm thẻ ném về phía sau, “Thế chấp, lần sau tới thanh toán!” Rốt cuộc đuổi theo cô nhóc khóc thầm, anh kéo tay cô, “Duy Nhất, xin lỗi, anh không cố ý.” Thật ra Duy Nhất không oán trách anh làm rớt bể vỏ ốc, cô khóc bởi ý nghĩa vỏ ốc tím tan vỡ, cho dù Lãnh Ngạn khuyên như thế nào cũng không có ích. “Duy Nhất, lần sau chúng ta tự đi nhặt, nhặt thật nhiều thật nhiều, được không?” Duy Nhất ngước đôi mắt đẫm lệ lên, “Không được! Có rất nhiều thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, mất đi sẽ không trở lại nữa!” Nói xong cô hận không thể vả miệng mình, cái gì sẽ không trở lại, hạnh phúc nhất định sẽ trở lại! Nhất định! Trong lòng nghĩ như vậy, lại khóc càng lợi hại hơn! Lãnh Ngạn nóng nảy, bế cô lên xe, dụ dỗ cô, “Đừng khóc, chút nữa chụp hình cưới mắt sẽ sưng lên giống như hột đào, quá xấu anh sẽ không cần em!” Lần này khiến Duy Nhất càng thêm xúc động, cô nằm trong ngực anh vừa khóc vừa kêu to, “Anh dám không quan tâm em! Anh dám ở chung một chỗ với người phụ nữ khác, em thiến anh!” Lãnh Ngạn dở khóc dở cười, lại câu này! Cô gái giống như ngây thơ trong sáng lại nói ra câu đó! Nằm trong ngực anh, Duy Nhất bỗng nhiên bắt đầu nhảy mũi, sau khi hắt xì liên tiếp, cô bịt mũi, “Trên người anh có mùi nước hoa em ghét! Em dị ứng!” “Vậy làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn nhìn trên xe, hôm nay không để quần áo trên xe.