Thần bí lão công không thấy mặt
Chương 13 : Tối thứ hai (2)
Âm thanh tiếng khóa cửa mở ra bằng tay…
Tiếng bước chân càng lúc càng gần…
Tối nay không có hương rượu…
Nhưng lại có hơi thở phái nam mãnh liệt…
Hơi thở này càng lúc càng gần, càng ngày càng đậm, trực giác nói cho Duy Nhất biết đã nhích tới gần mặt của cô, cô không tự nhiên ôm chặt gấu nhỏ lui về phía sau, mặt nóng lên nhanh chóng.
Một bàn tay to giữ chặt gáy cô, “Lui nữa lại té đấy!” Vẫn là giọng nói êm tai đó, không có vị men say nồng đậm, nhưng lộ ra mê hoặc rõ ràng.
Mặt Duy Nhất lập tức đỏ lên, không biết nên trả lời thế nào, bật ra một câu, “Anh… tắm rửa trước…”
Ngang hông căng thẳng, cô bị ôm vào trong ngực, hơi thở phái nam hun cô đến thất điên bát đảo, bên tai là nỉ non trầm thấp, “Bệnh thần kinh không chú ý nhiều như vậy…”
Ặc… Duy Nhất tỉnh táo trong mê hoặc, bệnh thần kinh?... Cô nghĩ tới vừa rồi mắng anh thế nào, lập tức quýnh lên, anh sẽ không vì như vậy mà phạt cô chứ?
Phải nói gì để thoát khỏi cục diện khó xử đây? “Anh… không phải một tuần chỉ về một lần sao?” Cô ngẩng mặt lên, hình như chỉ có vậy mới có thể nhìn thấy anh, dĩ nhiên cô bị bịt mắt không phát hiện được, đôi môi lại gặp một thứ, mềm nhũn, ẩm ướt…
Ngọn lửa nhen nhóm…
Cô duy trì tư thế một cử động cũng không dám…
“Bởi vì em quyến rũ anh…” Trên môi mềm mại khẽ nhúc nhích, hơi thở ấm áp phả ra câu nói này vô cùng mập mờ.
“Em không có…” Duy Nhất thẹn đến mức muốn chui xuống đất, giọng nói cũng nhanh chóng bị bao phủ trong môi mềm của anh.
Cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác này, môi anh giống như chứa ma lực, nhiệt độ nóng bỏng như muốn hòa ta cả người cô, cô chiu hết nổi nhẹ nhàng “A” một tiếng, môi son hé mở, liền có lưỡi nóng ướt thừa lúc vắng mà vào, tùy ý bao bọc dây dưa trong miệng cô.
Duy Nhất hoàn toàn không biết làm sao, ý thức từ từ mơ hồ, dần dần rơi vào một mảnh mờ mịt trong sương mù. Gấu nhỏ vẫn ôm chặt trước ngực cũng rơi xuống, không tự chủ ôm chặt lấy thân thể to lớn…
“Cô nhóc rất biết điều, còn là nụ hôn đầu?” Rốt cuộc anh rời khỏi môi cô, đầu lưỡi khẽ khiêu khích vành tai cô.
“Ưmh…” Duy Nhất hô hấp một ngụm lớn không khí đã lâu không có, phát ra tiếng ưmh ưmh giống như mèo con kêu, vành tai bị một luồng nóng ướt liếm, cô không ngừng giãy dụa yếu ớt trong lòng anh, khẽ run rẩy.
Phản ứng ngây ngô của cô giống như mồi lửa cháy lan ra đồng cỏ, lập tức, cô bị một thân thể tráng kiện áp đảo, đồng thời “Roẹt” một tiếng, áo ngủ của cô lại hy sinh vinh quang lần nữa.
Cảm giác sợ hãi tối hôm qua giống như hình với bóng mà đến, cô sợ đẩy thân thể nặng nề đang đè trên người mình tỏ vẻ, “Không cần… Không cần…”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
9 chương
62 chương
14 chương
79 chương
17 chương
73 chương